“Quan Chước… tôi khó chịu…” Mộc Tử Duy bị hơi nóng và xao động tự dưng từ đâu kéo tới làm thần chí bắt đầu mơ màng. Nhưng cậu cũng không ngốc, hiểu rõ ‘thứ’ phía dưới của mình bình thường hay im lặng, giờ đã ‘dựng’ lên sinh long hoạt hổ là xảy ra chuyện gì.
Mộc Tử Duy không rõ lắm, cũng không rảnh nghĩ xem vì sao mình lại trở nên như vậy, chỉ thấy khó chịu muốn chết.
“Rõ ràng là muốn cho Quan Chước một ấn tượng tốt…” Thế mà lại bị thấy cái cảnh mất mặt thế này.
“Quan Chước… Quan Chước…” Đầu óc hỗn độn, ngay cả mình mở miệng nói gì cũng không biết.
Quần áo mùa hè khá là mỏng, lúc Quan Chước thấy thứ ‘gồ’ lên ở đũng quần Mộc Tử Duy thì cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Vừa định lấy ra đi động chất vấn Quan Tiểu Cẩn, lại nhận được một tin nhắn: anh hai, em và Quan Quan đã an toàn đến nhà anh cả, còn về tiểu ngốc thụ… xin mời ngài chậm rãi dùng! >_<br br="" quan="" ch="" nh="" m="" s="" c="" di="" b="" gi="" n="" th="" ph="" ti="" d="" t="" duy="" h="" kia="" v="" k="" l="" kh="" pha.br="" tranh="" trong="" khom="" ng="" tho="" r="" nhanh="" mu="" g="" tr="" lo="" tuy="" tung="" hai="" tay="" bu="" ra="" xu="" ho="" nghi="" bi="" ai="" mi="" nghe="" x="" ni="" ngo="" anh="" hay="" lau="" sao="" vai="" ta="" say="" duy.="" cong="" lu="" cho="" ngoan="" ngh="" qu="" tan="" ra.="" gian="" da="" do="" a="" cao="" li="" run="" thi="" an="" qua="" xa="" nga.br="" to="" nhi="" khi="" tai="" sau="" bung="" q="" khoang="" bao="" bay="" truy="" lung="" vui="" hung="" nu="" em="" mang="" theo="" hi="" ra.br="" tanh="" chi="" tinh="" cu="" kho="" chuy="" y="" thu="" nay="" pha="" xong="" xoay="" anh.="" quay="" duy.br="" che="" mong.br="">