Edit: Hoạt Đồng
Hiên Viên Lăng liếc mắt qua mấy người, sau đó mặt không cảm xúc đến trước mặt Tiêu Thỏ, tuy rằng cô hiện tại bị ba người vây quanh kín mít, nhưng Hiên Viên Lăng vẫn đứng vừa ở đó, hệt như ở đó đã có sẵn chỗ dành cho cậu vậy.
Tiêu Thỏ không vui dãy khỏi tay Hạ Thiên và Sài Thiếu Kiệt, còn không quên đả kích bọn họ một câu, “Mấy cậu thật ấu trĩ.”
Sài Thiếu Kiệt còn tốt, không phải là một người thích tranh cãi ầm ĩ, cho dù trong lòng rất buồn bực, cũng sẽ không giống như Hạ Thiên, mếu mếu máo máo, “Em ấu trĩ? Em đâu có ấu trĩ chứ!”
“Mấy cậu nhìn thấy tôi không biết trượt, cho nên đều muốn đến dắt tôi, rồi hại tôi ngã lăn ra đất chứ gì.”
Lời vừa thốt ra, mấy người đều giống như lạc vào Bắc Cực, cô giáo Thỏ con của họ quả thật suy nghĩ không giống người bình thường, nhất định không phải phàm vật, Hạ Thiên giống như một quả cà trắng nhợt, khô quắt queo.
Đây là dạng câu ví von của người miền Bắc Trung Quốc, ý chỉ một người rơi vào trạng thái khốn quẫn, cảm xúc đi xuống.
Cậu lại cố ý tìm một lý do nói: “Đó là bởi vì cô không chịu tặng quà sinh nhật cho em đó.” Nếu để mà giải thích rõ ràng cho cô hiểu, cậu tin là với IQ hiện tại của cô, khó có thể lĩnh hội được.
Tiêu Thỏ kinh ngạc, cô vốn còn cho là Hạ Thiên chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, không ngờ lại là thật, cô nhăn mày nghĩ một lát cũng cảm thấy không sao hết, bèn ngiêng đầu đưa gương mặt mũm mĩm ra, “Hôn đi.”
“Đợi đã…” Nguyễn Trác Hàng có chết cũng không ngờ được Tiêu Thỏ lại ‘hào phóng’ đến thế, cho nên lúc muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa. Mà Sài Thiếu Kiệt, bởi vì đang ôm eo Tiêu Thỏ, cho nên kịp lúc kéo cô về phía sau. Hạ Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cậu rướn người về phía trước, nhìn ba người giống như đang chồng chéo lên nhau, cùng nhau ngã nhào xuống đất. Còn Nguyễn Trác Hàng thì vẫn giữ nguyên tư thế muốn giết người.
Tiêu Thỏ bị kẹp giữa hai người, hai đôi môi dán chặt lấy hai bên má cô, không cần nói cũng biết đó là Hạ Thiên và Sài Thiếu Kiệt. Trong vụ ‘tai nạn này’, người thoải mái nhất chính là Hạ Thiên, cậu nằm phía trên, còn Sài Thiếu Kiệt khổ nhất, bị đè phía dưới. Cậu cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là vừa đau vừa sướng, một nụ hôn có được nhờ phúc của Hạ Thiên, ngọt quá là ngọt. Chỉ có điều sau gáy bị đập xuống sàn trượt đau điếng, trong đầu phát ra những tiếng ‘Oang oang’ không ngừng.
“Tiêu Thỏ!” Nguyễn Trác Hàng giận dữ quát lên, cũng không thèm để ý hình tượng, thô lỗ kéo cô đứng dậy, hung tợn trợn mắt nhìn bộ dạng oan ức của cô. Hai tay đang siết chặt, cuối cùng cũng buông lỏng, đổi thành vò lấy hai má cô, miệng độc địa nói: “Bẩn chết mất!”
Hai người con trai đứng lên từ mặt đất, Hạ Thiên nhìn thấy bộ dạng này của Nguyễn Trác Hàng, cũng bắt đầu phát tức: “Nguyễn Trác Hàng, mẹ nhà cậu có ý gì?”
Nguyễn Trác Hàng híp mắt: “Biết thức thời thì cút được bao xa thì cút đi.”
Tiêu Thỏ rụt cổ lại, không chỉ bởi vì cơn giận của Nguyễn Trác Hàng, mà cũng bởi vì mặt cô đã bị cọ xát đến phát đau.
Hiên Viên Lăng bị gạt sang một bên, đến lúc có chút mất kiên nhẫn, không quên bỏ thêm dầu vào lửa: “Cô có trượt hay không đây?”
“Có, đương nhiên là có.” Không đồng ý mới ngu, không trượt thì lẽ nào ở lại đây đợi cơn thịnh nộ của Nguyễn Trác hàng trút xuống đầu hay sao? Cô mới không muốn đâu, hơn nữa, vừa rồi cô chỉ là muốn cho Hạ Thiên thơm một cái mà thôi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của em ấy, mà yêu cầu của em ấy cũng có gì là quá đáng đâu, lại nhắc đi nhắc lại mấy lần. Đừng cho cô là kiến thức hạn hẹp, ở nước ngoài ấy, hôn má là biểu thị sự lễ phép đó.
Thực ra, Hiên Viên Lăng cũng nhìn thấy Tiêu Thỏ khó chịu, mà hai má lại bị dày vò đến không còn hình dạng, nên cậu mới mở miệng nói.
Tiêu Thỏ vừa đồng ý, cậu liền kéo cô trượt băng băng, Tiêu Thỏ sợ tới mức gào lên: “Chậm thôi! Chậm thôi!”
“Hiên Viên Lăng!” Ba người con trai phía sau đồng thời quát lên.
Một lúc sau Hạ Thiên lại ầm ĩ: “Nguyễn Trác Hàng, mẹ nhà cậu rốt cuộc có ý gì đây hả?”
Nguyễn Trác Hàng lớn như vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh bộc lộ bản tính thật giữa con mắt bao nhiêu người, anh không nói gì, trực tiếp đấm một cú khiến Hạ Thiên ngã oành xuống đất.
Bởi vì đang đi giày trượt, nên sau khi bị đánh Hạ Thiên bị đẩy đi mấy mét, đến lúc hoàn hồn lại, liền xông đến, hai người bắt đầu đánh nhau.
Ba người thoạt nhìn có chút khôi hài, bởi vì cứ coi như là đánh nhau, thì phải là Hạ Thiên và Sài Thiếu Kiệt mới thích hợp, dù sao thì tính cách của bọn họ cũng khá ăn rơ. Nhưng mà hôm nay, người khơi mào lại là người vẫn luôn duy trì được sự bình tĩnh, Nguyễn Trác Hàng. Mà Sài Thiếu Kiệt ngược lại lại đứng xem trò vui. Nói thật ra, thì Sài Thiếu Kiệt cũng mang lòng tiểu nhân muốn gia nhập, đấm cho Nguyễn Trác Hàng vài cú, ai bảo người hiện tại có được Tiêu Thỏ là cậu ta cơ chứ, cho nên có bị bọn họ cùng nhau công kích cũng là điều hợp tình hợp lý.
Ở bên này hai người đánh nhau ầm trời, mọi người trong sân trượt đều nín thinh, có không ít người còn lại gần xem náo nhiệt, dù sao thì vừa mang giày trượt vừa đánh nhau, quả là một chuyện bình thường hiếm thấy.
Tiêu Thược Nhi nhìn rõ người đang đánh nhau là Nguyễn Trác Hàng, cô cảm thấy thế giới này quả là điên thật rồi. Cô cho rằng, mọi người trên thế giới đều có thể làm việc này, nhưng Nguyễn Trác Hàng lại không có khả năng, bởi vì anh chính là người để ý đến hình tượng nhất, sao có thể làm loại chuyện này cơ chứ.
Cô trong phút chốc lo lắng Nguyễn Trác hàng sẽ không đánh lại được tên Hạ Thiên ‘không đàng hoàng’ kia, bắt đầu ở bên cạnh ầm ĩ, “Hạ Thiên! Cậu muốn chết à! Sao cậu lại đánh Nguyễn Trác Hàng! Thiếu Kiệt, cậu còn không mau kéo họ ra!”
Sài Thiếu kiệt lạnh lùng nhìn, cậu mà kéo bọn họ ra mới quái, cậu mong đánh chết một người thì ít đi một người. Lại nói, tên Nguyễn Trác Hàng này kể cũng kỳ lạ, rõ ràng đã có Tiêu Thược Nhi rồi, cớ sao còn kéo lấy Tiêu Thỏ không buông? Cậu ghét bỏ nhìn Nguyễn Trác Hàng, lại không nghĩ tới, thực ra cũng có một người tên là Kỷ Phù luôn thích cậu.
Chuyện càng ngày càng ầm ĩ, rất nhanh đã đến tai Tiêu Thỏ, cô được Hiên Viên Lăng đưa trở lại, lập tức thốt ra, “Ê! Các em đang làm gì thế hả?”
Nghe thấy tiếng Tiêu Thỏ, hai người họ rất ăn ý buông nhau ra.
Tiêu Thỏ hệt như một con thỏ nhỏ tức giận, quên béng mất chuyện mình không biết trượt băng, buông tay Hiên Viên Lăng, trực tiếp xông đến trước mặt hai bọn họ, cũng may không ngã xuống đất.
Cô che chắn trước mặt Nguyễn Trác Hàng, bộ dạng giống như gà mẹ che chở cho gà con, tức giận hỏi: “Vì sao cậu bắt nạt Nguyễn Trác Hàng?”
Hạ Thiên dở khóc dở cười, người có mắt đều nhìn thấy rõ ràng người chịu thiệt là cậu đó. Nguyễn Trác Hàng bình thường có vẻ yếu ớt, thân thể cũng không vận động gì nhiều, thế mà lúc đánh nhau lại khỏe như thế.
“Please, thỏ con, cô công bằng chút có được hay không, nhìn tình trạng thương tích cũng đủ biết em mới chính là người bị hại đó.”
Cơn tức của Nguyễn Trác Hàng đến giờ vẫn chưa lui, cũng không nói lời nào để lấy lòng Tiêu Thỏ, nhưng tay vẫn tự nhiên đỡ lấy cô, lo cô không cẩn thận bị té ngã.
Hạ Thiên không nói gì còn tốt, vừa nhắc đến, cô liền phát hiện khóe môi Nguyễn Trác Hàng đã bị thâm tím. Tuy rằng mắt Hạ Thiên cũng bị thâm, nhưng Tiêu Thỏ lại là người vô cùng bao che khuyết điểm. Cô giống như một con sư tử bị chọc tức, lập tức đẩy ngã Hạ Thiên đang không có chút phòng bị, còn nói: “Cậu đúng là một người đáng ghét!”
Cô quay người dịu dàng nói với Nguyễn Trác Hàng, “Đi, em đưa anh đi rửa vết thương.”
Nguyễn Trác Hàng duỗi cánh tay dài, ôm Tiêu Thỏ vào lòng, hai người hướng đến nhà vệ sinh mà đi. Hạ Thiên phía sau vẫn còn với tới: “Thỏ con, cô càng ngày càng thiên vị.”
HĐ: Tự nhiên sáng nay mở lại văn án ra đọc, mới phát hiện trước đây mình bị quáng gà :no: ... Đính chính lại là truyện chỉ có vài anh nam chính thôi nhé :D :D Rất xin lỗi mọi người!