Công thức làm món lương bì cuốn không khó nhưng khó ở chỗ pha chế gia vị.
Tiền vốn bán mấy ngày nay tích cóp lại cũng chỉ có được gần chục lượng.
Đối với người Trương gia hay người trong thôn thì chính là cả tài sản trong mấy năm họ bòn góp mới kiếm được.
Thẩm Thiệu Thanh buôn bán trên sạp sớm đã chán lắm rồi.
Sinh ý không tồi nhưng lượng khách sẽ không cố định.
Dù sao quay đi quay lại cũng chỉ là mấy món đó.
Dù sau này hắn sẽ thay đổi theo độ nóng của món nhưng sẽ không kéo được bao nhiêu.
Có người thích món này có người lại thích món kia.
Một cái sạp bé tí thì lấy đâu ra diện tích mà đặt hàng.
Chưa kể khách hàng mua đồ ăn tương đối sẽ thích ngồi trong quán dù sao bên trong sạch sẽ, nghỉ ngơi cũng tiện hơn.
Thẩm Thiệu Thanh ném việc mở quán ra sau đầu.
Hiện tại hắn phải chăm sóc cho đám gà và vịt mới mua về.
Thẩm Thiệu Thanh mua mấy bì vôi về rắc xung quanh khu vực chăn nuôi.
Để ở đó cho đất đai tiêu bớt đi vi khuẩn.
Đàn gà con dù sao cũng còn nhỏ vậy nên sẽ được ủ ấm tại nơi khác đến khi to hơn mới thả vào chuồng.
Vịt thì tương đối dễ hơn.
Tuy còn nhỏ nhưng thời gian đầu vẫn nên chăn thả chúng ở nơi có nước.
Chăn nuôi gà vịt tương đối bẩn.
Còn chưa kể với số lượng nhiều như thế này nó còn khủng khiếp hơn.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn diện tích khu vườn có chút ngoài ý muốn mà thở dài.
Cha Trương cùng hắn đi rắc vôi vừa thấy còn tưởng mình làm sai gì hay mấy cái chuồng không được đẹp có chút quẫn bách mà lên tiếng: Tức phụ lão nhị, có chỗ nào chưa hài lòng sao? Ngươi cứ nói ta sẽ làm lại
Thẩm Thiệu Thanh biết mình trong lúc vô thức đã làm ông lo lắng liền cười cười giải thích: Không, ngược lại chuồng gà làm rất tốt, cáo ráo và thoáng khí.
Chỉ có điều...!Hắn dừng lại sắp xếp ngôn ngữ một chút mới nói tiếp: Diện tích khu vườn của nhà chúng ta quá nhỏ.
Việc chăn nuôi số lượng lớn gà và vịt sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của chúng ta.
Vậy nên ta muốn cha mua thêm mấy miếng đất xung quanh để đưa khu chăn nuôi ra đó
Cha Trương có chút bất ngờ xong ngẫm lại có chút đúng.
Nuôi gà và vịt vốn rất khó rồi, nếu không dọn dẹp sạch sẽ cho chúng ngay cả người trong gia đình cũng sẽ bị nhiễm bệnh.
Việc này cũng đã từng xảy ra ở thôn bên cạnh.
Gia đình nghèo khổ nuôi mấy con gia súc xung quanh nhà lâu ngày gia súc sinh bệnh, hộ gia đình ở đấy qua vài ngày cũng mắc bệnh lạ liền xuôi tay nhắm mắt.
Nghĩ đến kết cục như vậy cha Trương liền quyết đoán đồng ý sau đó chạy đi mời lý chính tới nhà làm giấy mua đất.
Người trong thôn thấy cha Trương đi mời lý chính tới nhà liền nhiều chuyện đi theo.
Ai ngờ không thấy chuyện gì gay cấn lại thấy được lý chính nhận tiền của cha Trương còn mang giấy bút đến viết gì đó xong mới đưa khế đất cho ông giữ.
Việc mua đất phải có người trên nha môn xuống đo đạc chính xác rồi đánh dấu vị trí mới coi như miếng đất ấy trở thành của họ.
Ngay trong ngày ba miếng đất phía sau nhà Trương liền được mua dưới tên ông.
Sự việc vừa xảy ra lại gây xôn xao thôn Đại Lâm.
Liên tiếp mấy ngày Trương gia từ một gia đình nghèo nhất thôn bất ngờ phất lên mua đủ thứ.
Cũng vì sự kiên ấy mà Trương Tam Bảo cùng với Trương Tiểu Nương liền trở thành hai cái tên được mọi người săn đón để gả con tới nhất.
Dạo gần đây vì sinh ý buôn bán ngày càng tốt khiến cho khu vực buôn bán lân cận đều không có khách tới mua.
Hàng quán xung quanh sớm đã ngứa mắt gian hàng của Thẩm Thiệu Thanh từ lâu.
Bọn họ bắt tay nhau thực hiện mấy hành vi xấu hòng muốn làm xấu thanh danh sạp ăn của Thẩm Thiệu Thanh.
Mấy nhà góp tiền vào thuê một nhóm đám ăn chơi lêu lổng trong trấn nói chúng nó tới sạp của Thẩm Thiệu Thanh phá.
Chúng nó nhận tiền liền khoan khoái đi kiếm người.
Hôm nay Trương Tam Bảo phải ở lại nhà chăn vịt không lên trấn bán đồ ăn được.
Đám vịt con này thi thoảng mới phải thả đi chăn, mỗi lần thả đều phải thả đến chỗ đầm nước ít người lui tới vậy nên phần lớn sẽ do Trương Tam Bảo phụ trách.
Việc làm chuồng gà và vịt do cha Trương và Trương Đại Bảo làm nên không có thời gian đi chăn.
Vẫn như mọi ngày Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo xếp hàng xuống bán.
Hàng quán vẫn đông như mọi khi bán được một lúc bụng dạ Thẩm Thiệu Thanh liền trở chứng.
Ban đầu hắn đã cắn răng nhịn xuống vì khách ngày càng nhiều Trương Nhị Bảo lại không thể ở một mình.
Nhịn đến tận trưa khi khách vãn đi thì sắc mặt Thẩm Thiệu Thanh cũng đã rất khó coi rồi.
Trương Nhị Bảo vừa quay qua liền tá hỏa còn tưởng hắn bị bệnh gì.
Tức phụ, ngươi làm sao? Ta, ta đi gọi đại phu tới cho ngươi
Ta không sao, Nhị Bảo ngươi ở đây đợi ta một lát được không? Nếu có khách bán được thì bán không bán được thì cứ bảo hắn chờ.
Đứng ở đây chờ ta quay lại Thẩm Thiệu Thanh nhịn xuống nhắc nhở Trương Nhị Bảo chỉ thấy y gật đầu lia lịa.
Dù trong lòng có bất an thế nào nhưng hắn thực sự chịu hết nổi rồi.
Hắn cần phải đi giải quyết a.
Nhìn bóng dáng Thẩm Thiệu Thanh lao đi Trương Nhị Bảo liền ngây ngốc đứng im một chỗ.
Có mấy người đến mua hàng y cũng học theo tức phụ chiên chiên xào xào rồi đựng cẩn thận vào giấy dầu đựng đồ ăn.
Y biết đếm tiền, tức phụ đã từng chỉ qua, đưa đồng như thế nào thì phải trả lại khách bao nhiêu y đều nhớ hết.
Này cái này bán bao nhiêu?
Trương Nhị Bảo thấy ngươi kia chỉ vào lương bì cuốn liền trả lời: văn tiền một cuốn
Vậy sao, lấy cho ta cuốn đi
Trương Nhị Bảo thấy người kia mua một lúc cuốn liền vui vẻ làm.
Tâm trạng y cực kỳ vui sướng đến khi tức phụ quay về chắc chắn sẽ khen y giỏi.
Nghĩ đến đây y lại càng ra sức cuộn bánh rồi chiên.
Qua chừng một khắc sau đó Trương Nhị Bảo mới chiên xong cái lương bì cuốn.
Đem từng cái từng cái một bỏ vào bên trong bao giấy rồi đưa cho đám người kia: Của ngài hết văn tiền
Người kia nhận hết bánh lúc này móc từ lồng ngực ra một xâu tiền xu đưa cho Trương Nhị Bảo.
Tiền vừa đặt vào tay Trương Nhị Bảo tức thì hắn thu tay lại cũng sẵn thu luôn xâu tiền kia vào túi xoay người muốn rời đi.
Trương Nhị Bảo ngốc nghếch không hiểu gì sau thấy mấy người kia lấy bánh mà không trả tiền liền chạy đến kêu hắn trả tiền: Vị khách này ngài còn chưa đưa tiền cho ta
Ngươi nói láo cái gì vậy.
Rõ ràng ta đã đưa đủ xâu văn tiền cho ngươi còn gì.
Ngươi mà dám nói láo ta đánh chết Tên kia cao giọng lên quát.
Có mấy người nhận ra nhóm người này liền tránh xa ai cũng cầu mong Trương Nhị Bảo biết điều mặc kệ bọn chúng mà ngậm miệng lại nếu không lại rước họa vào thân.
Trương Nhị Bảo nào có phải người bình thường, y thấy hắn không trả tiền liền đi đòi căn bản không nghĩ nhiều: Ngươi chưa từng trả tiền cho ta.
Ngươi lấy xâu tiền ra rồi lại lấy lại
Ai ở đây làm chứng cho ngươi ta chưa đưa tiền? Ta ở trước mặt bọn họ đưa xâu tiền ấy cho ngươi giờ ngươi lại nói láo rằng chưa lấy được tiền sao? Ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Bọn bay lên, đánh chết cái tên ăn có nói không này cho ta Tên kia trừng mắt nhìn đám người trên đường khiến bọn họ ngậm miệng.
Sau đó ra lệnh cho đám người phía sau tiến lên đánh Trương Nhị Bảo.
.......................