Vừa mới dọn hàng không lâu liền có khách tới.
Thẩm Thiệu Thanh nhận ra người này.
Còn không phải là cái người ngày hôm qua nghe văn tiền một bánh liền thối lui đó sao, tuy vậy nhưng vẫn cười niềm nở: Khách quan lại gặp ngài a, ngài muốn mấy cái?
Người kia thấy Thẩm Thiệu Thanh còn nhớ mình liền gãi đầu ngại ngùng sau đó nói: Hôm qua ta ăn thử của một người quen thấy bánh rất ngon nên nay quay lại.
À lấy cho ta cái bánh và chén cháo
Được có ngay, của ngài hết văn tiền
Cháo hôm nay không giống hôm qua nhỉ? Người kia vừa múc một thìa cháo lên ăn liền phát hiện cháo không giống hôm qua, mùi vị có chút lạ giống như là mùi cá vậy.
Thấy nghi ngờ của người kia mấy vị khách tiếp theo mua cháo cũng đồng loạt nếm thử.
Quả nhiên là khác hôm qua.
Cháo hôm nay so ra còn ngon hơn, thơm vô cùng.
Ăn một miếng lại muốn một miếng.
Căn bản là không dứt ra được.
Thẩm Thiệu Thanh vừa đảo bánh trong chảo vừa lên tiếng trả lời: Là cháo cá, mỗi ngày quán của ta sẽ thay đổi một loại cháo.
Cái hôm qua các vị ăn là cháo nấm Hôm qua nhân lúc còn sáng Thẩm Thiệu Thanh đã nhờ Trương Đại Bảo đi bắt vài con cá dưới sông cho hắn.
Sông này nhiều cá nhưng lại rất khó bắt.
Vì người dân cũng không phải người chuyên đánh bắt nên không có dụng cụ như lưới việc bắt cá liền trở nên bất tiện.
Thỉnh thoảng trong nhà có hai ba người đến bắt mới được con về ăn.
Hóa ra là như vậy.
Cho ta thêm chén nữa Mấy người kia vừa nghe là cháo cá liền sôi nổi mua thêm.
Cá không dễ nấu bởi mùi tanh trên người nó nếu không được khử sạch sẽ mà để lại mùi ăn vào cực kỳ kinh khủng.
Thường người dân sẽ chỉ chọn chiên hoặc nướng để mùi tanh bị át đi.
Cũng chỉ có các tửu lâu lớn mới biết cách chế biến những món làm từ cá.
Bây giờ ăn một chén cháo cá này liền thấy khác hẳn.
Thịt cá nát nhừ vừa phải.
Nước cháo cũng ngọt đến mê mẩn.
Khi ăn còn chế thêm một chút nước gì đó màu đen, tuy không biết là gì nhưng ăn chung lại thập phần ngon miệng.
Sinh ý cháo cá liền tự nhiên bùng phát.
Vì Thẩm Thiệu Thanh biết cháo cá sẽ mang lại hiệu quả tốt nên sớm đã làm rất nhiều.
Bảo đảm tiền thu về đầy túi.
Vẫn là bánh quẩy nhà các ngươi ngon a.
Bên kia cũng mới mở một quán bánh quẩy ta đã mua thử vị có chút khác biệt, không được giòn lắm Một vị khách vừa đứng húp cháo vừa ăn bánh quẩy tùy ý bắt chuyện.
Như vừa nhớ đến hương vị đó liền nhăn mặt sau lại vùi đầu vào ăn.
Thẩm Thiệu Thanh và Trương Tam Bảo vừa nghe như vậy liền hiểu sinh ý của nhà mình đã có người làm theo.
Trương Tam Bảo có chút xoắn xuýt.
Nhà y mở quán mới bán được có ngày vậy mà đã có nhà cạnh tranh.
Nếu nhà đó giành mối vậy bên quán nhà y liền không có ai mua.
May mắn vị khách này nói bánh bên đó không ngon nhưng ai biết được những người khác thì thế nào.
Thẩm Thiệu Thanh lại chẳng nghĩ gì.
Còn xem là chuyện đương nhiên.
Mấy người khác thấy bọn hắn bán bánh được nhiều người thích như vậy sẽ mua về rồi nghiên cứu.
Bánh quẩy rất dễ làm nhìn một phát liền biết làm ngay.
Có lẽ nó không được giòn là do người ở đây không biết cách làm bột nở.
Nhưng không có cũng chẳng sao.
Thành phần chính của nó là bột mì.
Có và không có bột nở cũng chẳng khác bao nhiêu.
Vậy liền cảm ơn vị đại ca này báo tin rồi.
Sau này tiệm chúng ta bán thêm món mới hoan nghênh vị đại ca này tới ủng hộ Thẩm Thiệu Thanh thừa dịp lại có thêm một nhóm khách khác tới liền cao giọng nói.
Có mấy người vừa nghe xong lập tức phụ họa nói chắc chắn sẽ ghé tới mua ủng hộ.
Gần đến trưa thì bán xong hết mọi thứ ba người liền dọn dẹp trở về nhà.
Lại không ngờ khi vừa gần đến nhà liền thấy có vài vị phụ thân đang đứng trong sân nói chuyện với mẹ Trương.
Giống như hôm qua Thẩm Thiệu Thanh đều mua một ít điểm tâm ngọt cho mấy hài tử.
Năm hài tử sớm đã quấn lấy Thẩm Thiệu Thanh từ lâu rồi, hằng ngày đều ngồi đợi hắn bán hàng trở về sẽ mua điểm tâm ăn.
Mấy vị phụ thân vừa thấy ba người vào sân liền cười khanh khách bắt chuyện: Ôi chao, ta mới nghe người trong thôn nói tức phụ lão nhị bán đồ ăn trên trấn rất được còn không tin.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy mới tin đó chứ Bà ta vừa nói vừa liếc đống đồ trên xe lừa đang được Trương Nhị Bảo và Trương Tam Bảo mang xuống.
Dạo gần đây nhà lão Trương lúc nấu ăn lúc nào cũng ngửi được mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn.
Lâu lâu bọn họ còn ngửi thấy được cả mùi thịt trong đấy sớm đã tò mò muốn chết rồi.
Sau đó lại nghe một người trong thôn lên trấn vô tình thấy Trương Nhị Bảo cùng với Thẩm Thiệu Thanh đang bán bánh trên đấy sinh ý còn không tồi.
Người đến người đi nườm nượp.
Vừa nhìn liền biết kiếm được bộn tiền với số bánh ấy.
Bởi vậy hôm nay quyết định rủ vài người sang bên này dò hỏi một chút.
Mẹ Trương lúc thấy bọn họ sang bên này sớm đã biết bọn họ có ý gì.
Trước đây nhà họ nghèo khổ nào thấy ai sang đây hỏi thăm.
Bây giờ thấy nhà họ buôn bán được chút lời liền chạy sang nói tình nói nghĩa thôn dân này kia.
Nghe thôi cũng buồn nôn.
Thẩm Thiệu Thanh sao lại không hiểu mấy cái trò thấy sang bắt quàng làm họ này của đám người kia.
Vốn muốn im lặng giả chết nhưng người kia lại gọi đích danh hắn, hắn đành phải mở miệng: Nào có được như mọi người nói.
Đồ ăn bán trên trấn cạnh tranh rất gắt gao, ta chỉ đem một ít bánh tự mình làm lên đó thử vận may chút thôi
Mọi người thấy hắn nói vậy còn tưởng bán đồ ăn dễ lắm.
Chỉ là làm mấy món đơn giản cũng mang lên trấn bán kiếm tiền được đó sao.
Vài người bắt đầu đem bàn tính trong lòng ra tính toán, dự định về bỏ chút vốn bán chút đồ ăn giống như Thẩm Thiệu Thanh.
Ra là vậy sao, ngươi bán bao nhiêu một cái nếu còn để ta vài cái đem về cho mấy hài tử ăn thử
Thẩm muốn bao nhiêu, người trong thôn ta tính rẻ một chút chứ trên trấn ta bán văn tiền một cái Thẩm Thiệu Thanh cười đến sáng lạn mà nhìn mấy khuôn mặt đang há miệng kinh hãi kia.
Vị phụ nhân vừa nói muốn mua liền lập tức giãy nảy lên nói không cầm tiền theo để lần sau sẽ mua sau đó tức tốc chạy về bảo nhà mình có chuyện.
Mấy người còn lại cũng không dám nán lại lâu.
Nói dăm ba câu với mẹ Trương liền rời bước.
Đi ngang qua giỏ tre vô tình nhìn vào thấy mấy miếng thịt liền trợn mắt kinh ngạc, chân tay cũng luống cuống đi về.
.......................