Lầu có hai tầng, lầu hai là một cái sân không có mái che, lớn gấp đôi lầu một.
Chỉ có bốn cây cột cao ba thước đứng song song, trên cột treo hai sợi dây, trên dây treo bảy tám chiếc đèn lồng đỏ thẫm, dường như được đặc biệt xây dựng để tổ chức biểu cầu thang xoắn ốc dẫn đến sân lầu hai, ngoài rìa có lan can, không phải lo sẽ bị rơi xuống dưới.
Mà quanh các đình đài cách đó không xa đã có khá nhiều con thuyền đậu là thuyền trên hồ hay là trúc lâu thì đều có thể thấy được tình hình trên lầu bên này.
Có lẽ không thể nhìn rõ ràng nhưng cũng vừa Quả chú ý thấy có rất nhiều xe ngựa bên bờ hồ, bên ngoài xe được trang trí xa hoa, một số xe không có vách mà dùng tầng tầng lớp lớp màn mỏng che lại, xem ra đây chính là những hoa khôi chuẩn bị tham gia thi đấu bữa trưa, trên đường không còn mấy người, mọi người tụ tập dưới trúc lâu, người người chen chúc, thậm chí có người còn bê mấy chiếc ghế đẩu đến đứng lên xem thi Quả và Kì Hạc được Tiểu Mậu dẫn đến chỗ chân đồi, đến gần mới thấy trên ngọn đồi này đầy những cây đào.
Mùa này đúng là mùa đào chín, vừa đến gần đã ngửi thấy hương đào thơm tới đây hẳn là đất có chủ, bên ngoài còn có tường vây lại, không thể đi có chỗ vách đá gần hồ nước là không có tường, có thể nhìn thấy rất trên vách đá nhiều tảng đá khổng lồ, Tiểu Mậu dẫn bọn họ đến cạnh vách kỹ một chút, trên vách đá có một con đường mòn, cách chỗ bọn họ chỉ có nửa thước, vừa đủ cho một người đi, chỉ cần không sợ độ cao là được.
Đi trên con đường mòn trong chốc lát thì bọn họ đã xuất hiện trên tảng đá ở đây có thể thấy rõ các tòa lâu trên mặt hồ, bề mặt tảng đá rộng hơn hai thước, hai người đứng ở đây không có gì phải lo.
Tiểu Mậu mở hộp thức ăn do Triệu thị chuẩn bị, trong đó vậy mà đựng không ít thịt nướng, có cả hai bình nước trái biết lúc bọn họ ăn cơm, trên cơ bản các loại nguyên liệu chẳng còn bao nhiêu, thịt thì chưa kịp ướp, chỉ có rau dưa dễ chuẩn bị nên có khá nhiều.
Giai đoạn sau toàn là bán xiên rau nướng,nhưng dù như thế thì vẫn có rất nhiều người ngờ Triệu thẩm lại đặc biệt để lại những thứ này cho bọn họ, hơn nữa tầng thứ hai có rất nhiều đồ ăn vặt, Tiểu Mậu còn lấy ra tấm vải trải trên đá, trông bọn họ cứ như chuẩn bị ăn cơm dã ngoại điều hai tỷ đệ vẫn rất hài lòng, ánh mặt trời mùa này dịu dàng, cho dù vào buổi chiều cũng không quá nóng, hôm nay còn là một ngày trời đẹp hiếm thấy, trời trong không mây, bọn họ như ngồi trên khán đài xem biểu diễn, tâm tình tốt nhìn mặt trời đã sắp đến trưa, tuy có đồng hồ nhưng cô cũng không dám lấy ra dù cho đồng hồ quả quýt đã được truyền vào Đại Hạ.
Đáng tiếc đồng hồ quả quýt ở đây vẫn là loại đồng hồ cơ chạy bằng dây cót, tốt hơn hết là đừng để người khác phát nên chỉ có thể dựa vào mặt trời để đoán thời gian, nhưng vào buổi trưa thì chính xác hơn, bởi vì khi đến giữa trưa thì mặt trời mới ở trên đỉnh, còn những khoảng thời gian khác thì còn phải căn cứ vào mùa để đưa ra phán đoán, Khỉ Quả tỏ vẻ cô còn chưa học được skill này."Tỷ tỷ nhìn kìa." Kì Hạc lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Khỉ Quả nhìn kỹ hơn thì thấy có một nhóm người đang đi về phía tòa lầu hai tầng, đi phía trước là một nữ tử che mặt, các cô nương theo sau mặc phục sức nha hoàn, cùng với mấy nam tử cầm nhạc nữ không vào chung một cửa, ở đây có ngăn cách không nhỉ?“Xem ra sắp bắt đầu rồi.” Khỉ Quả xoa xoa cằm, trong lúc đó nữ tử đi đầu kia đi vào lầu một của trúc lâu, ở trong đó chừng mười lăm phút, chẳng lẽ là trang điểm hả?Quả nhiên, một lúc sau có mấy người từ trong trúc đi ra, đi vòng qua bên kia cầu thang, một nha hoàn đi lên trước, nàng ấy đã thay xong quần áo, mặc váy lụa mỏng màu lam nhạt, mở cửa lan can, sau đó một nữ tử xinh đẹp mặc váy sa xanh biếc hoa văn tinh tế đi lên cầu thang, ba thị nữ cũng theo cách trúc lâu không xa, mọi người trên thuyền đã đứng dậy: “Tiểu nữ Lục Ý Trường Xuân Các, ra mắt chư vị.” Lục Ý mang theo nha hoàn hơi cúi người, chỉ là không nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ kia, ở cổ đại lại chẳng có cái gọi là microphone."Ting…" một tiếng đàn vang lên, bốn tỳ nữ trên đài xúm lại vây quanh Lục Ý, Ngay sau đó theo tiếng nhạc vang lên, bốn người tựa như đóa hoa nở tản ra, nữ tử nọ như đứng giữa đóa hoa, cánh tay chuyển động theo âm cánh tay của nàng uyển chuyển như linh xà, tay áo rộng thùng thình rơi xuống lộ ra làn da mịn màng như ngọc, vũ điệu của nàng có chút giống với múa khổng tước, nhưng điệu múa này lại không phải là múa khổng tước, lấy uyển chuyển làm chính, giống như linh xà mới cũng rất tinh tế."Trúc lâu này không đơn giản, bên trong chắc chắn được thiết kế đặc biệt nên mới có thể phóng đại âm thanh.” Kì Hạc còn nhỏ, không cảm thấy cảnh đẹp này có gì đáng xem, ngược lại hắn chú ý tới âm thanh không nhỏ chút nào kia hơn."Ừ, có rất nhiều biện pháp làm như vậy, đệ còn chưa tiếp xúc với âm luật nên không quá hiểu,” Thật ra Khỉ Quả biết một ít, bởi vì nguyên chủ được bồi dưỡng làm tiểu thư khuê các, cầm kỳ thư họa nữ hồng đều từng học cho nên biết một tiếng nhạc càng ngày càng cao, nữ tử bắt đầu xoay tròn, làn váy của nàng bay lên, mà Khỉ Quả lại chú ý tới một trong tám hoa khôi đã bắt đầu đi vào trúc lâu, cũng dùng khăn che mặt, thân hình của nữ tử đi đầu thiên về cao gầy mảnh khảnh, làn da có vẻ ngăm Ý nương theo động tác xoay người cuối cùng rồi ngồi xuống, làm động tác duỗi người tạo hình, hít một hơi rồi đứng dậy cúi chào người hai bên.
Sau đó chỉ thấy hơn mười bó pháo hoa nổ tung, bởi vì pháo hoa màu đỏ nên dù dưới ánh mặt trời cũng rất dễ người đứng trên thuyền cầm một thứ đồ vật trông vừa giống cái thùng gỗ lại vừa giống cái loa hô lên: “67."Những pháo hoa kia chính là tiêu chuẩn đánh giá hoa khôi, một bó pháo hoa ần mười lượng bạc, do quan phủ bán ra, mà một phần ba số bạc kia sẽ thuộc về hoa khôi tham gia, một phần ba thuộc về hoa lâu, phần còn lại thuộc về quan Ý lại khom người cảm tạ, sau đó chậm rãi đi xuống, không lại tiến vào trúc lâu mà trực tiếp rời kỹ lại thì thấy trên tay nha hoàn có thêm một ít đồ vật, thế mới biết là sau khi thay đồ xong thì bọn họ lấy ra để bên cạnh cầu lúc này người thứ hai đã chuẩn bị trang dung xong đi lên đài, không giống Lục Ý còn có bạn nhảy, nàng ấy chỉ có một mình.
Phục sức cùng loại với vũ công Ấn Độ, quần sa đỏ thắm rộng thùng thình bó lại ở cổ chân, tuy là áo dài tay nhưng được xẻ từ vai xuống cổ tay, để lộ đầu đội một bộ sari màu đỏ, sari như được thêu bằng chỉ vàng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Vũ điệu của nàng ấy táo bạo và cuồng nhiệt, động tác hào phóng rồi lại không mất đi vẻ mềm mại.
Không có nhạc nền phối hợp, tiếng ca của nàng ấy cao vút, truyền đi rất xa, là điệu ca múa điển hình của Ấn ra mặc dù vị trí địa lý có khác biệt nhưng đặc điểm riêng của mỗi quốc gia vẫn giống hệt như trên trái đất, Khỉ Quả không khỏi hào hứng nhìn lên nay cô vẫn khá thích ca múa của Ấn Độ, mặc dù ca khúc này không được chỉnh sửa trau chuốt như bài hát Ấn Độ ở thế giới trước nhưng vẫn mang theo nét đặc sắc tiết mục tiếp theo đều có chỗ đặc sắc, nhưng đại đa số đều là các điệu múa ngoại tộc, chẳng lẽ các hoa lâu hiện giờ đều bị người ngoại tộc bao thầu rồi à?.