Về đến nhà, bọn họ dọn dẹp từng phòng trong các viện, ngay cả nhà bếp cũng được sửa sang lại.
Nhưng mà cũng giống như phòng bếp nhỏ, trong phòng bếp chính cũng không có bát đũa cũng như dụng cụ nhà dù Khỉ Quả đã dặn Bạch thúc Bạch thẩm là đi mua, nhưng hiển nhiên là cô tạm thời không về kịp, hơn nữa trước đó cô có nói là đi mua nồi sắt, cái khác thì chưa nghĩ ra trong một cốc một lát, trong nhà còn chưa thể thổi lửa nấu cơm, may mà Khỉ Quả có dự kiến trước, mua một ít bánh bao đem về, xem như miễn cưỡng giải quyết cơm đến giờ mùi, Bạch thúc Bạch thẩm đánh xe lừa trở về, trên xe chở đầy đồ đạc, phía sau cũng có thêm một chiếc xe lừa chở đồ nữa, chắc là một xe không chở được hết nên thuê thêm một xe nữa."Tiểu thư, đồ trong danh sách của cô đã mua hết rồi, chỉ có nồi lớn còn cần phải đo xem bếp lớn nhỏ bao nhiêu rồi mới mua được.” Bạch thúc bảo mọi người chuyển hết đồ xuống, chỉ có xe lừa là không vào nhà.“Ừ, lát nữa ông đi đo đi.” Khỉ Quả gật đầu, mặc dù đại đa số bếp lò đều như nhau nhưng cũng có lớn có nhỏ, đúng là cần phải đo.“Được rồi, hiện tại chúng ta làm quen trước một chút, ta là Nhạc Khỉ Quả, đây là đệ đệ ta Nhạc Kỳ Hạc, trong nhà chỉ còn hai tỷ đệ chúng ta, cha mẹ đều đã qua đời.
Nhưng ta không phải người dễ lừa, các người vào nhà ta rồi thì phải tận trung làm việc, cái khác ta sẽ không tệ bạc với các rằng các người đều là người làm thuê, ta không thể làm gì các người, nhưng gia có gia pháp, chỉ cần các người không giết người, không cố ý ngược đãi người khác, quan phủ sẽ không quản.
Nói như vậy các người cũng hiểu chứ, được rồi, hiện tại các người tự nói về bản thân mình đi, tên tuổi, biết làm cái gì, nói ta nghe một chút.”Nói xong, Khỉ Quả vào phòng lấy giấy bút: “Tiểu Hạc, giúp tỷ tỷ ghi lại nhé.“Dạ.” Kỳ Hạc từng đi học, tư thế vô cùng trịnh trọng cầm lấy giấy bút, có thể thấy được hắn không quên những cái thế đám người dưới lần lượt bắt đầu giới thiệu bản thân, từ lớn đến nhỏ, đứa nhỏ nhất cũng trạc tuổi Kỳ Hạc, đã sớm hiểu gia gia tên là Bạch Khởi, năm mươi ba tuổi, là một lão nông thành thật, biết đánh cá trồng trọt, đơn giản để ông làm người gác cổng, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì thì có thể trồng rau dưa trong sân.
Mà chỗ người gác cổng, Khỉ Quả quyết định chờ làm xong chuyện thì cải tạo lại, lắp chuông cửa hay gì gì đó chẳng thúc tên Bạch Hao, ba mươi lăm tuổi, cũng là nông dân giỏi giống cha, ngày thường cũng sẽ theo Bạch gia gia ra biển đánh cá, còn biết làm một ít đồ mộc.
Khỉ Quả quyết định sau này để hắn quản lý thôn thẩm tên là Hàn Nữu, ba mươi ba tuổi, là phụ nhân nhà nông, giỏi làm việc nhà, biết làm may vá, ngày thường cũng giúp đỡ làm việc đồng áng, Khỉ Quả tạm thời để bà quản lý nội viện, xem như ma ma quản Miêu, con gái của Bạch thúc, mười lăm tuổi, từ nhỏ đã theo mẹ học quản lý việc nhà, giỏi thêu thùa.
Suy tính một lúc, Khỉ Quả để cho nàng đi theo Sao, con trai Bạch thúc, năm nay mười hai, đi học hai năm cũng học được mấy chữ, lúc ở nhà giúp gia đình kiểm củi cắt cỏ heo.
Khỉ Quả cảm thấy chờ sau khi Kỳ Hạc khỏe lại thì để cho cậu đi theo Kỳ Hạc.(Tên Bạch thúc có nghĩa là cây ngải, tên cậu con trai thì nghĩa là cái dùi nha)Chị gái trong hai chị em tên là Vệ Mai Đóa, năm nay mười ba, từ nhỏ đã giúp đỡ gia đình, cũng rất giỏi thêu gái Vệ Lan Đóa năm nay mười một tuổi, giống như chị gái, cô bé cũng giúp làm việc nhà từ nhỏ, trời sinh đã rất khỏe, tuổi còn nhỏ mà đã có thể thoải mái vác được cả trăm cân.(chắc mọi người đã biết, trăm cân TQ=50kg VN)Khỉ Quả cho hai chị em làm nha hoàn vẩy nước quét nhà, tuy địa vị thấp hơn nha hoàn cận thân, nhưng trong nô khế mới quy định tiền tiêu vặt hàng tháng của các cô gấp đôi nha hoàn cận thân, bởi vì công việc vất vả bà tử, một người họ Chu, một người họ Vương, một người họ Chu và một người họ Vương, đều biết nấu ăn ngon nên Khỉ Quả đã để họ phụ trách việc bếp thiếu niên biết đánh xe kia tên là Mã Hiểu, người này biết rõ mọi hang cùng ngõ hẻm ở phủ Vĩnh Định nên Khỉ Quả đương nhiên là cho hắn phụ trách đánh khi bọn họ giới thiệu xong, Khỉ Quả cũng sắp xếp công việc đâu ra đấy, về phần chỗ ở cũng sắp xếp giống như những phủ đệ khác, nữ phó ở quần phòng, nam phó ở tọa phòng, vợ chồng thì sống ở hậu dù Tiền tú tài còn chưa đến nhưng Khỉ Quả cũng đã sắp xếp cho hắn vị trí quản gia kiêm quản lý thu chi.
Sắp xếp xong thì để cho mọi người nhanh tay nhanh chân làm xong chuyện của mình rồi cố gắng dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà trong vòng hai cô thì dẫn theo Kỳ Hạc, để và nhờ Mã Hiểu đánh xe lừa đưa họ đến phố Đông Vọng.
Cô rất hài lòng với thùng xe này, phần lớn xe trên đường đều không có thùng xe, chỉ có xe ba gác hay xe chuyên chở hàng hóa thì còn có thùng xe, còn xe chở người thì rất là không tiện vào lúc trời gần một canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng đến phố Đông Vọng, trên phố Đông Vọng có rất nhiều quầy hàng san sát, âm thanh người bán hàng chào khách réo rắt, tuy nhiên người qua kẻ lại không nhiều, nhưng đều là con cháu nhà giàu mang theo người hầu kẻ tìm đến nhà số sáu mươi tư phố Đông Vọng, là một cửa hàng trang sức vàng bạc, vừa vào cửa hàng đã thấy được trang sức được đặt đầy trên kệ phía sau quầy, tuy rằng không có ngọc ngà phỉ thúy, nhưng chỉ nhìn những chế phẩm tinh xảo kia là biết việc làm ăn ở đây không cổ đại mặc dù có thủy tinh nhưng thuộc về xa xỉ phẩm, cho nên trang sức cũng chỉ có thể đặt ở phía sau chứ không thể bày ở trước quầy.
Chưởng quầy là một người đàn ông nho nhã, tuổi tác khoảng chừng hai mươi, ngoài hắn ra thì trong cửa hàng còn có vài khách hàng khác."Vị tiểu thư này muốn loại trang sức như thế nào?” Người đàn ông nhìn thấy có người tới thì ngẩng đầu lên nở nụ cười ấm áp.
Đây là một chàng trai tuấn tú, dung mạo xuất chúng, hẳn là có không ít nữ giới thích đến đây mua hàng."Ta họ Nhạc.” Sau khi điều tra bằng tinh thần lực, Khỉ Quả trực tiếp nói ra họ của mình.“Nhạc, a, thì ra cô là chủ nhà, các người chờ một chút.” Chàng trai trầm ngâm một lúc rồi nghĩ ra, hắn trực tiếp ra khỏi quầy, vén mành đi vào bên trong.
Khỉ Quả không nói gì, hắn vậy mà không hề lo lắng cho cửa hàng bị bỏ lại, cứ thế đi nữ tử đang lựa chọn trang sức kia nghe vậy thì nhìn sang đây, trong ánh mắt mang theo dò xét, thoạt trông thì là hai tiểu thư nhà giàu mang theo nha hoàn đến lựa chọn trang sức.“Nhạc tiểu thư, đây là tiền thuê hai năm trước và tiền thuê năm nay, mời ký tên.” Chàng trai từ trong đi ra, trên tay cầm ba tờ ngân phiếu và văn Quả cũng lấy ra văn khế của mình, đối phương nhận lấy rồi ký tên mình lên.
Cô không cầm bút của đối phương mà lấy từ trong không gian ra một cây bút mềm, cô có nên cảm thấy may mắn vì cái gì Chu Nhược Nhược cũng cất vào không gian không nhỉ?Ký tên xong, cô làm như không nhìn thấy ánh mắt tò mò của đối phương, trực tiếp cất bút mềm đi.
Sở dĩ cô lựa chọn bút mềm là vì cô không biết dùng bút lông viết chữ nhỏ, viết chữ to còn không sợ bị người chê cười à.“Ta nên xưng hô với chưởng quầy như thế nào?” Khỉ Quả hỏi.“Nhạc tiểu thư có thể gọi ta là Liễu chưởng quỹ.” Chàng trai cười nói."Cái kia...!Liễu chưởng quầy, năm sau ta sẽ thu lại cửa hàng này tự mình dùng.” Nói xong Khỉ Quả cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng hiện tại bọn họ còn phải sống ở đây, nhất định phải có nguồn thu nhập.
.Cô chỉ có hai cửa hàng, cửa hàng này ở trên phố Đông Vọng, xung quanh toàn là nhà quan to với quý nhân, nếu làm ăn được thì có thể đảm bảo nguồn thu vào không tồi..