Tổng thống thứ ba mươi hai của nước Mỹ, ngài Franklin D. Rooservelt đã từng nói: “Cuộc sống giống như một trận đấu bóng bầu dục, không thể phạm quy, cũng không thể né bóng, mà phải xông tới đường biên.” Trước năm tôi mười bảy tuổi, khi đó Nhuế Tĩnh vẫn chưa biến chất thành một đứa con gái nổi loạn, tôi thật lòng cảm thấy quan niệm này của đồng chí Rooservelt có phần quá nhiệt huyết. Sau đó, lúc Nhuế Tĩnh lớn lên thành một cô em họ rắc rối, bình thường khi gây sự luôn bắt người thân quay mòng mòng để giải quyết, rốt cuộc tôi cũng hiểu được sự chí lý của câu danh ngôn này.” Nếu bỗng dưng có một đứa em phiền phức xuất hiện giữa cuộc đời của bạn thì dù bạn muốn trốn cũng không được, nếu nó gây chuyện thì bạn nhất định phải có quyết tâm phát hiện nhanh và giải quyết gọn, nhanh chóng chạy về vạch đích, nếu không thì nó tuyệt đối có thể mang tới cho bạn một sự ngạc nhiên “thú vị” hơn.
Ngoài cửa sổ bóng đêm yên tĩnh, tôi cầm điện thoại di động suy nghĩ ba mươi giây. Nhuế Tĩnh chỉ gọi tôi là chị trong một hoàn cảnh duy nhất, chính là khi nó gây họa cần nhờ tôi giải quyết. Xem ra hai cái tin nhắn kia đúng là do nó gửi. Người có thể tới hội quán Hồng Diệp xả xác, có thể quậy phá cùng Nhuế Tĩnh, dùng đầu gối cũng đoán được hắn là một cậu ấm con nhà giàu mới nổi ở thành phố này. Trong ấn tượng của tôi, tuy rằng đại đa số con em của các gia đình thượng lưu tại địa phương đều học hành bê bết, không nghề không nghiệp, nhưng tính tình lại khá ôn hòa, nếu chỉ vì vạn mà nhốt Nhuế Tĩnh không cho đi, thì trăm phần trăm là do nó đã gây ra chuyện gì khác rồi. Tôi goi điện cho nó, Nhuế Tĩnh ở đầu dây bên kia gào thét: “Chị, ba tôi đóng băng thẻ tín dụng của tôi rồi, tôi không có nhiều tiền như vậy, tụi nó bắt tôi hát vài bài để thay thế, nhưng tôi à ai cơ chứ, tôi là em gái của chị đó, đâu phải là ca sĩ lang thang! Hát cho tụi nó nghe á, không có cửa đâu! Tụi nó liền nhốt tôi lại không cho đi, tôi…”
Nếu nói về khả năng khiến chuyện tỏ xe ra to, chuyện to xé ra vĩ đại thì Nhuế Tĩnh tuyệt đối là một cao thủ. Tôi cố gắng hòa nhã nói với nó: “Chờ tôi mười phút, trong mười phút đó nhỏ đừng có mở miệng cũng đừng nổi khùng lấy chai bia đập người ta, tìm một chỗ im ắng rồi ngồi chồm hổm cho tôi, làm được không?” Nó ương ngạnh: “Bảo tôi ngồi chồm hổm thì tôi liền ngồi chồm hổm? Ngồi chồm hổm có mà nhục như con cá nục!” Tôi nói: ” Vậy đổi thành tư thế nào đó đẹp đẹp mà nhỏ thích đi, trước khi tôi đến phải im lặng làm một thục nữ, OK?”
Nó ngập ngừng một chút: “Thế còn được…” Sau khi dập điện thoại, tôi để lại cho Nhiếp Diệc một tờ giấy, nói bây giờ có việc phải đi trước. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi đến khu biệt thự nằm ở hậu viên của Hội quán Hồng Diệp, nhưng khu sân trước của hội quán lại rất quen thuộc đối với tôi.
Đứng ngoài phòng bao , gõ hai cái cửa liền mở, dợm bước đi vào, trên đỉnh đầu ngọn đèn tối mờ, nhạc nhẽo xập xình, trong không khí hỗn tạp mùi thuốc lá và rượu bia, ở trong có khoảng người, trên sân khấu có đôi nam nữ thân mật ngay trước mặt mọi người, gian phòng ở sâu phía trong truyền ra tiếng đùa giỡn ầm ĩ của các cô chiêu cậu ấm. Khi tôi vào trong, tất ccar mọi người đều dừng lại. Không biết ai đã tắt nhạc, cả căn phòng nhỏ rơi vào im lặng. Tôi không thường xuyên lui tới những nơi thế này, nhất thời không thích ứng kịp, trù trừ đứng ở cửa hồi lâu mới nhận ra đứa con gái thân mật với bạn trai trên sân khấu ban nãy chính là Nhuế Tĩnh, nói đội mái tóc giả ngắn ngủn, trang điểm lòe loẹt, mặc một chiếc áo ba lỗ trễ ngực, váy ngắn không đủ che bắp đùi, mấy đứa con gái trong phòng không ai ăn mặc mát mẻ bằng nó.
Ánh sáng thực sự quá mờ nên không thể nhìn rõ đêm nay đêm nay người nào làm chủ xị, tôi nhìn về phía Nhuế Tĩnh, nói với nó: “Mặc áo khoác vào, thiếu tiền ai thì trước hết cứ rót chén trà giữ lễ rồi nói lời xin lỗi người ta, ngày mai còn phải đến trường, đã không còn sớm nữa, mau theo chị về nhà.” Nhuế Tĩnh trượt xuống khỏi cái ghế chân cao, thuần thục lắc lắc chai bia, mặt lộ vẻ châm biếm: “Nhiếp Phi Phi, mới vừa rồi tôi lừa chị đấy, thế mà chị đã tới rồi ~” Trong phòng có người bật cười, nhưng không dám cười quá lớn tiếng, bỗng nhiên sau lưng có tiếng cùm cụp vang lên, tôi quay đầu lại nhìn, người thanh niên làm rơi khóa cửa lúng túng nói: “Cô Nhiếp, tôi chỉ là…”
Tôi suy nghĩ một chút, hiểu ra vấn đề, ném ở túi lên chiếc ghế sa lon gần đó, ngồi xuống rót cho mình một ly soda, khen Nhuế Tĩnh: “Rất tốt, đóng kịch không tệ, tốn không ít công sức để lừa tôi qua đây nhỉ, là ai muốn gặp tôi?” Nó lười biếng dựa vào bàn: “Tôi muốn trêu cợt chị không được sao? Do thấy ngứa mắt với cái kiểu giả vờ thanh cao của chị đấy!” Tôi đến đây vội vội vàng vàng, cảm thấy hơi khan cổ, bèn uống một hớp nước thông giọng, thực sự chẳng muốn nói nhảm với cô ả, chỉ nói vọng vào căn phòng ở phía trong: “Nhiếp Nhân?”
Liền nghe thấy tiếng vỗ tay, mấy cô gái đang cười đùa ở phía đối diện tự động đứng qua một bên, hiện ra một hàng ghế sofa trong phòng, có vài người ngồi trên ghế, ánh sáng lờ mờ nhưng có thể thấy rõ người vỗ tay quả nhiên là Nhiếp Nhân. Không nhận ra mấy người ngồi cạnh cậu ta, chỉ có hai cô gái trông hơi quen quen, chắc là mấy ngôi sao mới nổi nào đó. Nhiếp Nhân đi về phía tôi, hôm nay hắn mặc áo trắng quần cũng trắng, trắng như một đóa Thiên Sơn tuyết liên nở rộ trong động Bàn Tơ, khẽ cười: “Mời bà chị tới đây một chuyến thật không dễ dàng gì, ban đầu Nhuế Tĩnh định nhắn tin cho chị bảo mình bị người ta bỏ thuốc, tôi nói nếu như vậy chị sẽ trực tiếp báo cảnh sát, sau đó lại định bảo mình thiếu tiền, nhưng thiếu từng nào, thiếu ở đâu mới khiến chị đích thân xuất hiện mà không nhờ trợ lý đến giải quyết thay, chuyên này tôi quả thật phải cân nhắc một lúc lâu.” Tôi ca tụng sự nỗ lực của hắn: “Về phương diện này thì cậu khá hiểu tôi đấy, xem ra ba tháng qua cậu không hề nhàn rỗi, chắc đã đi tra cứu dữ dội lắm đây.”
Hắn không đáp lại, chỉ ngồi xuống cạnh tôi, cả người toàn mùi rượu, chắc là đã uống không ít. Tôi đặt ly nước lên bàn rồi đi thẳng vào vấn đề: “Nói toẹt ra luôn đi, lừa tôi tới đây làm gì? Tôi nhớ rõ anh cậu bảo cậu cách xa tôi một chút cơ mà.” Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt có tia sáng lóe ra, đột nhiên khoát tay phải lên vai tôi, ngón tay mờ ám vuốt ve cổ tôi: “Đâu có làm gì đâu, chỉ tại nhớ chị thôi, muốn gặp gỡ chị một chút.” Ngón tay của hắn dừng lại trên dái tai, mặt chậm rãi tới gần: “Còn nhớ lần trước chúng ta… cũng tại hội quán Hồng Diệp này… dáng vẻ của chị khi ngủ thật là quyến rũ…” Giọng nói mang theo hơi lạnh vừa đủ cho mọi người xung quanh nghe thấy, ngay cả Nhuế Tĩnh cũng mở to hai mắt kinh ngạc đến nỗi nhìn tôi chằm chằm.
Vào một buổi chiều ba tháng trước, Nhiếp Nhân nói với tôi: “Bia miệng mới là thứ đáng sợ nhất, ừ thì tôi đuối lý, nhưng cô Nhiếp, cô có bị ảnh hưởng hay không?” Nhìn chung quanh một vòng, trong phòng bao này có rất nhiều cô chiêu cậu ấm mà tôi không quen biết, có mấy ngôi sao trẻ trong làng giải trí, không biết ngày mai bọn họ sẽ tam sao thất bản chuyện này thế nào. Nói vị hôn thê của Nhiếp Diệc thủy tính dương hoa, vừa dụ dỗ em trai anh vừa quyến rũ anh, hay là nói Nhiếp gia sự nghiệp thành công nhưng đời sống tình cảm lại thất bại thảm hại, vị hôn thê cùng em họ ngang nhiên chim chuột chau cùng một chỗ? Tôi nói: “Nhiếp Nhân, đồ có thể ăn bậy nhưng lời thì không nên nói lung tung.” Có lẽ thần sắc của tôi đúng theo những gì hắn trông đợi nên ánh mắt hắn nổi lên tiếu ý, hắn cúi đầu làm ra vẻ cô đơn: “Rõ ràng chúng ta đã… Chị phải cưới anh trai tôi, đã vậy còn không muốn gặp tôi, chị có biết như vậy tôi đau lòng biết bao không?”
Ánh mắt đang chĩa vào người tôi của quần chúng cực kỳ đặc sắc, lại lén lút nhìn Nhiếp Nhân. Xem ra Nhiếp Nhân thực sự rất hận tôi, nhưng tôi không rõ vì sao hắn lại hận tôi đến vậy. Làm bại hoại thanh danh của tôi rõ ràng là không có ích lợi gì đối với Nhiếp gia bọn họ, thế mà hắn lại nghĩ trăm phuong ngàn kế đối phó tôi, chỉ cần thấy tôi đau khổ là hắn liền cảm thấy sảng khoái? Lúc này nên phản ứng thế nào? Đứng lên chửi Nhiếp Nhân cậu nói bậy? Vừa nhìn đã biết là giấu đầu lòi đuôi. Vừa khóc vừa la to Nhiếp Nhân cậu nói bậy? Vừa nhìn đã biết là muốn tranh thủ sự đồng tình nhưng lại giấu đầu lòi đuôi. Tát hắn một bạt tai rồi nói Nhiếp Nhân cậu nói bậy? Vừa nhìn đã biết là tỏ ra đau khổ nhưng lại giấu đầu lòi đuôi.
Nhiếp Nhân cảm thấy tôi đã hết đường chối cãi, diễn xuất càng thêm nhập vai, sâu kín nhìn tôi: “Dù anh tôi rất tốt nhưng chị đừng nên kết hôn với anh ấy, để cho anh ấy mỗi lần nhìn thấy chị liền nhớ lại chị đã từng với tôi…” Tôi bị hắn uy hiếp tới mức bật cười, cũng lười suy nghĩ phải phản ứng tế nào mới hợp tình hợp lý, nhanh chóng đứng dậy đạp cho hắn một cước. Có lẽ tôi ra tay quá bất ngờ nên mọi người xung quanh đều nhất thời không phản ứng kịp, giây sau mấy người thanh niên đang ngồi trên ghế mới vội vội vàng vàng vây lại như đột nhiên được lên dây cót. Mấy cô gái khiếp sợ thét chói tai, tôi vật Nhiếp Nhân ngã sóng soài trên mặt đất, quay đầu lại xoa dịu đám trai gái đang chạy tới: “Yên tâm, người vẫn còn chưa chết, chị dâu như mẹ hiền, chị dâu tương lai tôi đây chỉ muốn giáo huấn cậu em họ không hiểu chuyện, dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Nhiếp, các vị nhìn cũng được nhưng không nên ra mặt thay cho cậu ấy, có thể chờ thêm hai phút nữa hay không, để tôi giết chết thằng nhỏ này xong rồi nói tiếp nhé.” Hai tay của Nhiếp Nhân đã bị tôi trói quặt, mặt hắn tiếp xúc thân mật với mặt đất đau đớn ho khan, mấy vị hảo hán định chạy tới cứu hắn đã do dự dừng chân. Tôi vỗ vỗ mặt của Nhiếp Nhân, ôn hòa nhã nhặn nói với hắn: “Mê luyến anh trai cũng không phải là bệnh gì quá nặng, nhưng dù sao thì anh cậu cũng phải kết hôn đúng không? Cậu không thể dựa vào chuyện anh cậu lựa chọn tôi, kết hôn với tôi mà ngày nào cũng tìm tôi gây phiền phức nghe chưa? Một hai lần thì thôi, nếu nhiều lần quá thì tôi sẽ cảm thấy phiền đó có biết không?”
Hắn nằm rạp trên mặt đất, vừa ho khan vừa phản bác phản bác, giọng nói dữ tợn: “Tôi không có mê luyến anh trai…” Tôi bèn thông não cho hắn một chút: “Tôi cũng không muốn dính dáng gì đến cậu, tôi gả cho anh cậu rồi cậu vẫn có thể tự do mê luyến anh trai như cũ mà có phải không? Mọi ngời phải học cách chung sống hòa bình thì thế giới này mới có thể hài hòa mà có phải không?” Hắn nỗ lực phản bác lần nữa: “Con mẹ nó lão tử không phải là kẻ mê luyến anh trai…”
Tôi vẫn đang muốn thông não cho hắn thêm một chút nữa, nhưng cửa phòng bao đột nhiên lạch cạch một tiếng rồi mở ra, người quản lý và một người thanh niên cao ráo đứng ở cửa. Người thanh niên vừa nghe điện thoại vừa ngẩng đầu đi về phía này, thì ra là Tạ Luân, lúc nhìn thấy hiện trường trận chiến ngay giữa phòng anh ta sửng sốt một chút, cúi đầu tiếp tục gọi điện: “…Không sao cả… Đúng, Nhiếp Nhân ở chỗ này… Không biết nữa… Ờ, được, cậu mau tới đây đi,” anh ta ngẩng đầu nhìn chúng tôi lần nữa: “Qua đây nhanh lên, tranh thủ thời gian…” Về sau tôi và Khang Tố La bàn luận vụ này, mặt cô ấy nhìn rất hả hê: “Bình thường bồ toàn coi phim khoa học viễn tưởng, không bao giờ ngó ngàng tới phim tình cảm, phải chi bồ coi mấy bộ phim tình cảm là biết, nếu nữ chính bị người ta đùa giỡn trong KTV thì lúc nào anh hùng xuất hiện để cứu mỹ nhân. Đáng lẽ lúc bị mấy đứa trẻ ranh kia vũ nhục, bồ phải chịu đựng mấy phút, chịu đựng cho đến lúc anh hùng xuất hiện mới tốt, kết quả cậu lại manh động nhào vô đánh người ta một trận, lúc xuất hiện, anh hùng không biết cứu cậu mới tốt hay cứu tên trẻ ranh kia mới phải.” Nghĩ lại mà tôi còn rùng mình: “May mà sân trước của hội quán Hồng Diệp cách hậu viên khá xa, người xuất hiện trước là Tạ Luân, nếu Nhiếp Diệc mà nhìn thấy cảnh mình đè Nhiếp Nhân dưới đất, nắm tay cú hắn, hình ảnh đó thật sự là…”
Khang Tố La gật đầu lia lịa: “Hình ảnh kia nhất định là đặc sắc đến mức khiến cho người ta không dám nhìn…” Trên thực tế, cú đấm thứ hai vẫn chưa đáp xuống đầu của Nhiếp Nhân, lúc Tạ Luân trả lời điện thoại, tôi đã buông Nhiếp Nhân ra, hắn nhảy dựng lên định phản kích, lại bị Tạ Luân chặn lai: “Anh cậu tới đây liền đó, nghiêm túc đứng đợi một bên đi.” Nhiếp Nhân lập tức lo lắng, ngồi ngay ngắn như một bức tượng, tay phải run rẩy xoa xoa ngực. Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện hắn, lòng cũng có chút thấp thỏm. Cạnh tôi vẫn còn chỗ trống, Tạ Luân liền đến ngồi, nghiêng đầu chào hỏi tôi: “Cô Nhiếp, rất vui được gặp lại, tôi là Tạ Luân, em gái tôi rất thích cô, bình thường ở nhà vẫn hay nhắc tới cô.”
Tôi nhớ lại, em gái của anh ta chính là Tạ Minh Thiên, đáp lại một câu, hỏi thăm sức khỏe của Tạ Minh Thiên, lại cùng anh ta hàn huyên chuyện Tạ Minh Thiên vừa mới quay xong bộ phim điện ảnh ở Bali. Thực sự không còn chuyện gì để tám nữa, Tạ Luân nói: “Mười phút trước tôi nhìn thấy cô ở dưới lầu, cứ nghĩ là Nhiếp Diệc đã ra sân trước, gọi điện thoại cho cậu ấy, kết quả không có ai nhận điện. Mới vừa rồi cậu ấy gọi lại cho tôi, nghe nói cô ở bên này, sợ cô xảy ra chuyện, nên nhờ tôi tới xem thử.” Cảnh tôi giáo huấn Nhiếp Nhân đã được cậu Tạ chiêm ngưỡng toàn bộ, cũng không còn gì để mà giấu diếm, tôi ăn ngay nói thật: “Anh tới rất kịp thời, đã cứu Nhiếp Nhân một mạng.”
Tạ Luân phì cười: “Nghe Minh Thiên bảo cô có đai karate nhị đẳng, quả nhiên danh bất hư truyền.” Không biết đây là một câu khen ngợi hay là chế nhạo nữa, tôi chỉ khách sáo đáp lời: “Đâu dám, đâu dám…” Cửa phòng bao mở rộng ra, đèn đóm tắt phụt, đám trai gái đều dựa tường mà đứng, không dám lên tiếng, màn hình điện tử hoành tráng ở trên tường đang trình chiếu một MV đen trắng, cảnh vườn hoa hồng cũ kỹ tàn lụi liên tiếp hiện lên, ca sĩ mặc áo gió màu đen cầm một chiếc ô đứng trên câu cầu dài ngâm nga hát, âm thanh đã bị tắt nên cũng không biết ông ta đang hát cái gì. Trên hành lang, ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng cánh cửa gỗ được chạm khắc hoa văn phức tạp theo phong cách châu Âu, giống như một bức họa tôn giáo thiêng liêng, lúc đèn sáng rõ, cánh cửa lại ánh lên một chút màu xanh nhạt hắt lên từ hồ nước.
Lúc nói chuyện cùng Tạ Luân, tôi cứ nhìn cảnh đó mãi. Năm phút sau, Nhiếp Diệc xuất hiện ở cửa phòng bao. MV trên màn hình tự động cắt ra làm đôi, để lộ một khoảng nước mênh mông, ánh sáng xanh tràn ngập gian phòng, nhuộm từng góc nhỏ trong không gian thành biển sâu, vừa an tĩnh, vừa kỳ quái. Nhiếp Diệc cất bước đi tới, giống như pho tượng anh tuấn giữa vườn hoa của nhân ngư công chúa đột nhiên sống dậy, trầm tư quan sát thế giới biển khơi ly kì. Tôi sửng sốt một lúc lâu, không biết mình chấn động là vì bầu không khí thần bí được ánh sáng tạo ra này, hay là vì liên tưởng đặc sắc mà mình mới nghĩ ra. Pho tượng trầm tư anh tuấn đột nhiên dừng bước, giơ tay lên tắt đèn nháy, lại tiện tay bật mấy bóng đèn huỳnh quang trong phòng bao.
Toàn bộ thế giới lập tức bình thường. dù sao thì đây cũng chỉ là một căn phòng bao thông thường, một đám thanh niên quần là áo lượt thông thường, một đám tiếp viên thông thường. Ánh đèn sáng trưng đã đẩy bầu không khí căng thẳng trong phòng lên một tầm cao mới, tựa hồ có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của một người nào đó đang hồi hộp quá độ. Tạ Luân đón Nhiếp Diệc, đứng lên nói: “Cậu đã qua rồi thì tôi đi trước nhé, phòng bên cạnh cũng có chuyện.” Hai người vừa đi ngược ra cửa, vừa thấp giọng nói với nhau chuyện gì đó. Nhiếp Diệc đi tới ngồi cạnh tôi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tôi, lại đảo qua tay tôi, dừng ở vết trầy xước ở trên tay phải, ngẩng đầu nhờ người quản lý vẫn đứng chờ nãy giờ đi lấy nước muối sinh lí và thuốc tím đến đây.
Chính tôi cũng khong phát hiện được mu bàn tay mình bị trầy xước từ lúc nào, đang cố nhớ lại thì nghe anh hỏi: “Chẳng phải đã bảo em cứ xem TV trước hay sao, chạy đến đây làm gì vậy?” Lúc nãy ở biệt thự, đúng là anh đã bảo tôi xem TV, tôi cứ tưởng đó chẳng qua là nói khách sáo, vậy là lúc đầu anh thật sự muốn tôi ngồi xem TV? Tôi ngu người một hồi, đang muốn mở miệng, Nhiếp Nhân đã cướp lời: “Em họ của chị Nhiếp vừa lúc đang ở đây, cho nên chị ấy qua đây chơi với tụi em,” miễn cưỡng cười cười: “Không có chuyện gì gấp đâu.” Nhiếp Diệc nhìn hắn một cái, không lên tiếng, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, Nhiếp Nhân ngồi trên ghế sofa lại càng lo lắng, tôi có thể hiểu được tâm lý của hắn, không biết người ta đang nghĩ gì mới là sự khủng bố đáng sợ nhất, Nhiếp Diệc chưa tỏ thái độ thì hắn chưa thể ân tâm được. Nhưng tôi thực sự không biết, nếu hắn đã sợ Nhiếp Diệc như thế thì vì sao lại không coi lời nói của Nhiếp Diệc ra gì, cứ khăng khăng chạy tới trêu chọc tôi.
Đúng lúc đó người phục vụ đưa nước đến, cuối cùng Nhiếp Diệc cũng mở miệng, nói với người quản lí: “Sau này Nhiếp Nhân sẽ không tới nơi này nữa, trí nhớ của nó không tốt, ông Hạ hãy nhớ giùm cho nó nhé.” Sắc mặt Nhiếp Nhân lập tức thay đổi, quản lí Hạ thấy nhiều biết rộng, không chỉ mặt không đổi sắc mà còn tỉ mỉ hỏi thêm: “Vậy vẫn bảo lưu căn phòng này, hay là…” Nhiếp Diệc mở bình nước muối sinh lí, vừa tỏ ý bảo tôi nghiêng tay vừa trả lời: “Đóng cửa luôn đi.”
Sắc mặt của Nhiếp Nhân rất khó coi, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Anh, anh không thể đối xử với em như vậy, dù sao chúng ta cũng có quan hệ máu mủ, còn Nhiếp Phi Phi là cái thá gì, cô ta…” Nhiếp Diệc mở túi lấy tăm bông, bình thản nói: “Chú đã không thích Phi Phi như thế, vậy thì nơi cô ấy thường hay lui tới, chú đừng nên xuất hiện nữa, vậy là hợp lý rồi.” Xét từ khía cạnh logic học thì cách này quả là rất hợp lý, nhưng… Tôi nói với Nhiếp Diệc: “Chúng ta xử lý vấn đề đơn giản như vậy liệu có tốt hay không đây?”
Anh nói: “Anh đã nói nhẹ nhàng hai lần rồi.” Tôi còn lục lại trí nhớ xem thử rốt cuộc anh đã nói nhẹ nhàng cái gì, bỗng nghe thấy Nhiếp Nhân kích động nói: “Anh bắt em cách ra Nhiếp Phi Phi ra một chút mà là nói nhẹ nhàng à? Cô ta chuẩn bị về làm dâu nhà họ Nhiếp rồi, sao em lại phải cách xa cô ta một chút? Vậy không có đạo lý gì cả!” Âm lượng cực đại của Nhiếp Nhân khiến tôi hết hồn, chợt nhìn thấy một cô gái đứng trong góc tường sợ hãi đến nỗi phải tự vỗ ngực.
Nhiếp Diệc đang giúp tôi bôi thuốc thoáng dừng tay, một lát sau, anh nói: “Anh đã nói là làm, chú đã quên điểm này rồi chăng?” Mặt Nhiếp Nhân trắng bệch trong nháy mắt, cắn chặt môi không dám nói lại. Nhiếp Diệc ném hết bông băng đã dùng vào trong thùng rác, lại rút một cây tăm bông khác: “Giản Hề đang ở bên Mỹ, chú theo em ấy qua đó hai tháng đi.”
Nhiếp Nhân nói: “Anh đánh đuổi chúng em đi hết rồi…” Nhiếp Diệc ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Nhiếp Nhân chán chường ngồi xuống sofa, đột ngột cười một tiếng: “Đúng, chỉ cần anh nói là sẽ làm, cho dù là có đạo lý hay là vẫn là không có đạo lý, em không nên quên điểm này.” Đột nhiên nói: “Nhưng mà, anh thực sự cho rằng Nhiếp Phi Phi là lựa chọn chính xác lựa chọn chính xác trăm phần trăm sao? Cô ta…”
Nhiếp Diệc nói: “Chuyện này dừng ở đây, không thảo luận nữa.” Mở nắp bình thuốc tím, đưa mắt nhìn đám trai thanh gái lịch đứng ở đằng xa, nói với quản lí: “Mấy người kia không liên quan, giải tán họ đi.” Nhiếp Nhân còn muốn nói thêm gì đó nhưng phải cố nhẫn nhịn, hơn nửa ngày mới buông một câu vô thưởng vô phạt: “Sau này anh nhất định sẽ hối hận!” Bước nhanh ra khỏi phòng bao. Nhiếp Nhân đi rồi, những người khác cũng nhanh chóng rời khỏi, không đến hai phút sau, trong phòng chỉ còn lại tôi và Nhiếp Diệc.
Không gian lớn như vậy lập tức trống trải, quản lí Hạ hỏi chúng tôi có muốn nhân tiện đến nhà hàng phía trước dùng cơm tối hay không, Nhiếp Diệc gọi hai phần, yêu cầu trực tiếp đưa đến hậu viên. Tôi nghĩ tới chiếc xe vẫn đang đỗ ở trước vườn, vừa đẩy cửa đi ra ngoài vừa thương lượng với anh: “Hay cứ ăn ở đây luôn đi? Ăn xong em về luôn.” Anh suy nghĩ một chút: “Tôi nay em cứ ở lại đây, giờ đã muộn rồi, về nhà không an toàn.”
Tôi giật minh hết ba giây, nói: “Em, ở đây?” Anh gật đầu: “Có nhiều phòng trống mà.” Tôi nói: “À, tốt, tiến sĩ Nhiếp, anh không sợ nửa đêm em sẽ tập kích anh?”
Anh ngừng một chút, đưa tay đè lên tay trái của tôi, nói: “Thử giơ tay phải, đá chân trái xem.” Tôi nói: “…” Anh nhìn tôi: “Căng thẳng đến mức này mà còn muốn nửa đêm tập kích anh?”
Tôi kinh sợ: “Anh lại còn nói nửa đêm tập kích…” Anh tỏ vẻ không hiểu: “Chẳng phải em nói trước hay sao?” Tôi tiếp tục kinh sợ: “Em nói ra bốn chữ này cũng là chuyện bình thường, nhưng anh lại nói ra… thật lạ… dù gì thì cũng là đỉnh Everest…” Nói còn chưa dứt lời đã tự động ngậm miệng.
Anh mắt anh lộ ra vẻ khó hiểu hiếm thấy, anh hỏi tôi: “Anh là đỉnh Everest… Cái gì cơ?” Có cho tôi lá gan tôi cũng không dám nói ngay trước mặt anh rằng anh chính là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng nở tên đỉnh núi Everest, đành phải nói cho có lệ: “Cái đó…” Cách đó không xa, một cô gái trẻ ăn mặc cực kì mát mẻ đúng lúc tiến lên đón tôi, định thần nhìn lại, chính là Nhuế Tính vốn nên cùng biến mất với đám trai thanh gái lịch kia.
Nhuế Tĩnh hung ác chào tôi từ xa: “Nhiếp Phi Phi!” Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được đón nhận sự nghênh đón thân thiết từ trên trời giáng xuống của nó, tôi chặn đường nó ngay trước hành lang. Nhiếp Diệc đang đứng cách đó gần mười bước chờ tôi. Tôi giơ quyền tán dương Nhuế Tĩnh: “Gây ra nhiều chuyện như vậy mà còn dám mở đây chờ tôi, lá gan lớn thật.”
Nhuế Tĩnh rụt đầu một chút rồi lập tức lấy dũng khí ưỡn ngực, vừa len lén liếc nhìn Nhiếp Diệc, vừa không khách khí đáp lại tôi: “Tôi có gây ra chuyện gì cho chị đâu? Chẳng phải cuối cùng vẫn vô sự hay sao? Chị còn đánh người ta, dù sao thì tôi cũng không có xe, bọn họ đều đi rồi, chị phải đưa tôi về.” Tôi hỏi nó: “Nhỏ cảm thấy chuyện này khả thi hả?” Nó nói: “Vậy chị gọi điện thoại cho chú Trần, bảo ông ấy tới đón tôi!”
Tôi hỏi nó: “Nhỏ thấy chuyện này khả thi hả?” Nó trợn tròn đôi mắt: “Vậy chị muốn tôi thế nào? ” Tôi nói: “Tự mình đi bộ ra ngoài cây số mà bắt xe về nhà, tiền đi xe tôi có thể cho nhỏ, không có lựa chọn khác.” Từ ví tiền lấy ra tệ.
Nó hít sâu một hơi, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe để lên án tôi: “Nhiếp Phi Phi, chị đạo đức giả quá đi thôi, lúc đánh Nhiếp Nhân thì dữ như con sư tử, trước mặt cậu hai nhà họ Nhiếp thì lại tỏ vẻ thiện lương, lúc cậu Nhiếp xử trí Nhiếp Nhân chắc chị mừng mở cờ trong bụng ấy chứ, còn giả bộ thùy mị, chị là cái đồ giả dối!” Tôi cất tệ vào: “Không có tiền đón xe đâu nhé.” Nó cười nhạt: “Ô! Tôi nói trúng tim đen của chị rồi? Chắc bây giờ thấy tức lắm nhỉ, cứ thử đánh tôi như đánh Nhiếp Nhân ngay trước mặt cậu Nhiếp xem nào.”
Tôi bị con nhãi này làm phiền muốn chết, đã thế nó còn kích động đến nỗi bộ tóc giả trên đầu lắc xiêu lắc vẹo, quả thực khiến người ta khó kìm chế được, tôi đau khổ nói: “Sau này còn mua tóc giả thì đến tiệm khác mà mua đi nha.” Nó nghiến răng nghiến lợi: “Chị đừng có mà đánh trống lảng.” Tôi nói: “Vậy được rồi, sẽ không có ai tới đón nhỏ, cũng không có ai đưa nhỏ về đâu, tự mình tìm đường mà về, sau này có xảy ra chuyện thì cũng đừng gởi tin nhắn cho tôi, coi chừng tôi xử nhỏ đó.” Nói xong tôi liền rời đi.
Nó đuổi theo: “Nhiếp Phi Phi, chị có dám lột cái bộ mặt giả tạo đó trước mặt tôi một lần không?” Tôi thực sự có chút bất đắc dĩ, thành khẩn nói với nó: “Nhỏ động não chút đi, tôi đập Nhiếp Nhân là vì cậu ta quá hư hỏng, tôi không đập nhỏ là vì nhỏ không có hư, nhỏ chỉ ‘nhị’ thôi.” Nó mù tịt: “Nhị là sao?”
(Nhị là ngu ngốc đó) Tôi nói: “… Chịu khó đoc nhiều sách chút.” Tôi cùng Nhiếp Diệc đi vào trong thang máy, nó lại đuổi theo, vừa nhìn Nhiếp Diệc vừa nhỏ giọng cãi tôi: “Nhiếp Phi Phi chị chờ một chút, tôi mặc kệ, hai người ở lại thì tôi cũng ở lại, hai người đi đâu tôi liền theo đấy, dì đã bảo chị phải chiếu cố tôi!”
Nhiếp Diệc nhìn tôi một cái, tôi chỉ nhún vai. Đương nhiên là Nhuế Tĩnh không có khả năng theo chúng tôi đi hậu viên, cuối cùng Nhiếp Diệc bảo quản lí mở một căn phòng cho nó nghỉ ngơi, tùy nó phá phách. Lúc này trò hề mới chính thức kết thúc.