Tu Ma Phi Thăng Quyển

chương 8: đại chiến(2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tên trung niên mặt vuông,mắt trợn tròn,mũi cao,miệng rộng,từ xa xa hướng Huỳnh Trấn Thiên đi tới.

Thấy người trung niên này,bang chúng của âm nha bang vui mừng kêu lên"là Hoàng trưởng lão,có Hoàng trưởng lão ở đây,tên nhóc kia chỉ có một con đường chết"

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì tập trung ánh mắt nhìn về vị Hoàng trưởng lão kia,một lát sau cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấu được thực lực của vị Hoàng trưởng lão kia,Hoàng trưởng lão là một tam lưu đỉnh phong võ giả,luận tu vi thì chỉ dưới bang chủ Cao Thành của âm nha bang thôi,sau khi biết được thực lực vị Hoàng trưởng lão đằng xa xa kia,Huỳnh Trấn Thiên nở một nụ cười hưng phấn nói"Tốt lắm,cuối cùng cũng có một người đủ sức đánh với ta một trận,nào lại đây ta với ngươi chiến"

-Hừ,nhóc con không biết tự lượng sức,giết ngươi ta chỉ cần vài chiêu là được.

-Ai không tự lượng sức lát nữa sẽ biết,bây giờ đừng nói nhiều qua đây,ta cùng ngươi đánh một trận.

Hoàng trưởng lão cũng không nói nữa,hắn lấy ra một thanh trường đao,phi thân chạy nhanh qua hướng Huỳnh Trấn Thiên,thanh trường đao thì được hắn để ngang thân,nhìn hắn bây giờ rất là ngầu.

Huỳnh Trấn Thiên cũng động thân,hắn luồng xuống,trượt một đường dài đến thẳng chổ Hoàng trưởng lão,thanh kiếm được hắn chĩa xuống một góc °,ý đồ của hắn là muốn chém vào chân Hoàng trưởng lão.

Hoàng trưởng lão thấy vậy vội động tay,thanh trường đao theo cũng theo đó động,nó quét ngang qua ý đồ muốn chém vào cổ Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên thấy lưỡi đao sắc bén chém ngang tới,hướng cổ mình chém,thì ngây lập tức ngã người ra đằng sau,theo hắn ngả người lưỡi đao cũng theo đó chém lướt qua ở trên hắn một xíu,lưỡi đao của Hoàng trưởng lão chém không trúng.

Huỳnh Trấn Thiên cũng theo đà trượt qua,thanh kiếm cũng theo đó chém một vết đủ sâu,chém đứt gân chân của Hoàng Trưởng lão.

A..............một tiếng kêu thảm vang lên.

Hoàng trưởng lão kêu xong,cũng ráng đứng vững,quét trường đao về phía sau,ý đồ muốn chém vào lưng Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên luồng thanh kiếm mình đang cầm ra đằng sau,cheng........tiếng kim loại va chạm vang lên,thanh kiếm thành công đỡ được trường đao,tuy vậy một lực phản chấn đằng sau lưng tác động,Huỳnh Trấn Thiên không tự chủ được văng xa về phía trước.

Hoàng trưởng lão gân chân bị đứt tạm thời không truy đánh Huỳnh Trấn Thiên được,hắn hít thật sâu quát với bang chúng âm nha bang xung quanh"Các ngươi xông lên,vây đánh hắn,chờ ta xử lý vết thương sẽ tự tay lấy đầu hắn"

Bang chúng âm nha bang xung quanh nghe vậy thì nhào vô,bắt đầu vây giết Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên ổn định thân hình,thấy một màn như vậy thì liếm môi,nói"Tới tốt lắm,đỡ tốn công ta giết từng tên một,lên một thể giết mới đã tay chứ"

Nghe vậy mấy tên bang chúng âm nha bang xung quanh không rét mà run,tuy vậy nhưng lệnh của trưởng lão không thể làm trái,từng thanh đao,thanh kiếm,búa,rựa,hướng vị trí Huỳnh Trấn Thiên đánh tới.

Huỳnh Trấn Thiên động thân biến mất,khi xuất hiện hắn đã ở sâu trong lòng địch,hắn di chuyển qua lại rất nhanh,phụt.....phụt.....phụt......từng tiếng máu tươi phun ra vang lên,hắn như trở thành tử thần,đi tới đâu máu chảy đến đó,nếu để ý kỹ thì quanh thân hắn lợm lờ vài luồng hắc khí.

-Ác ma,ta không đánh nữa,cho dù có bị phạt cắt tứ chi đi nữa ta cũng không đánh nữa,hắn chính là ác ma.

-Trước mặt hắn thân thể ta không thể động đậy được,ta muốn chạy Á..........phụt........

-Anh em đừng chạy,để ta đi gọi trưởng lão đến trợ giúp.

-Đúng vậy,mau đi kêu các trưởng lão đến trợ giúp.

Phụt........phụt..........cho dù xung quanh nói gì,cũng không thể làm ảnh hưởng đến việc giết người của Huỳnh Trấn Thiên được,hắn càng giết càng hưng phấn,trên mặt hắn không biết lúc nào đã xuất hiện một nụ cười đầy quỷ dị.

Hắn cười tà mị nói"Khà khà các ngươi sao lại chạy đi như vậy,không phải muốn giết chết ta hay sao,nào lại đây,ta đứng cho các ngươi giết này"

Cho dù nghe hắn nói vậy,nhưng tất cả bang chúng Âm Nha Bang vây công hắn đều nhanh chóng chạy đến chỗ trưởng lão hoặc bang chủ.

Hoàng trưởng lão thấy vậy thì quát lớn"Các ngươi không được chạy,ai chạy xử theo bang quy,sẽ bị cắt đứt một tay đuổi ra khỏi bang"

Rất tiếc lời nói của hắn không hữu hiệu cho lắm,chỉ vài ba tên dừng chân,sau đó bọn hắn lại tiếp tục chạy đi,dù gì chặt tay vẫn còn hơn biến thành cái xác chết.

Hoàng trưởng lão thấy vậy thì rất tức giận.

Hắn đang định tiếp tục nói gì đó,thì một bóng người đang chậm rãi từ từ đi đến chỗ hắn.

Huỳnh Trấn Thiên đi đến chỗ Hoàng trưởng lão từ từ nói"Ngươi thật làm ta thất vọng quá,cứ tưởng ngươi đánh được với ta một trận,không ngờ cả chiêu cũng đỡ không được"

Hoàng trưởng lão nghe vậy thì giận xanh mặt,hồi nảy cũng do hắn khinh địch thôi,ai ngờ hiện gân chân bị đứt di chuyển không tiện,chỉ biết ngồi tại chỗ đối địch.

Huỳnh Trấn Thiên cũng không nói nhiều nữa,hắn để kiếm theo một góc chéo,hắn quát"Nhất Sát Kiếm"theo hắn quát,thanh kiếm toả ra một cổ sát khí sau đó với tốc độ mắt thường không thể thấy xẹt qua cổ của Hoàng trưởng lão.

Phụt...........máu tươi phun lên,Hoàng trưởng lão cầm cổ mình nhìn chằm chằm vào Huỳnh Trấn Thiên sau đó chết.

Huỳnh Trấn Thiên nhìn xác của Hoàng trưởng lão nói"Được chết tại một kiếm này là vinh hạnh của ngươi,đây là chiêu kiếm đầu tiên ta tự sáng tạo ra,chỉ có kẻ nào thật sự mạnh mẽ mới làm ta xuất ra kiếm này,ngươi xem như là ngoại lệ đi"

Lúc này một tiếng quát to vang lên"Hoàng trưởng lão,ngươi đám"

Người nói là Cao Thành đang đánh nhau với Mạnh Hùng,hắn được một tên bang chúng tới báo tin Huỳnh Trấn Thiên quỷ dị,thế là hắn quay đầu muốn quan sát Huỳnh Trấn Thiên,ai ngờ gặp ngay cảnh Huỳnh Trấn Thiên chém đầu Hoàng trưởng lão.

Cao Thành định qua chém giết Huỳnh Trấn Thiên,nhưng Mạnh Hùng đâu thể để cho hắn mãng nguyện được,một thanh thương chắn đường đi của hắn,thấy vậy hắn quát"Mạnh Hùng ngươi dám chặn đường ta,ngươi có biết Hoàng trưởng lão có quan hệ với một vị tiên nhân không,tại vì vị tiên nhân kia không cho chúng ta nói ra thôi,bây giờ Hoàng trưởng lão chết,nếu không bắt thằng nhóc này cho vị tiên nhân kia một lời giải thích,thì bang ta và bang ngươi cũng không yên ổn đâu"

Mạnh Hùng nghe vậy thì hơi do dự nhưng lát sau hắn nói"Hừ,ai biết chuyện này có thật không,cứ để vị tiên nhân kia tới đây đã rồi tính,còn bây giờ bắt người,không có chuyện đó đâu"

Cao Thành nghe vậy thì cười lạnh nói"Được lắm ngươi chờ đi,ta đợi tin tức mãnh hổ bang bị diệt,anh em rút"nói xong hắn bắt đầu chậm rãi rút lui.

Mạnh Hùng cũng không có ngăn cản,hắn quát"Tất cả anh em dừng tay,để bọn hắn đi"

Nghe bang chủ quát,bang chúng của bang cũng không dây giưa đều tách ra.

Huỳnh Trấn Thiên cảm thấy giết còn chưa đã lắm,nhưng Mạnh Hùng đã ra lệnh,hắn cưỡng ép dừng tay,nhắm mắt lại tĩnh tâm,một lát sau hắn mở mắt,hắn lại bình thường trở lại,một khuôn mặt âm nhu.

Thế là trận chiến kết thúc và chiến thắng dành cho mãnh hổ bang.

HCVVCH

Tạm hết ý tưởng,bao giờ có sẽ tiếp tục viết tiếp.

Truyện Chữ Hay