Hắn rất hiếu kỳ, nhưng vì vấn đề lễ nghĩa, không hỏi kỹ, chỉ gật gật đầu: "Được, ta cũng phải về rồi, nếu không cha ta sẽ lo lắng.. Tạm biệt.."
Ngay sau đó vẫy vẫy tay.
"Ài, Mộ lão đệ, thật là không nghĩ tới, đầu tiên là gặp được Úy tiểu thư, bây giờ lại gặp được chú, nếu không Mộ lão đệ, chúng ra cùng nhau ăn bữa tối đi?"
Sở Kiêu Dao nhìn thấy rõ ràng, Mộ Nhung Trưng này vừa nhìn thấy họ, liền giống như nhìn thấy đại địch, xem ra cực kỳ không đồng ý cô gái nhỏ của hắn ở cùng một chỗ với bọn họ.
Cái này có thể chứng minh rõ một chuyện: Người đàn ông này, dục vọng chiếm hữu rất mạnh, mà lại còn rất coi trọng cô ấy.
Nhưng hắn lại vẫn mời một bữa cơm, chỉ là vì muốn thử phản ứng của người này.
"Sở tiên sinh, xin lỗi, hôm nay ta có chuyện khác, hôm khác đợi ta xong việc rồi, lại mời anh ăn cơm.. Như vậy đừng quá.. Úy Ương, chúng ta đi.."
Đi lên trước, hắn kéo Úy Ương muốn đi.
Phản ứng này cho thấy người này đang phòng bị hắn.
Mà xuất phát từ một góc độ gián tiếp khác có thể rõ một chuyện: Hắn vẫn chưa hoàn toàn thu phục được cô gái nhỏ này, nếu không hắn không nên không tự tin như thế - Người này ở mặt khác phong cách hành sự tuyệt đối là tự tin, chỉ có chuyện liên quan đến Úy Ương là hắn biểu hiện rất thận trọng cẩn thận, cái này đủ chứng minh một điều.
"Đợi một chút, Úy tiểu thư.."
Sở Kiêu Dao lại lần nữa cười cười gọi lại, không hề ngạc nhiên nhìn thấy một ánh mặt rét căm căm quét qua.
"Chuyện gì?"
Cô quay đầu hỏi, dừng bước chân.
Một cái phong thư từ túi trong âu phục của hắn móc ra, đưa qua, Sở Kiêu Dao cười nói: "Trước kia cô giúp ta kiếm một số lợi nhuận, luôn không có cơ hội cảm ơn. Ta ở đây có chuẩn bị một chút tâm ý, hy vọng cô nhận lấy, để biểu thị lòng cảm kích của ta, vẫn mong nhất định nhận cho."
Nhìn phong thư này, Úy Ương chợt thấy người này sở dĩ xuất hiện ở đây, đều là không phải ngẫu nhiên, hẳn là kết quả hắn đặc biệt tới tìm cô rồi, nếu không sao lại có chuyện chuẩn bị trước quà cảm ơn trong người chứ?
Nhưng thấy người này là có chuẩn bị mà tới.
"Không cần đâu."
Cô khách khí một tiếng.
Sở Kiêu Dao lại kiên trì: "Nhất định mà. Cô để ta kiếm lớn như thế, nếu ta một chút cũng không biểu hiện gì, vậy ta sẽ nhớ cả đời, giống như vĩnh viễn nợ cô một ân tình vậy.. Mộ tiên sinh anh nói có nên nhận hay không?"
Hắn cố ý nói như thế, sau đó liếc một cái phía Mộ Nhung Trưng: Người đàn ông này khẳng định không vui vẻ gì khi người đàn ông khác nhớ người phụ nữ của mình cả đời, cho nên, hắn nhất định sẽ đứng ở bên cạnh, giúp thuyết phục cô nhận.
"Úy Ương, nếu Sở tiên sinh thịnh tình như thế, vậy nhận lấy đi!"
Mộ Nhung Trưng biết rõ hắn đang công kích mình, lại vẫn nói như vậy.
"Vậy cảm ơn nhé!" Úy Ương thật sự là nhận rồi, nhoẻn miệng cười, nói: "Sau này có cơ hội đưa anh đi du lịch thành phố Ôn.."
"Vậy một lời đã định nhé."
Ha ha, đây chính là chuyện hắn vui vẻ nhất.
Quả nhiên như thế, giây tiếp theo sắc mặt người nào đó tức khắc thay đổi.
"Tạm biệt."
Lúc nói một tiếng rời đi, cô thình lình phát hiện, sắc mặt Mộ Nhung Trưng trầm xuống.
Buồn bực à nha, cô nói sai cái gì à?
Tiền là hắn bảo lấy, còn tức giận?
Cái này cũng quá không có thiên lý đi!
"Người này là ai?"
Diêu Giang Nam không nhịn được tò mò hỏi Sở Kiêu Dao.
Sao Úy Ương cùng hắn thân mật như vậy?
Hắn càng nhìn tâm càng chua xót.
Người đàn ông càng xuất sắc, càng khiến người tự biết xấu hổ.
"Ồ, hình như là kiểu anh họ huynh trưởng linh tinh.."
Sở Kiêu Dao mơ hồ trả lời một câu.
Thứ nhất, Úy Ương không giới thiệu, nói rõ quan hệ của bọn họ.
Thứ hai, Úy Ương tuổi còn nhỏ, nói bọn họ là quan hệ nam nữ, đối với danh dự khuê các của cô bị ảnh hưởng. Lúc bọn họ còn chưa ổn định, lúc còn chưa chính thức nói ra ngoài, người ngoài không nên nhiều lời, dễ sinh thị phi.
Cách đó không xa, Bùi Ngọc Hồ ngồi trong xe hơi màu đen, nhìn rõ đến một năm một mười toàn bộ cảnh đó dưới đáy mắt, bất giác bĩu môi, ánh mắt rất là khinh thường, cô gái nhỏ này, tướng mạo đúng là xinh đẹp, nhưng cũng có thể trêu chọc đàn ông quá rồi!
Nhìn xem à, cái này mới có mấy phút thôi, trước là cùng với một cậu thiếu niên tình chàng ý thiếp, nói vui vẻ như thế, sau đó lại là một quý công tử ở Hải Tân Sở Kiêu Dao ám muội không rõ như thế, xùy, cũng không biết kiểm điểm một chút à.
Mấu chốt là Tứ đệ kia của cô, lúc này không phải nên là ở trong quân doanh sao? Sao lại chạy tới nơi này rồi?
Ai nha, không tốt, hắn đây là bị mê hoặc tâm hồn à!
Nghĩ mà xem, cô với mẹ, quan hệ với Bùi Nguyên Hoành luôn ác liệt, Bùi Nguyên Hoành cơ thể tuy yếu, nhưng là hắn tuổi trẻ, lại giỏi về thao túng chú, lại nắm một nửa cái Bùi Thị trong tay, nếu hắn kế vị, mẹ con cô sau này nào còn có thể yên ổn, cho nên, mẹ cô mới muốn nâng đỡ Tứ đệ, nhưng Tứ đệ trừ có chỗ dựa là cậu ra, về mặt kinh tế, hắn không có hậu đài, nếu tùy ý cưới một cô gái, vậy hắn sẽ rất khó cùng Bùi Nguyên Hoành đối kháng.
Không được, người phụ nữ này, không thể giữ lại bên cạnh Tứ đệ được, cô phải nghĩ cách khiến Tứ đệ rời khỏi thành phố Ôn.
Thời gian cùng khoảng cách có thể làm mờ nhạt tất cả.Bên trong xe, Úy Ương cảm thấy được hàn khí dày đặc, Mộ Nhung Trưng tên gia hỏa này vừa lên xe, liền trầm mặt, cô xoay chuyển tròng mắt, lo trái nghĩ phải, hắn rốt cuộc là đang tức giận cái gì?
Thần linh ơi, mau tới giúp con hóa giải một chút, để con hiểu được bản thân rốt cuộc nên làm sao giao tiếp cùng người đàn ông này đi?
Hỷ nộ ái ố như thế, thật đúng là khiến người ta không thích ứng được mà!
Trên cả đoạn đường, hắn luôn không hé răng, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa, hoàn toàn làm ngơ sự tồn tại của cô.
He he, hắn đây là đang khoe khoang cái gì?
Xe rất nhanh liền quay về biệt thự.
Mộ Nhung Trưng xuống xe, cũng không quên mở cửa giúp cô, chỉ là vẻ mặt luôn xụ ra, không cho sắc mặt tốt.
Cô nhìn chăm chăm, trong lòng cảm thấy rất là nghẹn khuất, không thể nhịn được mà gọi: "Mộ Nhung Trưng, anh có phải là ghét nhìn thấy em, vừa gặp em liền trầm mặt, thế anh quay về làm gì.. Còn không bằng đừng về.."
Sau khi cô bước tới, trừng mắt nhìn hắn, trong lòng một trận hỏa lớn.
Không về, trong lòng cô còn có một chút nhớ mong, sẽ rất chờ mong hắn và cô gặp lại nhau lần nữa, kết quả, thật gặp lại rồi, mới phát hiện, tưởng tượng vĩnh viễn hoàn mỹ hơn so với thực tế.
"Em còn không biết xấu hổ mà nói.." Hắn cũng trừng mắt lại, còn duỗi tay gõ trán cô: "Lúc trước anh là căn dặn em thế nào? Anh tranh thủ lúc rảnh tới thăm em, em đang làm gì? Cùng Diêu Giang Nam cấu kết làm bậy, lại cùng với Sở Kiêu Dao hi hi ha ha, em đem toàn bộ lời dặn của anh coi như gió thổi qua tai rồi sao?"
"Em nào có cấu kết làm bậy, hi hi ha ha chứ? Đấy là giao tiếp bình thường nhất giữa người với người, anh nghĩ đi đâu thế?"
Úy Ương kêu to phản bác, chợt nghĩ tới điều gì đó, cô trừng lớn mắt, bất giác đánh giá trái phải, cuối cùng chỉ vào mũi hắn mà nói:
"Ài, anh.. Anh không phải là đang ghen đấy chứ!"
Vốn tưởng rằng hắn sẽ thề thốt phủ nhận, kết quả màu mắt hắn tối lại, còn thừa nhận, ngữ khí nghiêm túc vô cùng, "Đúng, anh chính là đang ghen đấy. Vật nhỏ, em nghe rõ cho anh, anh rất nhỏ nhen, vật hoặc người thuộc về anh, hoặc là anh không muốn, một khi muốn, anh chính là không cho bất luận kẻ nào nhúng chàm.. Anh không thích em với người đàn ông khác.."
Những lời nghiêm chỉnh dặn dò, đột nhiên im bặt, không vì cái gì khác, cô đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy cổ hắn, ngăn chặn cái miệng toàn là ghen tuông kia..