"Mộ tiểu thư, Ngài..
Làm sao vậy?"
Sở Kiêu Dao phát hiện "em gái Mộ" thất thần, không khỏi gọi nhẹ một tiếng.
"Ồ, tôi chỉ là bị Sở tiên sinh khen nên có chút lâng lâng.." Úy Ương hoàn hồn, cười nhạt như hoa, bỏ qua thất thổ của bản thân, nói: "Người trong nghề không dám nhận, tôi chỉ là hiểu một chút mà thôi.
Lúc trước trong nhà có một trưởng bối tinh thông trong nghề.
Tôi chỉ là từ nhỏ tai nghe nhiều thành quen, mới hiểu một chút bề ngoài, không đủ để nhận trong ngành.."
Sở Kiêu Dao nhìn thấy cô khiêm tốn như thế, cười nói: "Mộ tiểu thư khiêm tốn rồi.
Hôm qua tôi đã nghe bác sĩ nói rồi, bất luận là từ nguyên nhân nào dẫn tới hô hấp mà tim ngừng đập, đều là lúc sinh mệnh một người nguy kịch nhất, còn nói cái gì hoàng kim bốn phút, là ngàn vạn không thể bỏ lỡ.."
Úy Ương nghe hắn chuyển lời của bác sĩ không rõ ràng, bất giác cười, thay hắn nói: "Đúng, người bệnh hô hấp mà tim ngừng đập, đại não rất nhanh thiếu oxy, trong vòng bốn phút khiến nửa tế nào não hư tổn.
Trong bốn phút có thể cấp cứu, xác suất sống lại là phần trăm trở lên, cho nên, trong bốn phút này được gọi là bốn phút hoàng kim cứu lại sinh mệnh.
Sau đó, mỗi phút trì hoãn, xác suất cứu sống lại thành công giảm xuống đến phần trăm, qua phút, liền không còn hy vọng.
Lúc đó, tôi cũng là gấp quá, cho nên mới mạo muội ra tay.
Vẫn may, cứu sống được, thật nếu bị tôi cứu chết rồi, hiện giờ tôi liền trở thành kẻ thù của Sở tiên sinh rồi, chứ không phải ở chỗ này nhận lời cảm ơn của anh.."
Câu cuối cùng, cô nói có chút nghịch ngợm.
Sở Kiêu Dao nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, con người đều như vậy, cứu sống rồi, lòng liền sinh cảm kích; Không cứu sống, sẽ nghi ngờ đối phương làm hại.
"Đây chính là chỗ Mộ tiểu thư khiến tôi khâm phục nhất.
Cô vốn có thể khoanh tay đứng nhìn, thân là người qua đường, sống chết của em gái tôi không liên quan tới cô, nhưng cô lại mạo hiểm thử, phần y đức này, tôi rất kính phục.
Mộ tiểu thư, xin nhận tôi một bái."
Người đàn ông này trịnh trọng cong người xuống.
Lễ độ như thế khiến Úy Ương ngượng ngùng, vội nói: "Sở tiên sinh khách khí rồi."
Mộ Nhung Trưng mặc không lên tiếng, tuy rằng lúc trước cô từng giải thích, nhưng đối với sự thành thạo cấp cứu như thế, vẫn là có chút kinh ngạc, tóm lại cảm thấy cô hiểu quá nhiều.
Lại nói Sở Kiêu Dao, sau khi khách khí xong, liền từ trên tay trợ thủ lấy ra một tấm chi phiếu, nói tiếp:
"Vì thể hiện lòng biết ơn, tôi cố ý chuẩn bị cho cô một tấm chi phiếu.
Việc cứu em gái tôi, phần ân tình này là vô giá, nhưng tôi chỉ là người phàm tục, không hiểu cảm ơn như nào, cho nên chỉ có thể lấy cái này biểu thị một chút biết ơn."
Úy Ương liếc mắt một cái, cái số tiền kia, lớn tới mức khiến cô có chút kinh ngạc-----Tên họ Sở này, ra tay rất hào phóng, ánh mắt bất giác sáng ngời.
Mộ Nhung Trưng liếc một cái: Thấy tiền sáng mắt? Nha đầu này hình như trở nên yêu tiền rồi.
"Sở tiên sinh, tôi không thể nhận." Cô quả quyết từ chối, sau đó ngữ khí đại biến, "Nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi, thế này đi, tương lai nếu anh dựng lên hải cảng Tứ Hải, cho tôi một chút cổ phần ban đầu là tôi hài lòng rồi.."
"Hải cảng Tứ Hải?" Sở Kiêu Dao ngẩn ra, vẻ mặt ngơ ngốc, "Ai nói tôi muốn xây dựng hải cảng Tứ Hải?"
Mộ Nhung Trưng cũng kinh ngạc cực kỳ: Đúng thế, hắn chuyến này chính là tới thuyết phục người này mua đất cùng xây dựng hải cảng, nhưng cơ mật này, nha đầu này sao biết được?
Lục Kinh Niên với phó quan Trương cũng ngẩn người.
Hai mắt nhìn nhau kinh ngạc kỳ quái, Úy Ương lúc này mới ý thức được lời nói của bản thân có chút vượt mức quy định, trong lòng âm thầm xoay chuyển, vội giải thích:
"Ồ, là như này, lúc trước, tôi nghe thầy giáo trong trường nói, ba vùng khu tự trị không phải tính liên hợp cộng trị sao? Không những tư liệu dạy học dùng chung, phát triển kinh tế cũng sẽ hợp tác cùng có lợi, hợp tác cùng nhau, cửa ngoại giao hoàn toàn rộng mở.
Giang Nam là khu vực gần biển, Thụy Đô là trung tâm hải cảng quan trọng nhất của Nam Giang, nhưng vì Thụy Đô chủ yếu là trung tâm chính trị, cho nên, tương lai Nam Giang nhất định sẽ quy hoạch một đoàn quốc tế với thương nghiệp nhất thể hóa thành quan trọng.
Hải Tân rất phù hợp.
" Nhưng hiện tại Hải Tân chỉ có một cảng bến tàu, nhả ra nuốt vào lượng quá nhỏ, lâu dài không phù hợp thế sự phát triển tương lai, cho nên, tôi tưởng rằng, Sở tiên sinh có thể đem toàn bộ bãi vắng đối diện bên kia mua lại, không những có thể xây hải cảng, mà còn có thể xây một loạt biệt thự bên bờ biển.
Tên bến tàu hải cảng, có thể lấy là Tứ Hải, ý nghĩa là biển quy hội khách bốn phương..
"
Sở Kiêu Dao dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn cô, cô bé này đang nằm mơ ban ngày à, cư nhiên muốn hắn mua bãi biển phía đối diện?
Lục Kinh Niên lại thần sắc kinh quái vô cùng, không khỏi nhìn về phía Mộ Nhung Trưng, hai người âm thầm dùng ánh mắt nói:
" Má, chú nói hết với cô ấy rồi? "
" Không.
"
" Không? Cô ấy sao lại biết được? "
" Ta cũng không biết.
"
Mộ Nhung Trưng ôm ngực, cô gái nhỏ nhà hắn, lời nói hành vi càng ngày càng cổ quái rồi! Dạo cũng không thèm dạo một tiếng, liền thuyết phục Sở Kiêu Dao mua đất rồi.
" Mộ tiểu thư, Sở gia chúng tôi chủ yếu lấy kinh doanh khách sạn với địa ốc là chủ, đối với khai phá hải cảng, một là bên trên còn chưa có động tĩnh; Hai là cũng không có cái kế hoạch này, dù sao hạng mục này tài chính đầu vào tương đối khổng lồ..
"
Sở Kiêu Dao rất uyển chuyển nói rõ Sở gia bọn hắn không có ý tưởng muốn xây hải cảng, trong lòng lại đang âm thầm kỳ quái: Cô bé này phát điên cái gì, lại cảm thấy Sở gia bọn hắn sẽ xây hải cảng Tứ Hải?
Đối mặt với đáp án này, Úy Ương theo bản năng ngẩn người.
Không có kế hoạch?
Không phải chứ!
Hải cảng Tứ Hải đích thực là Sở Kiêu Dao ở A quốc làm nên nét bút đầu tư kinh người mà!
Cái này vì hắn mà đem tới tài phú ngút trời.
Cô không nhớ nhầm mà!
Hơn nữa, sở dĩ Hải Tân có thể ở tương lai trở thành thành phố kinh tế trung tâm lớn nhất A quốc, hoàn toàn là vì đầu tư sinh động của hắn ở Hải Tân, đến nỗi tận sau này nhân dân trên quảng trường, lập một tượng nhân bằng đồng của hắn, cung kính cúng bái.
Chuyện này như thế nào có thể sai được?
" Đợi một chút, Sở tiên sinh, đây thực sự là một vụ đầu tư một vốn bốn lời.
Tuy rằng trước tiên đầu tư rất lớn, nhưng, thời điểm đầu tiên anh căn bản không cần khai phá cửa cảng này, chỉ cần xây mấy cái cao ốc bên cạnh, sang năm liền có vô số người giàu đến mua phòng, hình thức hải cảng ban đầu cũng không cần quá lớn, nhưng anh phải đem toàn bộ đất xung quanh về danh nghĩa của Sở gia----Bởi vì một khi phòng ốc anh khai phá bán sạch rồi, thế thì phần đất bên kia sẽ như nước lên thì thuyền lên, tới lúc đó, cho dù anh muốn mua, cũng không mua nổi..
"
Tròng mắt Úy Ương vừa chuyển," Sở tiên sinh, nếu không, chúng ta đánh cược đi, rồi anh lại tới quyết định có muốn mua mấy mảnh đất kia hay không, anh thấy thế nào? "
Nhìn thấy cô nghiêm túc thuyết phục bản thân mua mấy mảnh đất kia như thế, dáng vẻ nói như chuyện đúng rồi thế, Sở Kiêu Dao tuy thấy chuyện này không đáng tin, nhưng vẫn rất hứng thú hỏi:
" Đánh cược cái gì? "
" Chiều nay chính phủ thành phố Hải Tân sẽ bán đấu giá đất đúng không! Mảnh đất số trong đó cách tòa Hải Thị Thịnh không xa, hôm nay thương nhân địa ốc toàn quốc tới không ít, còn có tập đoàn tài chính nước ngoài cũng tới vài nhóm, anh cũng muốn đi đấu đúng chứ!"
Lời này nói ra, ánh mắt Mộ Nhung Trưng thâm sâu, trong lòng kỳ quặc quái gở: Quái, cô như thế nào biết nhiều như thế? Rốt cuộc là kẻ nào lắm mồm nói ra?.