Bất đắc dĩ là cô vừa không biết hắn trông như thế nào, cũng không biết tên họ của hắn, dù vậy, cô ta vẫn thần hồn điên đảo vì hắn như thế, từng tìm kiếm hỏi thăm hắn trong tối ngoài sáng, đáng tiếc vẫn luôn không có tin tức.
Mai Nhược Sa trầm mặc, âm thầm vò khăn tay, trong lòng phiền muộn.
Hai năm trước, đặc chủng binh của Nam Giang với Bắc Giang cùng lúc diễn quân trên bán đảo thuộc Giang Tâm.
Mai Nhược Sa ngoài mặt phụng mệnh cha đi tặng Yến Kim Thành vật phẩm, trên thực tế là các trưởng bối tạo cơ hội cho cô ta với Yến Kim Thành tiếp xúc------Yến Mai hai nhà sớm đã có ý liên hôn, chỉ mong hai người họ tâm đầu ý hợp.
Hôn đó, tới căn cứ quân sự, cô ta nhàn rỗi không có việc gì, cưỡi ngựa đi dạo, kết quả ngựa gặp phải kích động quăng đập khắp nơi, chạy vào rừng sâu, không biết lạc đường từ lúc nào, gặp phải mấy con sói.
Một đàn sói hung ác có tổ chức tập kích cô ta, ép cô ta xông vào mảnh đất quân khu Nam Giang, may mắn gặp được một bộ đội đặc chủng doanh tuần tra, lúc cô ta bị ngựa hất bay, mắt thấy sắp rơi xuống nơi thâm sơn cùng cốc, lúc đối mặt với cú quăng ngã, là hắn đi trước một bước, kịp lúc cứu được cô ta.
Ngày đó, trong rừng ánh sáng âm u, trên mặt hắn lại bôi ngụy trang, cho nên, cô ta nhìn không rõ tướng mạo hắn thế nào.
Nhưng, cô ta nhớ rất rõ, đôi mắt như băng phách của hắn, tiếng nói càng thanh lãnh như núi sâu sông chảy, mà kỹ thuật bắn súng cùng thân thủ hoàn toàn lưu loát.
Chưa tới mấy phút đồng hồ, hắn liền bắn chết mấy con sói kia.
Đáng tiếc là, vì cô ta vô tình đập vào gốc cây mà hôn mê.
Lúc tỉnh lại đã là ba ngày sau, đặc chủng doanh của Nam Giang đã kết thúc đặc huấn quay về phía Nam, người cứu cô ta kia là ai, cứ như vậy thành một bí ẩn.
Từ đó, trong lòng cô ta liền in dấu hình bóng người tràn đầy khí chất ấy.
Đến nay, cô ta đã tuổi, trong nhà thúc giục cô ta đính hôn, tuy rằng người chồng được chọn là con cưng đứng trên đỉnh cao, nhưng đó không phải người cô ta thích, cô ta không muốn gả.
Nhưng mà, cô ta nếu lại không gả, quý công tử có thể tương xứng với cô ta sẽ càng ngày càng ít, trong nhà đã không thể chấp nhận cô ta lại tùy hứng làm loạn nữa.
"Ai nha, bà cô của tôi ơi, cậu đừng sinh sự nữa, đặc chủng binh đều là xuất thân nghèo khổ, nếu không, có ai tình nguyện đi làm loại binh chủng lúc chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng chứ? Dù coi như cậu thật sự tìm được người rồi cũng không thể gả được, thu lại tâm tư, Yến Kim Thành là không có người thứ hai để chọn, những người khác đều không có tư cách cưới người..
Ài, cậu, cậu làm sao thế?"
Lệ Tinh Tinh đột nhiên phát hiện Mai Nhược Sa nhìn chằm chằm một hướng, đôi mắt phát sáng, cả khuôn mặt tròn uể oải lập tức tựa như đóa hoa bừng bừng nở rộ.
Một người phụ nữ, cũng chỉ có thể gặp gỡ chấp nhận gả đi, mới có thể mỹ lệ như thế.
"Tinh Tinh, mình..
Mình tìm thấy anh ấy rồi, mình tìm thấy anh ấy rồi..
Chính là ở bên kia.."
Mai Nhược Sa vui sướng điên cuồng, cả người kích động đến thất thố.
Theo hướng chỉ của cô ta, Lệ Tinh Tinh nhìn thấy chỗ lan can dựng ven biển, một người đàn ông mặc tây trang màu tím, trên tay cầm một cái kính viễn vọng, đang cùng thuộc hạ bên cạnh nói gì đó.
Người đàn ông đó thân hình cao lớn, cường tráng mà tuấn tú, tóc ngắn thanh thoát tự nhiên, ngũ quan ấy à..
Lúc hắn nghiêng đầu tới, cô ta thấy rõ ràng, dung mạo như Phan An, lại lạnh lùng như băng sương, phảng phất như hết thảy thế gian râu ria không liên quan gì hắn, ánh mắt lạnh lùng tinh anh, đảo ánh mắt tới, sẽ khiến lưng người ta phát lạnh..
Vừa nhìn liền biết là một tên không dễ trêu chọc.
"Tinh Tinh, mình tìm thấy anh ấy rồi, cuối cùng mình cũng tìm thấy anh ấy rồi, cậu xem, cách ăn mặc của anh ấy, gia cảnh sao có thể không tốt? Cho dù không tốt thì có sao? Gia cảnh nhà mình cũng được rồi.
Tinh Tinh, mình muốn gả cho anh ấy, mình muốn gả cho anh ấy."
Mai Nhược Sa phấn khích mà khẽ kêu.
Lệ Tinh Tinh nhìn ánh mắt cô ta kiên định như thế, ngữ khí khẳng định như thế, âm thầm kêu không ổn: Vị đại tiểu thư này, sợ là làm loạn gây chuyện lớn rồi--------Hôn sự của cô ta, không phải tùy tiện muốn gả cho ai liền có thể gả cho người đó.
Nhưng Mai Nhược Sa đã chạy qua đó rồi.
Lệ Tinh Tinh chỉ đành theo sau gọi theo: "Nhược Sa, cậu đừng xúc động.."
Mộ Nhung Trưng đưa kính viễn vọng cho phó quan Trương, nhìn nhìn đồng hồ, thời gian cũng không sai biệt lắm, cách đó không xa, Úy Ương đang chơi cầu với mấy đứa trẻ trên bờ cát, vui vẻ vô cùng.
Hắn chậm rãi bước tới, tính đưa cô về khách sạn, màn biểu diễn ba giờ sắp bắt đầu rồi.
Một mùi hương nhẹ thoáng qua, bên cạnh hình như tới một tiểu thư nhà giàu, chạy nhanh như bay, tựa như là gấp gáp muốn gặp ai thì phải.
"Xin chào, tiên sinh, chúng ta hai năm trước từng gặp qua."
Mai Nhược Sa hoan hỷ đứng trước mặt người trong lòng, ánh mắt sáng ngời.
Gió biển từng trận thổi tới, thổi tới chiếc khăn lụa bay bay, váy khẽ lay động, cô ta nghĩ, bản thân hiện tại khẳng định rất xinh đẹp------Có thể để mặt đẹp nhất hiện ra trước mắt anh ấy, cũng không uổng phí trước khi ra ngoài đã trang điểm tỉ mỉ.
Mộ Nhung Trưng nhàn nhạt quét qua một cái: Là một quý tiểu thư đội mũ che nắng thời thượng.
"Không quen."
Hắn xoay người lướt qua.
Đối với phụ nữ, hắn luôn luôn vô cảm, trừ phi người này là hắn cần thiết tìm hiểu, hắn mới đi điều tra kỹ.
Mai Nhược Sa ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn lại mình, sao có thể, từ trước tới nay, cô ta có tiếng dung mạo xinh đẹp, người nhìn thấy cô ta, đều kinh động cả, anh ấy sao lại hoàn toàn thờ ơ?
Lòng tự tôn tức khắc vỡ đầy đất, sự tươi cười thiếu chút nữa không duy trì nổi.
"Đợi một chút.."
Cô ta vội vàng chạy tới ngăn lại.
"Chúng ta thật sự quen biết.
Hai năm trước, ở bán đảo Giang Tâm mô phỏng chiến khu, em từng bị sói núi truy kích, là anh đã cứu em.
Không sai, là anh, em nhớ rõ ràng, chính là anh..
Anh thật sự không nhớ em sao?"
Nhắc nhở nhẹ như vậy, Mộ Nhung Trưng có chút ấn tượng.
Ồ, hóa ra là cái người phụ nữ ngu xuẩn xông vào vùng có sói, thiếu chút nữa bị đàn sói săn vây lại biến thành bữa tối.
Ngày đó lúc hắn đi săn sói đúng lúc gặp được, nhìn thấy cô ta mặc y phục quý tộc, không phải quân trang đặc chủng, biết cô ta không có cách nào tự cứu, liền thuận tay giữ lại cho cô ta một mạng.
"Là cô."
Câu nói bình đạm lại khiến Mai Nhược Sa vui mừng cực kỳ.
"Anh nhớ lại rồi?"
"Không có ấn tượng gì, nhưng tôi đích thực ở khu vực có sói bắn chết được ba con?"
"..."
Không nhớ đã cứu ai, chỉ nhớ bắt chết sói?
Hắn đây là cái tư duy logic gì?
Mai Nhược Sa buồn bực, mỹ nhân đẹp giống như cô ta, hắn cư nhiên không nhớ, cũng quá làm cô ta thương tâm rồi.
"Cho tới nay, em luôn muốn tìm anh, ơn cứu mạng, không có gì báo đáp.."
Mặc kệ cái khác, dù sao, có thể cùng ân nhân cứu mạng nói chuyện, cô ta đã rất vui rất vui rồi.
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Mộ Nhung Trưng nhẫn lại nhìn nhìn đồng hồ: Người phụ nữ này thật phiền.
"Xin chào, em tên Mai Nhược Sa, xin hỏi anh tên là gì? Em nên gọi anh như thế nào?"
"Xin lỗi, ta còn có việc."
Hắn lười trả lời.
Bị làm lơ như thế, Mai Nhược Sa bất giác đỏ mặt, nhưng, cô ta há lại cứ như vậy để hắn đi?
Sau khi cân nhắc mãi, cô ta lại lần nữa chạy tới chặn đường đi, nhiệt tình vô cùng nói ra lời nói kinh người: "Đợi một chút, em..
Em thích anh, anh có bằng lòng làm bạn trai em không?".