“Tử Lê, ta gọi Quản Tử Lê... Mộc Tân Tử, Lợi Mộc Lê” Y nhìn thật sâu vào mắt Băng Khôi, nhẹ nhàng nói.
“Tử Lê... Một cái tên rất hay.” Băng Khôi nở nụ cười, rồi mới đem chiếc chăn da hồ kia đắp lên người hắn cùng Tử Lê, mở miệng nói: “Tử Lê, ngươi hãy nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của Băng Khôi ta... Cho nên, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ngủ cùng ta, bắt đầu hầu hạ ta trong tất cả sinh hoạt hàng ngày cho đến khi chúng ta tới Băng Luyện mới thôi.”
“Tại sao... muốn cứu ta, rồi đối với ta... tốt như vậy?” Lúc được hắn ôm chặt vào ngực, Tử Lê hỏi, hương vị như nước trong veo kia cùng tiếng tim đập hữu lực ổn định vờn quanh y, khiến y thực an tâm mà nhắm mắt lại.
“Chính ta cũng không biết... Chỉ là trong nháy mắt lơ đãng chứng kiến ngươi ngất đi, lòng đột nhiên thắt lại... Rồi không thể tự chủ mà thúc ngựa tới đòi ngươi từ tay tên tiểu binh kia...” Băng Khôi rúc đầu vào tóc Tử Lê, hai mắt nhắm nghiền. “Ta thích... mùi hoa lê nhàn nhạt trên người ngươi.”
Tử Lê nghe xong, lệ lại lặng lẽ rơi xuống.
Thanh âm chính là tương tự như thế, lời nói ra cũng là tương tự như thế....
Y vùi đầu vào trong ngực Băng Khôi nhẹ nhàng nghe tim hắn đập cùng cảm thụ nhiệt độ cơ thể của hắn. Rất giống... Trừ bỏ hương vị riêng biệt, tim đập, nhiệt độ cơ thể lẫn cảm giác được hắn ôm vào lòng... Đều là tương tự như thế! Khiến y có một loại cảm giác, là Huyền Dật đang ôm y....
Cứ như vậy, vị nước trong veo trên người Băng Khôi cùng mùi hoa nhàn nhạt của Tử Lê, tuy hai mà một nhiễm quấn lên thân đối phương thậm chí tỏa khắp lều bạt, mãi cũng chưa tán... Đồng thời, sợi dây vận mệnh của bọn họ cũng bắt đầu chặt chẽ quấn lấy nhau, đến chết cũng không chia lìa....
Năm ấy, Tử Lê , Băng Khôi tuổi.
Ở một nơi sơn minh thủy tú có nước chảy cầu treo, Tử Lê chợt nhìn thấy Huyền Dật. Hắn vẫn mặc chiếc chiến bào khi xuất chinh còn vẻ như đang chờ đợi gì đó. Y vui sướng định cất tiếng gọi hắn lại phát hiện Huyền Dật xoay người bắt đầu bước tới chỗ cây cầu gỗ kia, tựa hồ định qua cầu.
Tử Lê hoảng sợ lập tức vừa chạy vội qua như điên, vừa gọi tên Huyền Dật. Huyền Dật nghe tiếng liền dừng chân, xoay đầu lại, trên mặt có chút kinh hỉ nhìn Tử Lê. Tử Lê thấy hắn dừng bước chờ y liền chạy nhanh hơn chút nữa. Khi đến càng gần, y phát hiện bên cạnh cùng trên cầu không đơn thuần chỉ có mình Huyền Dật, còn có cả hoàng đế, hoàng hậu cùng bao công chúa hoàng tử khác. Tử Lê lớn tiếng gọi bọn họ, hơn nữa tăng tốc nhanh hơn chạy vội qua.
Bọn họ nghe tiếng quay đầu nhìn thấy Tử Lê, tất cả đều lộ vẻ mặt kinh hỉ vẫy tay với y. Còn Huyền Dật thì mỉm cười đi tới, một phen kéo y vào lòng.
“Dật! Dật, ngươi muốn đi đâu? Sao ngươi không đợi ta, không mang theo ta đi cùng?” Tử Lê thở hồng hộc ôm chặt eo Huyền Dật nhìn mặt hắn khẩn trương hỏi, nước mắt không ngừng lăn xuống thấm ướt vạt chiến bào của Huyền Dật. “Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết... Ngươi có biết khi ta nhận được tin tức ngươi tử trận có bao nhiêu khổ sở không?!”
“Thực xin lỗi, Tiểu Lê phi của ta... Bổn vương đã để em lo lắng sợ hãi...” Huyền Dật nâng tay lau đi những giọt nước trên mặt Tử Lê, mang vẻ nhu tình nhìn thê tử: “Để bổn vương được ngắm nhìn em cho kỹ, lâu như vậy không gặp, Tiểu Lê phi của ta thật sự là càng ngày càng động lòng người!”
Tử Lê nghe xong nín khóc mỉm cười, Huyền Dật khom người hôn hôn má của y. “Đúng rồi, vẫn là cười lên càng đẹp mắt hơn... Lê hoa mang lệ, mỉm cười trong lệ... Để ta được ngắm nhìn nụ cười của em thêm vài lần, kỹ càng đem nụ cười của em khắc ở trong tim...” Huyền Dật chua sót mà cười, rồi mới ôm chặt Tử Lê thấp giọng ghé vào lỗ tai y thủ thỉ, trong giọng nói mang thanh âm tắc nghẹn. “Chết như vậy... khi bổn vương đi qua cây cầu kia mới không còn tiếc nuối, mới không quên Tiểu Lê phi của ta... Thực xin lỗi... Bổn vương từng nói muốn bên em cả đời, bây giờ lại phải phụ em...”
Tử Lê nghe xong hoảng sợ mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn Huyền Dật. Gương mặt hắn đã thấm đẫm nước mắt, đời này Tử Lê chưa từng thấy Huyền Dật khóc bao giờ. Y bối rối lau nước mắt cho Huyền Dật, nhưng không hiểu sao lại càng lau càng nhiều, lau đến ngay cả chính mắt y cũng bắt đầu nhòe đi: “Ngươi đang nói bậy gì vậy... Tại sao ngươi phải qua cây cầu kia? Tại sao qua cây cầu kia rồi sẽ quên ta mất? Ngươi sẽ không bỏ lại Tử Lê mà đi một mình đúng không?!”
Tử Lê luống cuống nhìn hắn khóc gào: “Ngươi tới chỗ nào Tử Lê cũng phải cùng đi! Ngươi từng hứa với ta rằng sẽ bên ta suốt kiếp, đến chết đều không chia lìa mà! Tại sao bây giờ ngươi nói phải phụ ta??!”
“Tử Lê, Tử Lê...” Huyền Dật nghẹn ngào khóc, khẽ gọi tên y: “Bổn vương đời này thật sự rất có phúc khí, mới được cộng kết liên lý với em... Bổn vương không thể ích kỷ như vậy mà mang em đi cùng... Em phải sống cho thật tốt... Món nợ Bổn vương phụ em... chỉ có thể chờ kiếp sau trả rồi!”
Nói xong, hắn liền đẩy Tử Lê ra, không hề quay đầu lại liền cùng đám người hoàng đế qua cầu. Tử Lê vội chạy qua, lại phát hiện cây cầu kia lẫn bốn phía đều đang dần dần biến mất, chuyển thành một mảnh bóng đen. Y khóc gọi tên Huyền Dật, thế nhưng Huyền Dật tựa hồ đã đi xa không nghe thấy được nữa...
“Tử Lê!!” Một giọng nói lo lắng gọi y, y nghe tiếng quay đầu lại. Tiếp đó, có luồng ánh sáng trắng rọi vào, một bàn tay mạnh mà hữu lực kéo y vào bên trong khoảng sáng ấy.
“Mộng tỉnh, duyên phận hai ta đời này liền diệt... Phải sống thật tốt nhé! Tử Lê...”
Khoảnh khắc bị kéo vào trong ánh sáng trắng, Tử Lê dường như nghe thấy thanh âm dịu dàng của Huyền Dật quanh quẩn thở than trong bóng đêm kia: “Không!”
Tử Lê mở to mắt, phát hiện một gương mặt mang thần tình lo lắng đang nhìn mình.
“Em tỉnh lại rồi, thật tốt quá!! Nửa đêm em đột nhiên sốt cao, hôn mê bất tỉnh, thật sự là làm ta sợ muốn chết!! Mới vừa rồi, khi tên lang băm kia nói với ta em có thể không cứu được, ta thiếu chút nữa đã tức giận bổ hắn một nhát!” Băng Khôi dùng vải ấm nhẹ nhàng lau đi lệ thủy lệ ngân nhiều đến không đếm được trên mặt y, mang ngữ khí trộn lẫn lo lắng cùng vui sướng nói.
“Hắn... Hắn không cần ta... Hắn bỏ lại một mình ta cùng bọn họ đi rồi...” Tử Lê tựa hồ không có nghe thấy tiếng của Băng Khôi, chỉ trừng nhìn trần lều, môi phát run thì thào tự lẩm bẩm. Nước mắt lại bắt đầu trào ra: “Hắn không cần ta! Dật hắn không cần Tử Lê nữa!”
“Em đang nói gì vậy?! Ai bảo không cần em?!” Băng Khôi mặt nhăn mày nhíu, biểu tình lo lắng ôm Tử Lê vào ngực, vỗ lưng y: “Hắn không cần em cũng không sao! Em còn có ta, ta muốn em a!!”
Tử Lê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Băng Khôi, chỉ thấy hắn nghiêm túc nhìn y, nói với y: “Ta cần em... Ta không phải đã nói, em là người của ta sao?”
“Ngươi cần ta.... Ngươi muốn ta....” Y thì thào lặp lại những lời này, ánh mắt vô hồn nhìn Băng Khôi. “Ngươi cần ta... Vậy tại sao... Tại sao hắn lại không cần ta... Còn bỏ ta đi một mình... Còn nói phụ ta... Kiếp sau mới trả... Ta không thể chờ được đến kiếp sau! Ta không muốn!! Ta cùng hắn còn chưa đi hết một đời mà... Hắn sao có thể cứ như vậy bỏ lại ta mà đi!”
Tử Lê thất thanh khóc rống, tựa đầu rúc vào áo Băng Khôi, khóc rất lâu rất lâu. Rồi… y lại hôn mê lần nữa.
Băng Khôi nhìn khuôn mặt đầy lệ của Tử Lê, cúi đầu nhẹ nhàng hôn...
“Đời này hắn phụ em, ta nguyện ý thay hắn trả hết nợ... Cùng em đi hết cả kiếp này.”
Chờ khi Tử Lê tỉnh lại, bọn họ đã tới Băng Luyện quốc.
Y phát hiện quanh thân đang quấn trong một tấm da cừu rất dày, được Băng Khôi cưỡi ngựa ôm chặt vào ngực. Hương vị như nước trong veo kia trên người hắn lại lần thứ hai thoang thoảng vờn quanh.
Không hề giống với Huyền Khế quốc, Băng Luyện quốc nơi nơi đều là băng thiên tuyết địa. Người nơi này tùy thời tùy chỗ đều phải mặc quần áo rất dày, nhưng so với các nước khác, bọn họ cũng có vẻ khá thể tráng cao to. Nhìn đến nơi đầy tuyết như vậy, Tử Lê có thể hiểu được tại sao Băng Luyện quốc lại muốn nhét Huyền Khế quốc vảo quốc thổ mình. Bởi vì Huyền Khế có xuân về hoa nở, bốn mùa rõ rệt, so sánh với nơi này, quả thực chính là thiên đường chốn nhân gian!
Nhưng điều Tử Lê thực nghi hoặc chính là: tại sao những người nhiều năm sinh trưởng trong băng thiên tuyết địa đó lại có thể chịu được nhiệt độ của sa mạc nóng cháy, bình yên vô sự qua lại bôn ba đánh giặc mà không hề tổn hại một binh một tướng nào?
Được bọc trong tấm da cừu dày cộp, Tử Lê quay đầu nhìn Băng Khôi đang cưỡi ngựa ôm y, khẽ mở miệng hỏi: “Các ngươi sinh trưởng trong băng thiên tuyết địa, như thế nào tìm ra cách băng qua vùng khí hậu sa mạc hoàn toàn bất đồng với quốc thổ, còn bình yên vô sự chạy tới công kích chúng ta thế?”
“À! Đó là bởi vì bình thường chúng ta đều phải chạy tới sa mạc huấn luyện, như vậy mới không chết trước khi muốn tiến đến tấn công nước khác!” Băng Khôi có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn Tử Lê trong lòng mình, mở miệng giải thích rõ. “Em tỉnh rồi, cảm thấy khá hơn chút nào không?”
“Ưm... Rất lạnh!” Tử Lê thản nhiên trả lời, thân thể bất giác rúc vào lòng Băng Khôi nhiều hơn chút.
Băng Khôi thấy thế liền càng ôm chặt y, rồi mới kéo dây thúc ngựa tăng tốc.
“Đợi thêm chút nữa sẽ không lạnh, nhẫn nại một lát nhé!” Hắn ôn nhu nói, Tử Lê chỉ gật gật đầu, cũng không cất tiếng đáp lại.
Qua ước chừng trên dưới một khắc, bọn họ cùng binh lính đi theo phía sau Băng Khôi đã tới trước cổng một tòa cung điện màu lam còn tráng lệ và đồ sộ hơn so với tòa cung điện màu đỏ nơi hoàng đế ở trong kinh thành của Huyền Khế quốc. Đám binh lính thủ vệ hai bên vừa thấy bọn họ liền lập tức mở cửa thành rồi mới nhất tề quỳ xuống hô:
“Cung nghênh Hoàng Thượng hồi cung! Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”