Đồng Tuyên năm thứ , đương kim hoàng thượng – Đồng Tuyên hoàng đế qua đời, hưởng thọ tuổi. Sau Thái tử – Huyền Dương kế vị. Đổi niên hiệu thành Bình Huyền.
Trong cung ai cũng đầu tắt mặt tối vì yến hội mừng đại lễ đăng cơ hôm nay. Tử Lê cùng Mai Tuyên – ‘tỷ muội’ tốt của mình, ôm một đống lớn hộp trang sức đựng châu báu lẫn xiêm y mới may vội vàng tiến đến tẩm cung của hoàng hậu, chải đầu trang điểm cho tân hậu mới được sắc phong.
Đây là năm thứ ba Tử Lê ở trong cung. Lúc trước không biết là may mắn hay trùng hợp, khi vừa mới vào cung đã được hoàng hậu bây giờ, trước kia còn là Thái tử phi, đồng thời cũng là con gái vị Thừa tướng mà cha Tử Lê đắc tội – Kha Trữ Hương chấm, kêu đi làm thị nữ bên người. Kha Trữ Hương vừa xinh đẹp như hoa lại trời sinh tính ôn hòa, tri thư đáp lễ. Nghe nói Huyền Dương chính là thích nàng ở điểm này mà lập nàng làm Thái tử phi. Huyền Dương khá là sủng hạnh nàng, chỉ cần là nàng muốn, Huyền Dương đều đưa đến tay vợ. Cho nên khi nàng mở miệng nói với Huyền Dương rằng muốn Tử Lê làm thị nữ, Huyền Dương không nói hai lời liền lập tức tới chỗ tổng quản đòi người.
Chính Tử Lê cũng vô cùng thích vị tân hoàng hậu này, bởi vì nàng đối với bất cứ ai cũng đều vô cùng hiền lành hữu lễ. Nàng hiện tại vừa khẩn trương vừa vui mừng để Tử Lê cùng Mai Tuyên khoác áo chải đầu cho mình. Chốc lại hỏi bọn họ xem mình có đẹp không, có xinh không, Hoàng Thượng có thích không linh tinh gì đó.
“Sẽ mà sẽ mà, nương nương ngài xinh đẹp tựa như thiên tiên hạ phàm, hơn nữa hiện tại còn trang điểm, Hoàng Thượng nếu gặp ngài bây giờ a… nhất định sẽ ngắm đến trợn mắt há mồm ngay cả cơm cũng sẽ quên ăn ấy chứ!” Mai Tuyên cười hì hì nói, cũng thuận tay đem một cây trâm long phượng cài lên búi tóc cầu kỳ mà xinh đẹp của Kha Trữ Hương, càng như dệt hoa trên gấm.
“Coi ngươi nói bậy gì kìa, để Hoàng Thượng nghe được còn không đem cái đầu nhỏ này của ngươi bổ xuống!” Kha Trữ Hương hơi hơi đỏ mặt, cười nói. Mai Tuyên nghe xong nghịch ngợm le lưỡi trả lời:
“Vậy nương nương khi đó ngài nhất định phải cứu cứu Mai Tuyên đấy, Mai Tuyên cũng không muốn chồng con chưa có đã bị Hoàng Thượng chém đầu đâu!”
Vừa trang điểm xong cho Kha Trữ Hương, Tử Lê nghe vậy nhịn không được phì một tiếng bật cười, rồi mới mở miệng:
“Coi vẻ mặt ngươi chắc đã muốn gả đi lắm rồi! Ta xem na ~ xin Hoàng hậu nương nương để ý giùm ngươi, xem xem có vị vương công quý tộc nào tốt tốt thì thay ngươi nối tơ hồng!”
“A ~ nương nương người coi Tử Lê lại giễu cợt nô tì!” Mai Tuyên vừa thắt dây đai lưng mặt trên dùng kim tuyến thêu hình long phượng hí thiên cho Kha Trữ Hương vừa phụng phịu nói, hai má phì phì hệt như cái đại bánh bao.
“Đúng rồi đúng rồi, Bổn cung nghĩ cũng đã đến lúc hẳn là tìm cho hai người các ngươi một người để nương tựa! Đỡ cho tai ta từ sáng đến tối chết cũng vô pháp thanh tĩnh.” Kha Trữ Hương vừa cười vừa đứng lên, Tử Lê liền ứng theo nâng nàng dậy, đỡ nàng đi ra tẩm cung di giá đến chính điện.
“Tử Lê không muốn lập gia đình đâu!” Tử Lê nghe vậy vội vàng trả lời: “Tử Lê chỉ mong được ở bên nương nương hầu hạ người cả đời.”
Kha Trữ Hương nghe xong cảm động vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tử Lê, mở miệng nói: “Đứa ngốc, đây chính là đại sự cả đời ngươi đó! Một người tốt như ngươi vậy, sao ta nỡ để ngươi cứ thế ở bên cạnh ta lãng phí tuổi thanh xuân của cả đời người?”
“Nương nương...” Tử Lê cảm động gọi: “Hảo ý của ngài Tử Lê tâm lĩnh, nhưng là Tử Lê thật sự chỉ mong được ở bên nương nương hầu hạ nương nương cho đến khi chết già thì đã thỏa mãn lắm rồi.”
Thấy Kha Trữ Hương lại muốn mở miệng khuyên bảo, Mai Tuyên vội vàng giải vây cho Tử Lê.
“Ôi dào ~ Nương nương a! Tử Lê chính là cố chấp hệt như tảng đá vậy, vừa thối lại vừa cứng! Chỉ cần chuyện gì cô ấy đã quyết định xong xuôi, bất luận ai tới khuyên đều là giống nhau cả!”
“Vậy sao? Được rồi, ngươi đã kiên quyết như thế, ta đây hôm nay cũng chỉ tìm vị hôn phu cho Mai Tuyên thôi!” Kha Trữ Hương tiếc hận nhìn Tử Lê nói: “Bất quá chỉ cần ngươi ngày nào đó thông suốt, nghĩ muốn lấy chồng, nhất định phải nói với Bổn cung. Bổn cung nhất định sẽ hảo hảo làm chủ cho ngươi, thay ngươi tìm vị hôn phu tốt nhất! Biết không?”
“Dạ, nương nương. Đại ân đại đức của ngài Tử Lê nhất định sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng!” Tử Lê cười sáng lạn nói với Kha Trữ Hương. Kha Trữ Hương gật gật đầu.
“Được rồi, vậy Bổn cung hôm nay liền giúp Mai Tuyên ngươi hảo hảo xem xét, tìm một vị lang quân như ý cho ngươi!” Kha Trữ Hương quay đầu nói với Mai Tuyên đang hưng phấn bên cạnh. Mai Tuyên nghe xong đỏ mặt cao hứng nhìn Tử Lê. Tử Lê cười sáng lạn nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập chúc phúc.
Sau này, có lẽ sẽ tịch mịch rồi đây! Tử Lê ở trong lòng nghĩ…
Yến hội đêm nay có thể nói là lần náo nhiệt nhất mà Tử Lê từng gặp qua kể từ khi tiến cung tới nay. Y cùng Mai Tuyên hai người bởi vì là thị nữ bên hoàng hậu cho nên không cần làm chuyện gì khác ngoài việc hầu hạ chủ nhân. Thế là ngay dưới sự cho phép của Kha Trữ Hương, hai người bọn họ liền bắt đầu chạy loạn trong ngự hoa viên, chơi đùa xem náo nhiệt.
Tử Lê bị Mai Tuyên kéo đi khắp nơi, lúc thì đi phía đông xem con trai Trần đại nhân, lúc thì sang phía Tây ngó cháu của Vương Tướng quân, rồi lại chạy tới nhìn lén đương kim Trạng Nguyên đang cùng Hoàng Thượng ngâm thơ tác đối. Cứ như vậy chạy đông chạy tây khiến cho Tử Lê bắt đầu có chút choáng váng đầu óc. Rồi mới, lúc y mở miệng muốn kêu Mai Tuyên dừng lại chỗ hồ nước nghỉ ngơi một chút, Mai Tuyên vẻ mặt sáng rỡ chỉ chỉ phía trước kêu lên:
“Xem kia xem kìa, Tử Lê! Ngươi có nhìn đến người đàn ông cao lớn mặc tử phục kia không? Hắn chính là vị nhiếp chính vương anh tuấn tác phong lại cực lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết – Huyền Dật đó!”
Tử Lê vừa nghe xong lập tức dõi theo phương hướng mà Mai Tuyên chỉ. Khi nhìn thấy hắn, trái tim Tử Lê cơ hồ muốn ngưng đập nửa nhịp!