Tu La Thần Công

chương 46: trên giường bệnh sương quân mất tích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh Quyên Quyên hỏi :

- Tại sao sư ca lại biết rõ tâm sự tiểu muội? Tiểu muội hận mình chẳng được cùng Lãnh thư thư nói mấy câu từ trước. Tiểu muội có rất nhiều điều cần hỏi y. Hỡi ơi! Mấy năm nay tiểu muội buồn đến chết, vì không sao tìm được người để nói chuyện tâm sự.

Ngụy Tô nét mặt buồn rầu gượng cười đáp :

- Nếu vậy thì tiểu huynh cũng rất phục Lãnh thư thư của sư muội. Nàng ở với sư muội chưa được mấy ngày mà sư muội đã nhận y làm bạn tri kỷ.

Gã thở dài nói tiếp :

- Ôi! Quả nhiên mỗi người có một duyên phận, dù mình miễn cưỡng cũng không thành sự.

Cảnh Quyên Quyên ngẩn người ra hỏi :

- Sư ca!... Sư ca nói gì vậy?

Ngụy Tô đáp :

- Tiểu huynh nói là ai có duyên phận nấy, miễn cưỡng không được. Tỷ như chúng ta chơi với nhau từ nhỏ mà trong con mắt sư muội coi ta... không thân bằng y...

Ngụy Tô trước nay không biết khéo nói nhưng đây là một do tình cảm phát ra nên có vẻ rất thành khẩn lại thêm mấy phần phẫn khích, chua cay.

Cảnh Quyên Quyên là người chân thật ngay thẳng. Hồi trước cô đã bị Lăng Trung Ngọc chiếm cứ cả cõi lòng. Vì thế mà cô không phát giác ra được Ngụy Tô có tình ý với mình. Bây giờ cô nghe câu nói cay chua của gã, ngẫm nghĩ lại ý tứ lời nói mời biết vị sư huynh đã có lòng say mê cô.

Ngụy Tô nói câu này tuy khen ngợi Lãnh Sương Quân mà thực ra ám chỉ Lăng Trung Ngọc.

Cảnh Quyên Quyên đối với Lăng Trung Ngọc có một mối tình khắng khít đến chết không quên, khiến cho Ngụy Tô phải ngỏ lời khen ngợi mà thực ra có ý ghen tuông.

Ngọn gió đêm đem lại mùi hương thoang thoảng. Bóng trăng ngoài cửa sổ xuyên qua cành lá rậm rạp ló ra như dòm rõ hai người.

Ánh trăng bạc soi vào nét mặt Cảnh Quyên Quyên ửng hồng càng khiến cho cô càng xinh đẹp.

Ngụy Tô cúi đầu xuống không dám nhìn nàng.

Cảnh Quyên Quyên cũng lẳng lặng không nói gì. Cô tựa lưng vào cửa sổ ngơ ngẩn xuất thần hồi lâu, rồi đột nhiên cất giọng :

- Sư ca! Tiểu muội biết là sư ca rất quan tâm đến tiểu muội. Tiểu muội rất lấy làm cảm kích. Chính vì chuyện chúng ta đã chơi với nhau từ thuở nhỏ cho tới lúc lớn khôn nên tiểu muội coi sư ca như người trong nhà. Chẳng một ai có thể thay vào sư ca và tiểu muội không bao giờ đem sư ca so sánh với người khác.

Cô ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Nhưng tiểu muội đối với Lãnh thư thư có nhiều tình cảm khác nữa. Tiểu muội ưa thích y, kính phục y và... thương xót y nữa... Hỡi ơi! Sư ca đã hiểu rõ chưa?

Ngụy Tô buồn rầu đáp :

- Tiểu huynh hiểu rõ rồi. Nhưng... nhưng...

Cảnh Quyên Quyên hỏi :

- Nhưng làm sao?

Ngụy Tô thở dài đáp :

- Hỡi ơi! Chẳng nói đến nữa là hơn. Cốt sao sư muội hiểu rõ tâm sự cho tiểu huynh là đủ.

Cảnh Quyên Quyên tuy nói về Lãnh Sương Quân mà thực ra cô tự cáo tố mối tình cảm của cô đối với Lăng Trung Ngọc. Cái đó Ngụy Tô dĩ nhiên hiểu rõ.

Gã muốn đem câu “người chết rồi chẳng thể sống lại” để khuyên nhủ nàng, nhưng Cảnh Quyên Quyên không nói rõ tên Lăng Trung Ngọc ra, nên gã cũng không tiện mở miệng.

Cảnh Quyên Quyên ruột rối như mớ bòng bong. Lúc này cả hai người đều không dám nhắc đến tên Lăng Trung Ngọc thì nó lại từ miệng Lãnh Sương Quân thốt ra.

Lãnh Sương Quân tựa như người mơ mộng, nàng khẽ gọi hai tiếng :

- Trung Ngọc! Trung Ngọc!...

Thanh âm nàng ú ớ nhưng Cảnh Quyên Quyên nghe rõ. Cô không khỏi sửng sốt vội chạy đến trước giường vỗ vào người Lãnh Sương Quân mà gọi :

- Thư thư! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!

Lãnh Sương Quân chưa tỉnh. Nàng vẫn ú ớ gọi :

- Trung Ngọc! Trung Ngọc đừng xa tiểu muội...

Nàng thở dốc lên một tiếng rồi nói lí nhí :

- Ủa! Trong vẫn là trong, đục vẫn là đục. Ca ca... nói đúng đó. Đệ đệ... đừng đi đâu nữa.

Cảnh Quyên Quyên chấn động tâm thần. Cô điểm vào huyệt Linh Phủ của Lãnh Sương Quân hỏi :

- Lãnh thư thư! Thưthư nói gì vậy? Bên cạnh thư thư chỉ có tiểu muội mà thư thư lại tưởng là ai?

Người Lãnh Sương Quân hơi rung động một chút, nhưng hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền. Có điều nàng không nói mơ nữa.

Cảnh Quyên Quyên giải huyệt cho nàng không ngờ lại khiến nàng mê đi.

Nguyên vừa rồi Phùng Linh đã dùng phép “Đại tạng giải huyệt” để giải khai huyệt đạo cho Lãnh Sương Quân. Tuy nó không kiến hiệu lập tức nhưng cũng kích thích được đến thần kinh khiến cho nàng đang ở tình trạng hôn mê mà có một chút trí giác trở lại.

Thần trí Lãnh Sương Quân đang ở trong vòng mê man, nàng nhìn thấy lờ mờ có người ngồi bên mình thì dĩ nhiên nàng kêu tên con người mà nàng vẫn nghĩ tới.

Nguyên phép điểm huyệt của Đào Vĩnh Trạch trái ngược hẳn với phép điểm huyệt của những nhà võ học chính tông, nên Cảnh Quyên Quyên giải huyệt cho nàng lại khiến nàng mất hết tri giác.

Cảnh Quyên Quyên đứng thộn mặt ra vì cô sợ quá!

Ngụy Tô đột nhiên lên tiếng :

- Tiểu huynh cứ tưởng là gã Long Chính Phong nói lăng nhăng, ngờ đâu lại là sự thực.

Cảnh Quyên Quyên hỏi :

- Sư ca! Sư ca nói gì vậy?... Long Chính Phong... bảo sao?

Ngụy Tô đáp :

- Gã đã bảo hồi Lăng Trung Ngọc còn sống có mối thâm tình với Lãnh Sương Quân nên ngày đại hội Thanh Thành lần trước y đã hết sức biện bạch cho nàng. Nay xem ra nàng vẫn nhớ đến y không lúc nào quên. Than ôi! Người đã chết rồi làm sao mà sống lại được.

Cảnh Quyên Quyên la lên :

- Hừ! Thôi đừng nói nữa! Thôi đừng nói nữa!

Lâu lâu cô không nhịn được liền hỏi :

- Ngày hội Thanh Thành lần trước. Vụ đó thế nào?

Ngụy Tô đáp :

- Hiện nay đã kẻ sống người chết thì chuyện đó còn nhắc đến làm chi? Than ôi! Chẳng nói nữa là xong.

Cảnh Quyên Quyên la lên :

- Hai vị đó đều là bạn rất thân với tiểu muội, nên việc gì có liên quan đến họ, tiểu muội cũng muốn biết. Vậy Ngụy sư ca nói đi!

Nguyên ngày hội Thanh Thành lần trước, Lăng Trung Ngọc can thiệp cho Lãnh Sương Quân là một việc làm chấn động võ lâm. Có điều ai cũng sợ làm xúc động Cảnh Quyên Quyên nên phải giấu cô. Nay cô đã phát giác ra mối ẩn tình Lãnh Sương Quân đối với Lăng Trung Ngọc liền hỏi vặn hoài.

Ngụy Tô nghĩ thầm trong bụng :

- “Hay là ta nói cho Quyên Quyên nghe? Hoặc giả có thể làm đoạn tuyệt lòng quyến luyến của nàng đối với Lăng Trung Ngọc mà quay về với mình chăng?”

Gã liền đem câu chuyện đã nghe được kể lại cho Quyên Quyên hay.

Gã nói tiếp :

- Bốn năm trước sư muội chưa được nghe câu chuyện Long Chính Phong nói tới việc gã lên Lao Sơn để thám thính tin tức Lăng Trung Ngọc ư? Hồi ấy Lăng Trung Ngọc chuẩn bị cùng Lãnh Sương Quân ra biển rồi sau không hiểu tại sao y lại đưa Giang cô nương đi theo.

Cảnh Quyên Quyên hỏi :

- Sư ca nghe ai nói vậy?

Ngụy Tô hỏi lại :

- Ô hay! Bá mẫu chưa kể cho sư muội nghe ư?

Ngụy Tô đã biết rõ Phùng Linh cố ý giấu con gái bà, nhưng nay gã muốn cô đoạn tuyệt với Lăng Trung Ngọc thì thà để cho cô khóc một hồi. Vì thế gã đem câu chuyện nghe được ở miệng Phùng Linh thuật lại ra nói cho Cảnh Quyên Quyên biết.

Lạ thay! Cảnh Quyên Quyên chẳng tỏ vẻ gì đau đớn như gã đã tiên đoán.

Cô chỉ ngẩn người ra một lúc rồi nở nụ cười thê lương tự nói để mình nghe :

- Lãnh thư thư! Tiểu muội tưởng cảnh ngộ mình đáng thương. Ngờ đâu tình trạng thư thư so với tiểu muội lại đáng thương hơn. Tiểu muội còn có mẫu thân, có sư ca. Thư thư mà mất y thì chẳng còn một người thân nào khác. Hỡi ơi! Tại sao con người chết đi rồi không thể sống lại được?

Cô rướm nước mắt, miệng lẩm bẩm :

- Giả tỷ y mà còn sống lại được thì tiểu muội nhất định đem tâm sự của thư thư nói cho y hay. Tiểu muội chắc rằng y được nghe lời tiểu muội rất không khỏi động tâm. Tiểu muội sẽ khuyên nhủ y vĩnh viễn không rời xa thư thư nữa.

Nên biết Cảnh Quyên Quyên lòng dạ ngây thơ chẳng chút thiên tư. Tuy mối tình đầu cô quyến luyến Lăng Trung Ngọc khó mà xóa nhòa được, nhưng cô phát giác ra lòng kính yêu đối với Lãnh Sương Quân cũng chẳng khác chi lúc cô đem lòng yêu Lăng Trung Ngọc. Bây giờ cô phát giác ra vụ này mà thực tình chẳng đem lòng ghen tuông chút nào. Cô chỉ cảm thấy Lãnh Sương Quân ở vào tình cảnh đáng thương hơn.

Mảnh trăng tỏ tròn vành vạch giữa đêm rằm chiếu ánh sáng xuống vùng cành lá rậm rạp xanh biếc, xuyên qua cửa sổ tưới khắp lên người Quyên Quyên.

Nàng tự nói với mình hồi lâu rồi trầm tĩnh lại. Dưới ánh trăng tỏ trông nàng chẳng khác một pho tượng nữ thần.

Ngụy Tô ngây người ra mà nhìn sư muội. Bỗng gã cảm thấy ở trong người cô tựa hồ có một luồng ánh sáng thanh khiết bao bọc lấy khiến cho người trần không dám đụng vào. Đầu óc gã dần dần yên tĩnh lại.

Nhưng giữa lúc ấy đột nhiên gã phát giác ra trên má cô lăn xuống hai hạt lệ trong như ngọc. Gã tự hỏi :

- “Nàng nghĩ gì vậy? Nàng thương Lăng Trung Ngọc chẳng thể tái sinh hay là buồn cho mệnh vận Lãnh Sương Quân? Có khi nàng khóc người khác là để tự khóc mình”.

Cảnh Quyên Quyên đã nghĩ gì? Cô nhớ tới một việc đã qua về bốn năm trước. Cô đã bị Đào Vĩnh Trạch cầm tù trong một tòa thạch thất và liên tưởng đến tình trạng gặp Lãnh Sương Quân lần đầu tại đó. Cô mới gặp Lãnh Sương Quân một lần mà chẳng khác tình cố cựu. Cô kể cho Lãnh Sương Quân biết mình có mối tình cảm với Lăng Trung Ngọc, chẳng giấu diếm nàng chút nào. Khi ấy Lãnh Sương Quân lại chỉ điểm cho cô đến Lao Sơn mà kiếm Lăng Trung Ngọc. Sau đó nàng còn tìm thiên phương bách kế để cứu cô ra.

Cảnh Quyên Quyên còn nhớ cả lúc Lãnh Sương Quân nhắc tới Lăng Trung Ngọc, trong khóe mắt nàng ẩn giấu ánh lệ.

Khi đó Cảnh Quyên Quyên lại tưởng Lãnh Sương Quân động mối thương tâm cho thân thế nàng.

Bây giờ Cảnh Quyên Quyên mới biết rõ là tâm sự Lãnh Sương Quân ngày trước hoàn toàn giống tâm tình của cô trong lúc này. Có điều lúc đó Lăng Trung Ngọc hãy còn sống ở thế gian mà Lãnh Sương Quân cố nhịn mối đau khổ của mình, nàng chẳng ngần ngừ gì đem hành tung Lăng Trung Ngọc nói rõ cho cô hay.

Hiện giờ Cảnh Quyên Quyên đã hoàn toàn nhận thấy rõ Lãnh Sương Quân vì muốn thành toàn cho cô mà hy sinh cả mối tình của nàng đối với Lăng Trung Ngọc.

Lãnh Sương Quân nằm thẳng cẳng không nhúc nhích dưới ánh trăng tỏ khiến cho trong cặp mắt Cảnh Quyên Quyên mường tượng như người nàng đang bao phủ một làn ánh sáng trong bạch, thánh thần.

Cảnh Quyên Quyên khúc ruột quặn đau khẽ cất tiếng gọi :

- Hảo thư thư!

Cô còn muốn nói :

- Đáng tiếc là y đã chết rồi!

Ngụy Tô la lên :

- Sư muội! Sư muội...

Cảnh Quyên Quyên ngắt lời :

- Tiểu muội... Tiểu muội không khóc đâu.

Cô lại bên cửa sổ, mở cửa ra hít một làn không khí thanh lương rồi ngấm ngầm lau khô nước mắt.

Trong thời gian chớp nhoáng này, bỗng ngọn cây rung động dường như có bóng người. Nhưng thoáng cái lại chẳng thấy đâu nữa.

Cảnh Quyên Quyên giật mình kinh hãi lớn tiếng la :

- Trung Ngọc!

Bỗng thấy trăng tỏ giữa trời cây lặng gió ngừng. Cô nhìn ra xa thì chỉ thấy phiến đá giống hình người ngoài ra chẳng có chi khác.

Ngụy Tô run lên cất tiếng gọi :

- Sư muội! Sư muội, sư muội trông thấy ai vậy?

Thấy cánh cửa sổ mở toang, gã chạy ra ngoài cũng chẳng thấy bóng một người nào.

Cảnh Quyên Quyên ấp úng nói :

- Chẳng lẽ mình hoa mắt. Y... Y còn sống lại thế nào được?

Ngụy Tô nhịn mối đau trong lòng, gượng cười nói :

- Sư muội cùng y là đôi bạn tốt mà tiểu huynh vừa nhắc tới y thì trách nào sư muội không tưởng tượng ra y. Trong lòng đã nghĩ nhiều thì nhìn thấy ảo ảnh xuất hiện là thường.

Cảnh Quyên Quyên nói :

- Tiểu muội đi kiếm má má. Tiểu muội thấy hơi ớn gáy. Vừa rồi Lãnh thư thư nói mơ thì chắc y đã có chút trí giác. Tiểu muội kêu má má đến giải huyệt cho y.

Ngụy Tô đáp :

- Sư muội ở đây với y. Để tiểu huynh đi cho.

Gã chưa dứt lời thì dường như có người bên cạnh buông tiếng thở dài.

Ngụy Tô giang hồ kinh hãi. Giữa lúc ấy bỗng nghe Cảnh Quyên Quyên thét lên lanh lảnh. Thanh âm cô đầy vẻ kinh hãi phi thường.

Ngụy Tô quay đầu nhìn lại. Nguyên gã đã khoa chân bước ra ngoài cửa phòng rồi. Gã thò đầu nhìn vào bất giác sợ hãi rụng rời.

Trong nhà chẳng có một ai. Cả Lãnh Sương Quân nằm dài trên giường cũng không thấy đâu nữa.

Cảnh Quyên Quyên ngẩn người ra, trở về phòng. Nàng giương cặp mắt kinh ngạc lên nhìn bốn phía la thầm :

- “Trời ơi! Sự thực chứ đâu phải mộng ảo. Lãnh thư thư của ta đang mơ mộng cũng biến đâu mất rồi”.

Ngụy Tô la lên :

- Sư muội hãy coi kìa! Cái cửa này...

Nguyên bên giường bệnh có một cái cửa ngách thông ra vườn sau. Lúc trước cửa này vẫn đóng chặt mà bây giờ Ngụy Tô khẽ đẩy một cái liền mở ra được ngay. Gã phát hiện then cửa đã bị người nào rút ra rồi.

Không cần hỏi cũng biết nhất định có người lẽn vào phong do cửa ngách mà cướp Lãnh Sương Quân chạy đi.

Thật là một sự rất đỗi ngạc nhiên. Mới trong nháy mắt mà người kia đã cướp được Lãnh Sương Quân chạy đi đến quỷ thần cũng không hay biết.

Trong nhà, ngoài cửa đều không có vết chân người.

Ngụy Tô cùng Cảnh Quyên Quyên liền xuyên cửa ngách chuồn ra rượt theo thì chỉ thấy trăng tỏ giữa trời, sao thưa lấp loáng. Trong vườn vắng vẻ kinh người, nào thấy bóng Lãnh Sương Quân đâu?

Thực ra trong lòng hai người đã biết rõ nhân vật bí ẩn kia đã che lấp được tai mắt mình để cướp Lãnh Sương Quân chạy đi thì bản lãnh họ phải cao hơn gấp mười. Hai người đuổi làm sao kịp? Dù có đuổi kịp chăng nữa cũng không phải là đối thủ của họ.

Ngọn gió đêm đưa lại mùi hương phảng phất. Nó không giống mùi hoa thơm mà khiến cho người ta phải tâm thần hoảng hốt.

Cảnh Quyên Quyên buông tầm mắt nhìn ra thì thấy cách đó không xa có mấy cây hoa cao chừng ba thước.

Mấy cây hoa này tuy thấp lùn, nhưng những bông hoa lớn bằng miệng bát mẩu hồng mẩu trắng xen nhau như đập vào mắt.

Nàng kinh dị nghĩ thầm :

- “Lạ thiệt! Trong vườn trước không có thứ hoa này mà nay bỗng đâu mọc ra mới thật là kỳ!”

Ngụy Tô la lên :

- Vụ này là thế nào đây? Trời ơi! Ta chẳng khác chi người say rượu. Cân não đâm ra hồ đồ mất rồi!

Bỗng Cảnh Quyên Quyên rút kiếm ra cầm tay lớn tiếng quát :

- Ai?

Hai bóng người ẩn ở phía sau hòn non bộ đột nhiên chuồn ra.

Một người ăn mặc ra kiểu quan nhân. Còn một người mặc áo dài màu vàng.

Người quan nhân cười ha hả nói :

- Hai đứa nhỏ kia đừng chạy nữa. Các ngươi sẽ được việc cho chúng ta. Lão Tề! Đừng hạ sát chúng!

Xem chừng người này đã nhận định có thể giết Ngụy Tô và Cảnh Quyên Quyên một cách dễ dàng.

Cảnh Quyên Quyên cả giận, phóng kiếm đâm tới.

Người quan quân rút một cái roi da vung lên đánh véo một tiếng quấn lấy cây kiếm thanh cương của Cảnh Quyên Quyên.

Cây trường tiên vừa vung ra, Ngụy Tô cũng phóng kiếm đâm tới. Công lực gã tương đối cao hơn, kiếm phong rít lên veo véo.

Cảnh Quyên Quyên liền thuận thế ra chiêu “Thuận Thủy Thôi Chu”, mũi kiếm chém về phía trước.

Vị quan quân kia không ngờ Cảnh Quyên Quyên sau khi đã hít phải mùi hương Ma Quỷ hoa mà công lực còn được như vậy.

Hắn ra một chiêu không đoạt nổi cây thanh cương ở trong tay Quyên Quyên.

Trong lúc cây trường tiên của vị quan quân chưa kịp rút về thì Ngụy Tô đã phóng kiếm đâm vào vạt áo hắn chỉ sai chừng nửa tấc là trúng yếu huyệt.

Người mặc áo vàng cười nói :

- Thiên Sơn kiếm pháp quả nhiên không phải tầm thường.

Hắn phóng chưởng ra đánh vù một tiếng. Chưởng phong xô ra một làn hương rất đậm.

Ngụy Tô loạng choạng người đi xuýt nữa té nhào.

Mùi hương mà người áo vàng phóng ra chẳng những làm cho gân cốt người ta phải mềm nhũn mà chưởng lực hắn cũng hùng hậu phi thường.

Ngụy Tô vội ra chiêu “Đại Tu Di kiếm thức” trong Thiên Sơn kiếm pháp.

Luồng kiếm quang vạch thành những vòng tròn từ trên xuống dưới.

Chiêu “Đại Tu Di kiếm thức” này dùng để hộ thân rất thần diệu. Kiếm thức vừa phóng ra là toàn thân từ trên xuống dưới dường như có một làn ánh sáng bao bọc.

Dù bản lãnh người áo vàng cao thâm đến đâu mà hai bàn tay không và trong lúc cấp bách cũng chẳng thể đả phá được thứ kiếm pháp phòng thân này.

Vị quan quân kia lại vung cây trường tiên ra. Đồng thời người áo vàng cũng né mình phóng chưởng ra hai bên. Mé tả hất Ngụy Tô lùi lại hai bước, mé hữu đẩy cây kiếm thanh cương của Cảnh Quyên Quyên ra một bên.

Vị quan quân liền nhân lúc chớp nhoáng này thi triển thân pháp “Bộ Tẩu Linh Lung” tiến tới, quất tiên đánh véo một cái.

Bóng tiên lấp loáng đập trúng lưng Ngụy Tô một phát khá nặng.

Một mảnh áo to bằng cái quạt lá bồ dính vào ngọn rồi bay tung lên rồi rách tan từng mảnh như bươm bướm.

Trên lưng Ngụy Tô lộ ra vết thương dài. Cảnh Quyên Quyên kinh hãi vô cùng, thét một tiếng. Nàng múa kiếm nhanh như gió rồi cả người lần kiếm nhảy xổ tới.

Vị quan quân gầm lên một tiếng, nghiêng mình chuồn ra.

Nguyên hắn cũng đã bị mũi kiếm của Ngụy Tô đâm trúng bả vai thành một lỗ thủng.

Cảnh Quyên Quyên kiếm đâm sểnh. Người cô xiêu đi. Lão áo vàng lạng tới nhằm chụp vào cổ tay cô.

Cảnh Quyên Quyên bỗng thấy một luồng lực đạo nhu hòa đỡ mình lại, cô mới đứng vững.

Bỗng cô nghe tiếng Ngụy Tô lọt vào tai :

- Sư muội đừng hoang mang! Cứ tựa lưng vào tiểu huynh mà cầm cự!

Ngụy Tô người đầy máu me vẫn quyết tử chiến. Gã một tay dắt sư muội, một tay biến đổi kiếm thức thành thế công.

Đây là “Đại Tu Di kiếm thức”, gã đánh mấy chiêu liền cực kỳ lợi hại mà toàn là phép đánh liều mạng để hai bên cùng chết.

Người áo vàng cười lại nói :

- Ta thử xem thằng lỏi còn cầm cự mấy hơi? Bạch lão đệ! Lão đệ bất tất phải hoang mang.

Cuộc chiến đấu sinh tử này khiến hai người cùng chung hoạn nạn đều cam tâm hy sinh tính mạng để phòng vệ cho nhau và đồng thời cũng cảm thấy đối phương có chân tình với mình.

Tình trạng này tuy không hẳn là ái tình nhưng cũng cảm thấy nó vượt lên trên mối tình sư huynh, sư muội.

Cảnh Quyên Quyên thấy vị quan quân tựa hồ như người đã từng quen biết.

Bây giờ cô thấy người áo vàng gọi hắn là Bạch lão đệ mới nhớ ra đã gặp hắn ở trên núi Lao Sơn năm trước. Hắn chính là Phó thống lãnh Ngự lâm quân tên gọi Bạch Lương Ký.

Hắn cũng là tay gan dạm dám sấn lên núi Thanh Thành là nơi đầy cao thủ tụ tập. Bây giờ hắn xuất hiện nơi đây khiến cho Cảnh Quyên Quyên phải ngạc nhiên.

Cảnh Quyên Quyên càng lấy làm lạ hơn nữa là cuộc chiến đã xảy ra trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà mà sao mẫu thân cô chẳng biết chi hết?

Cho đến bây giờ sao không thấy bà tới cứu viện.

Bản lãnh Bạch Lương Ký cũng chẳng kém gì Cảnh Quyên Quyên. Còn bản lãnh người áo vàng thì hơn hẳn hai người.

Huống chi hai người đã hít phải mùi hương Ma Quỷ hoa hồi lâu thành ra say sưa ngây ngất. Dù có muốn liều mạng cầm cự cũng không nổi nữa.

Đang lúc kịch chiến, bỗng nghe hai tiếng “chát chát”. Ngụy Tô lại bị trúng hai roi. Tay chân gã đều có vết thương, máu tươi chảy ra không ngớt.

Cảnh Quyên Quyên lớn tiếng hô :

- Má má!

Nhưng vẫn không có tiếng người đáp lại.

Cô gọi luôn mấy câu chẳng thấy mẫu thân trả lời thì trong lòng không khỏi hoang mang vô cùng.

Nguyên cô đã không chống nổi, lại há miệng to lớn tiếng gọi, liền hít vào nhiều mùi hương của thứ hoa quái dị. Vì thế mà cô đầu nhức mắt hoa, toàn thân nhũn ra. Cô ráng chống đỡ song không vận được chút kình lực nào.

Cô đang mê man thì nghe tiếng lão áo vàng cười đắc ý nói :

- Ngã rồi! Ngã rồi!

Cảnh Quyên Quyên như người bị thôi miên, lập tức mất hết tri giác. Người cô nhũn ra rồi quả nhiên té xuống.

Ngụy Tô đột nhiên thấy lưng nhẹ bổng, giật mình quay lại lớn tiếng gọi :

- Sư muội! Sư muội...

Gã chưa dứt lời thì chính mình cũng bị điểm trúng huyệt đạo.

Giữa lúc ấy, thanh âm Phùng Linh từ viện trước vọng vào. Nhưng đáng tiếc là Cảnh Quyên Quyên và Ngụy Tô đã mê man không nghe thấy gì nữa.

Tại sao Phùng Linh lại đến chậm? Nguyên bà cũng gặp phải cường địch.

Cường địch mà bà gặp còn lợi hại hơn cả Bạch Lương Ký cùng lão áo vàng.

Bạch Lương Ký lẻn vào chùa bà đã biết rồi. Lúc đó bà đang ngồi trong nhà tĩnh thất thì nghe thấy trên mái ngói hơi có tiếng lao xao, liền biết ngay có khách dạ hành tới nơi. Bà cũng nhảy vọt lên mái nhà không một tiếng động thì thấy bóng người kia đang từ góc thềm Tàng Kinh các ở mé Tây lướt nhanh ra rồi nhảy vọt lên ngọn cây lớn ở vườn sau. Thân pháp hắn tuy rất mau lẹ, nhưng dưới ánh trăng tỏ bà cũng nhận ra được hắn là một quan chức trong đám Ngự lâm quân đã bị bà đả bại trên đường đi Lao Sơn thì không khỏi cười thầm miệng lẩm bẩm :

- Té ra là thằng cha này! Hắn lớn mật dám tới đây, tưởng trong chùa không người, định phóng hỏa cướp của chăng?

Bản lãnh của Phùng Linh chỉ đưa tay ra một cái là bắt được hắn ngay.

Bà ngắt mấy lá cây toan thi triển công phu “Phi Hoa Trích Diệp” nhưng bà lại nghĩ thầm :

- “Gã tiểu tử này là Phó thống lãnh Ngự lâm quân tới đây làm chi? Âu là ta theo sau hắn để trêu cợt hắn một phen”.

Đang lúc xoay chuyển ý nghĩ thì trong tòa nghinh khách đình ở góc Đông bắc lại có bóng người chuồn ra.

Dưới ánh trăng tỏ bà nhìn rõ người này mình mặc áo vàng, thân thể cao lớn.

Bà tự nhủ :

- “Lão này bản lãnh còn cao hơn Bạch Lương Ký một bậc. Nhưng Quyên Quyên và Ngụy Tô có thể đối phó với chúng được. Ta bất tất phải hoang mang. Để coi phía sau còn tay cao thủ nào nữa không?”

Đột nhiên một mùi khó ngửi bay tới, Phùng Linh run lên, đưa mắt nhìn về phía có mùi tanh thổi lại. Bà thấp thoáng nhìn thấy trong bụi cỏ rậm có đến hai chục bông hoa màu hồng xen lẫn màu trắng.

Bà la thầm :

- “Nguy rồi!”

Nguyên bà đã qua chơi Tây Tạng mấy năm và biết đó là Ma Quỷ hoa.

Truyện Chữ Hay