Thân Đông ở làng du lịch ba ngày, thím Quý dường như nhìn ra cái gì, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một chăm sóc cậu, mà vẫn luôn không vạch trần.
Liên quan đến chuyện của mình, cậu nghĩ thím Quý theo mẹ cậu nhiều năm như vậy hẳn là cũng biết, cho nên Thân Đông vốn cũng không có ý định che giấu.
Cậu ngồi ở trước ghế sa lon nhìn nhóc con giơ ngón tay út tính số. Con bé hai tuổi rưỡi, trắng trẻo non nớt, tóc ghim vài cái kẹp, vô cùng đáng yêu.
"Thiếu gia, ăn mấy quả mận đi." Thím Quý bưng cái đĩa đến trước mặt cậu, thời điểm muốn rời đi bị Thân Đông gọi lại: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Thím Quý ngồi xuống ở trước mặt cậu. Thân Đông cầm lấy quả mận cắn một cái, rất chua, mà lại kỳ dị hợp khẩu vị, xoay mặt nhìn, con bé kia đang chảy nước miếng.
Thím Quý vội vàng ôm nó, nhét vào tay nó một cái kẹo ngọt, cười nói: "Mỗi ngày miệng cũng không nhàn rỗi, cũng không biết sao lại háu ăn như thế."
"Trẻ con đều như vậy sao?"
"Không kém bao nhiêu đâu." Thím Quý nói, nhấc mắt nhìn Thân Đông, cười nói: "Nhưng thiếu gia khi còn bé đã rất quý khí, không giống con bé này, không tiền đồ."
Thân Đông đương nhiên không biết mình khi còn bé như thế nào, cho nên cũng không thể nào đánh giá câu nói này thật hay giả.
"Chuyện của cháu, cha cháu vẫn chưa biết, nhưng cháu phỏng chừng ông ấy rất nhanh sẽ biết."
Thím Quý cũng không biết cậu nói là chuyện mang thai hay là chuyện liên quan đến giới tính, suy nghĩ một phút chốc, mới nói: "Thiếu gia muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi."
Thân Đông nhàn nhạt nói: "Cháu không có gì muốn hỏi."
Thím Quý yên lặng, nửa ngày lại nói: "Kỳ thực chuyện che giấu giới tính của cháu, phu nhân vẫn luôn rất hối hận, bà nói đời này chuyện sai lớn nhất là báo sai giới tính của cháu."
"Không có gì." Thân Đông nói: "Cháu không oán bà ấy."
"Việc này thật sự không thể oán phu nhân, cháu cũng biết... Thân tiên sinh là tính tình gì. Thân gia mấy đời con một, năm đó ông ấy một lòng muốn con trai, phu nhân cũng lo lắng cháu không được coi trọng, cho nên mới che giấu chuyện này."
"Thím nói cha cháu cũng chẳng hay biết gì?" Thân Đông nhíu mày, nhất thời thế mà bỏ qua ý nghĩ hoang đường có thể thông cảm được cho sự quá trớn của Thân Bỉnh.
"Vốn là thế, nhưng lúc cháu bảy tuổi, mẹ cháu nói lỡ miệng, ông ấy cũng đã biết."
Cậu lớn hơn Thân Mạc bốn tuổi, nói như vậy, Thân Bỉnh vẫn đã sớm ngoại tình. Thân Đông bật cười một tiếng, "Có biết hay không có cái gì khác nhau chứ."
Chính thất vẫn là chính thất, tiểu tam vẫn là tiểu tam, Thân Bỉnh là ngựa giống, chó không đổi được thói ăn phân.
Quý Hải đột nhiên gọi cậu: "Điện thoại anh đổ chuông kìa, là Thân tiên sinh gọi tới."
Mới vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Thân Đông cầm quả mận, sau đó nhận điện thoại di động, đi ra ngoài, nói: "Ba."
"Con ở đâu?"
"Làng du lịch ngoài dặm."
"Con chạy đến đấy gì?"
"Nghỉ ngơi một chút, dưỡng tinh thần chuẩn bị kết hôn."
"Cái gì?!" Cho dù làm xong chuẩn bị tâm lý, Thân Bỉnh cũng bị câu nói này của cậu làm sặc, khó nén ngạc nhiên: "Thân Đông, con nói cái gì đó? Kết hôn với ai?"
Một bên đôi mắt Mạc Vân Phân đột nhiên sáng lên.
Bà ta chờ thời khắc này quá lâu, nếu không phải Thân Bỉnh vẫn luôn không đâm thủng, Thân Đông vẫn luôn chiếm lấy vị trí con trưởng đích tôn, bà ta cũng không đến nỗi lâu như vậy vẫn không trị được Thân Đông.
Thời điểm bà ta nói cho Thân Bỉnh việc này, sắc mặt đối phương thâm trầm, chắc là điềm báo nổi giận. Thân Đông chưa kết hôn đã mang thai bại gia phong, thật đúng là mắc cỡ chết người.
Nhưng nếu cậu có thể gả đi tất nhiên là không thể tốt hơn, thời điểm đó tất cả của Thân gia đều là của Thân Mạc, rốt cuộc không ai có thể đoạt đi rồi.
Hết thảy đều thuận lợi như bà ta tưởng tượng, Mạc Vân Phân không khỏi hít một hơi siết chặt ngón tay, trong mắt chứa hưng phấn.
"Ba gọi điện cho con, không phải cũng đã biết à?" Thân Đông cười nói: "Chuyện bẩn thỉu bà hai làm hai tháng rưỡi trước, rốt cuộc có hiệu quả, con mang thai."
Mặt Thân Bỉnh xanh mét, Mạc Vân Phân nghe không rõ, chỉ nhìn thấy sắc mặt Thân Bỉnh là biết Thân Đông lại đang tưới dầu vào lửa, không nhịn được mừng thầm trong lòng.
Thân Bỉnh lại bất ngờ thả chậm ngữ khí: "Đông Đông, ba biết trong lòng con không dễ chịu, mà đại sự nhân sinh người làm cha vẫn phải quan tâm con, ngày nào đó con đưa người về cho ba gặp chút."
"Há, là Thịnh Khâu, chắc ba biết rõ cậu ấy chứ."
Thân Bỉnh đương nhiên biết Thịnh Khâu, năm đó Thịnh Khâu vừa tới Vọng Đô phát triển, không ít người đã điều tra hắn, vẫn luôn cho là hắn có liên quan gì với Thịnh gia ở Vọng Đô, lo lắng sơ ý một chút là đắc tội, sau đó lại phát hiện đối phương chỉ là xuất thân từ nhà nông, lại từng người tản đi.
Cho nên Thân Bỉnh coi như là biết gốc biết rễ Thịnh Khâu kia.
Sắc mặt của ông ta nhất thời càng thêm khó coi.
Thân Đông nói: "Nếu không biết cũng không sao, con sẽ dẫn người trở lại cho ba xem, dù sao đây chính là... vị hôn phu mà bà hai tỉ mỉ chọn cho con."
Thân Đông ý tứ hàm xúc không rõ cười một tiếng, cúp điện thoại.
Bên này Thân Bỉnh một bụng lửa giận, trở tay cho gương mặt đang mỉm cười của Mạc Vân Phân một cái tát: "Cô làm chuyện hay rồi!"
Mạc Vân Phân bị đánh kinh ngạc, nước mắt lăn xuống. Thân Bỉnh hung tợn nói: "Cô lúc thường làm gì tôi mở một mắt nhắm một mắt, mà lần này lại làm quá trớn như thế. Thịnh Khâu là cái thá gì! Cũng xứng kết thân với Thân gia à? Cô không ngại mất mặt, tôi còn ngại mất mặt đấy!"
Mạc Vân Phân bụm mặt đôi môi run rẩy.
Bà ta thế nào cũng không nghĩ tới một cú điện thoại Thân Đông lại đá được bà ta một cái. Thân Bỉnh phẩy tay áo bỏ đi, bà ta lúc này ném điện thoại đi, oán độc trong mắt đầy nhiệt lệ càng sâu.
Bên này Thân Đông thì tâm tình khoái trá.
Lão già Thân Bỉnh kia tuy rằng phong lưu, thế nhưng làm nhân sĩ thượng lưu, ông ta vẫn cần mặt mũi. Loại thân thế kia của Thịnh Khâu ông ta đương nhiên nhìn không lọt. Hai tháng trước cậu lấy chuyện này mỉa Mạc Vân Phân ở trên bàn cơm tuyệt đối không nghĩ tới mình sẽ mang thai.
Thực sự là nhân sinh khắp nơi có chỗ trả thù.
Mạc Vân Phân tự cho là thông minh, chịu bất kỳ chỉ trích gì đều là tự làm tự chịu.
Dù sao Thân Đông cậu là giới tính thứ ba, chỉ riêng bằng khuôn mặt này và thân phận này, vậy đi tìm gia tộc lớn làm thông gia cũng là vô cùng tốt, nhưng cố tình lại cho cái thằng Thịnh Khâu xuất thân đê hèn kia chiếm tiện nghi, không quản từ lợi ích thực tế hay là mặt mũi xem, lão già cũng phải thắt cả tim mười ngày nửa tháng.
Thân Đông quay người từ trước cửa sổ, ném hạt mận vào thùng rác, liếc mắt một cái đối mặt Quý Hải hồn bay phách lạc, cậu nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?"
"Anh... anh mang thai..."
"Ừ." Thân Đông gật gật đầu, cầm sách ngồi xuống, cong môi nói: "Là của Thịnh Khâu, cậu từng gặp."
"Không phải anh ghét anh ta à?" giọng Quý Hải nghe vào là lạ.
"Đúng là ghét." nhưng so với Thân Bỉnh và Mạc Vân Phân, Thịnh Khâu vẫn rất đáng yêu.
"Vậy anh còn muốn kết hôn với anh ta?" Quý Hải đột nhiên lên tinh thần, đi sang ngồi nói: "Có phải là anh muốn gạt Thân tiên sinh không?"
"Lừa ông ta làm cái gì, đứa bé thế nào cũng cần cha."
"Nhưng..."
"Quý Hải." thím Quý không nhìn nổi, nói: "Đi lấy cam quýt cho thiếu gia tới đây."
Thân Đông khép sách lại, đứng lên, nói: "Không cần, cháu cầm lên lầu ăn."
Cậu vòng qua Quý Hải, nói: "Không thoải mái đi nghỉ ngơi một chút, đừng mù quáng làm việc."
Quý Hải ngơ ngác nhìn cậu. Thân Đông tất nhiên sẽ không biết ý nghĩ của hắn, cậu trực tiếp vòng qua ghế sô pha, cầm bưởi cùng cam quýt đã cắt gọn, trực tiếp đi lên lầu.
Mạc Vân Phân hai lần này ăn thiệt thòi đều là quá phận nóng ruột dẫn đến, chờ bà ta phản ứng lại còn không biết muốn tìm trò gian gì đối phó cậu. Cậu phải cân nhắc chuyện kế tiếp, còn có, tìm Thịnh Khâu.
Dựa vào ở trên giường cầm sách, Thân Đông tìm được dãy số của Thịnh Khâu, nhưng nhất thời lại không gọi được.
Đã nghĩ kĩ chưa?
Chuyện kết hôn này, thật sự phải kết hôn với Thịnh Khâu sao?
Cậu nhắm mắt lại, chuyện cân nhắc ba ngày nay lướt qua trong đầu một lần, ngón tay cái trượt tới phím gọi, ấn xuống.
"Thịnh Khâu, tới đón tôi về nhà."