Triệu Hướng Hải lạnh mặt nhìn Tiêu Diệp
"Không cần cậu cởi đồ giúp đâu." Anh trầm giọng nói: "Đem móng vuốt của cậu thu lại đi, tôi có thể tự cởi."
Nói xong anh xoay người qua chỗ khác, đặt tay lên mép quần từ từ kéo xuống.
Khi vừa kéo xuống đầu gối, anh lại nhịn không được mà khom lưng xuống.
Nhưng chỉ một động tác nhỏ nhoi như vậy, mà sống lưng anh nhanh chóng truyền đến một trận đau đớn tê dại, đau đến mức mặt anh bỗng chốc trắng bệnh một mảng, giữa mày nhíu chặt lại.
Tiêu Diệp vẫn luôn nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải, đương nhiên cũng phát hiện ra sắc mặt anh có chút không đúng, hắn vỗi vàng chạy tới: "Đã nói anh đừng cậy mạnh rồi, anh đứng yên đấy, để em làm cho."
Triệu Hướng Hải hít lạnh một cái đứng thẳng eo, khuôn mặt thành thục anh tuấn cũng không nén nổi thần sắc thống khổ, trán nhỏ cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Tiêu Diệp đau lòng xoa xoa trán anh: " Anh yên tâm, em cũng không có cầm thú như vậy, sẽ không chịch anh ở đây đâu."
Triệu Hướng Hải híp mắt: "Cậu dám?"
"Đúng đúng đúng, em không dám em không dám." Tiêu Diệp cười khổ một tiếng, cúi đầu nói nhỏ: "Nghĩ còn không dám nữa là...ông đây còn dám chọc anh không vui sao."
Nếu lại chọc tức Triệu Hướng Hải, đến lúc đó Triệu Hướng Hải lại vô thanh vô tức lạnh nhạt với hắn, không quan tâm hắn, chắc chắn hắn sẽ khóc thật đó! Thật vất vả mới khiến mối quan hệ của cả hai hòa hoãn như hiện tại, hắn cũng đâu dám kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Tiêu Diệp nghiêm túc chăm chú giúp anh cởi quần.
"Hiện tại anh không thể tắm bồn, chỉ có thể tắm đứng thôi, chịu khó chút nhé." Tiêu Diệp cởi quần áo của bản thân ra rồi cầm vòi tăm bên cạnh mở ra, dòng nước ấm áp tưới lên thân thể rắn chắc của hai nam nhân anh tuấn gợi cảm, đủ để bước lên bìa tạp chí nổi tiếng nào đó.
Tuy dáng người của Tiêu Diệp cực kì tốt, nhưng Triệu Hướng Hải hiện tại không có tâm tình để xem, lập tức thu mắt về.
Tiêu Diệp lấy sữa tắm trắng ngà trong lọ, xoa lên trước ngực Triệu Hướng Hải.
Đúng rồi đấy, xoa xoa.
Lỗ tai của Tiêu Diệp nóng bừng, tay vẫn cứ xoa liên tục.
Triệu Hướng Hải cắn môi giận dữ nói: "Con mẹ nó cậu nhanh tay lên cho tôi!"
"Em giúp anh lau người." Tiêu Diệp dừng tay lại, âm thầm nuốt nước bọt một cái, nghiêm trang nói: "Hiện tại sau lưng anh không thể dính nước, đợi em lấy khăn tắm lau qua cho anh một chút.
Chỗ khác cũng cứ để em giúp anh..."
Lời còn chưa nói xong, hô hấp của hai người đều có chút nặng nề.
Dù thế nào thì hai người cũng là nam nhân tràn đầy tinh lực, sau khi chia tay cả hai cũng chưa từng làm chuyện đó.
Giờ phút này, người từng triền triền miên miên trải qua những buổi tối mưa rền gió dữ đang đứng ngay trước mắt, tuy rằng cả hai đã cố khắc chế nhưng đại não vẫn cứ hiện lên những khung cảnh dâm đãng.
Tiêu Diệp nóng đến đổ mồ hôi, hô hấp càng lúc càng nặng.
Mãi tận đến khi tắm xong mở cửa ra ngoài, không khí lạnh lẽo bên ngoài tràn vào mới khiến tình huống này tốt lên chút ít.
Tiêu Diệp nặng lẽ lấy cái quần bên cạnh qua, ngồi xổm xuống giúp Triệu Hướng Hải mặc lên, rồi lại vươn tay nhấc áo sau lưng lên thoa thuốc cho anh.
Hắn với tay qua eo của Triệu Hướng Hải chỉnh lại quần áo cho anh rồi cứ giữ nguyên như vậy không động đậy.
Triệu Hướng Hải trầm mặc một lúc lâu, chỉ thấy Tiêu Diệp cứ mãi giữ nguyên không nhúc nhích, anh nhịn không được mà cau mày: "Làm gì đấy?"
"Hải ca, đừng nhúc nhích." Tiêu Diệp cẩn thận ôm lấy Triệu Hướng Hải không buông tay.
"Hải ca, để em ôm anh thêm một chút." Tiêu Diệp dựa đầu lên vai Triệu Hướng Hải: "Em không nhịn được, em rất nhớ anh.
Anh cho em một chút cho đỡ ghiền đi.
Ôm xong rồi em buông được không?"
Triệu Hướng Hải vốn muốn thẳng tay đẩy hắn ra, đá hắn cút lẹ đi một chút.
Nhưng nghe được ngữ điệu cầu xin này của Tiêu Diệp thì lại mềm lòng không sao hạ thủ được.
Tiêu Diệp ôm lấy thân thể ấm áp của Triệu Hướng Hải, hắn cảm thấy trái tim trước ngực mình không ngừng run rẩy.
Chia tay rồi hắn mới biết mình yêu anh biết bao nhiêu.
Mãi đến khi tất cả sự ôn nhu dịu dàng của anh bị hắn đánh mất, hắn mới phát hiện chỉ cần ôm một cái, đã có thể khiến hắn thỏa mãn thành như vậy..