Tứ Hoàng Tử

chương 7: hàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong Khánh Đô cung, chỉ có hai người là Hàn hơn ba mươi tuổi gương mặt dữ tợn và tứ hoàng tử năm tuổi gương mặt ngây thơ đáng yêu. Tứ hoàng tử nghiêng đầu nhìn Hàn sư phụ cười thật sâu. Vẻ mặt quả thực là ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Hàn lại vờ như không thấy đứa bé kia đang dùng “sắc” dụ hắn, mặt lạnh nhạt hỏi:

“Vì sao muốn bái ta làm sư phụ?”.

“Vì người rất thú vị”. Lý Thụy nhoẻn miệng cười.

“Nói xem ngươi thấy ta thú vị thế nào?”.

Lý Thụy trong bộ dạng tứ hoàng tử tứ chi ngắn ngủn chỉ đứng đến… mông đối phương lại làm ra vẻ chững chạc, chắp hai tay sau lưng đi vòng quanh người Hàn mà đánh giá. Hắn nhìn Hàn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, nhìn rồi lại nhìn, đi qua đi lại cả ba vòng còn chưa thấy dừng lại. Hàn giật giật đôi lông mày sâu róm của mình, có chút dở khóc dở cười:

“Nhìn đủ chưa? Nói xem ta thú vị thế nào?”.

Lý Thụy đi đến bên bàn rót một chung trà, cung kính dâng cho sư phụ. Hàn nhìn chung trà trong bụng thầm nghĩ, tên tiểu tử này sẽ không phải là hạ độc trong trà chứ? Nghĩ nghĩ lại thấy bản thân ở đâu lại có suy đoán kỳ quái như vậy; có lẽ vì đứa trẻ trước mặt hắn tuy cười lên đúng là rất đáng yêu, rất xinh đẹp nhưng không hiểu sao Hàn lại có cảm giác như nhìn thấy hồ ly cười. Xuất phát từ bản năng nên trong vô thức lại đề phòng một đứa trẻ. Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đón lấy chung trà, ngồi xuống ghế thư thái uống trà. Lý Thụy lúc này mới giải thích:

“Điều thú vị thứ nhất, con cảm thấy người là một kẻ nói dối thú vị”.

Hàn lại nhướng đôi lông mày sâu róm, hỏi lại bằng giọng nghiêm khắc:

“Ồ, ta nói dối lúc nào?”.

“Chính là hôm qua người nói người chỉ biết phóng ám khí”.

“Ta nói như vậy có gì không đúng sự thật?”. Hàn ánh mắt sắc lạnh nhìn.

Đối diện với ánh mắt như vậy nhưng Lý Thụy cũng không hề hoảng sợ, còn đung đưa ngón tay trước mặt sư phụ, nói:

“Một người chuyên dùng ám khí sẽ giỏi đánh lén, ẩn nấp. Người như vậy căn bản không cần mang theo kiếm. Sư phụ người không định nói sẽ dùng kiếm này phóng kẻ địch đấy chứ?”. Nói xong liếc mắt nhìn vật đặt trên bàn.

“Ta có thể dùng kiếm này để đỡ ám khí của kẻ địch”. Hàn không chịu để bị vạch trần dễ dàng.

“Con đã nói rồi, một chuyên gia sử dụng ám khí sẽ không trực diện nghênh đón kẻ địch. Hắn muốn tấn công kẻ địch sẽ phóng ám khí, mà muốn đỡ ám khí của kẻ địch chỉ cần dùng ám khí phóng ra chặn lại là đủ”. Lý Thụy nhướng mày đắc ý nhìn sư phụ, rồi lại ghé sát mặt Hàn, hai tay mau lẹ giựt hai hàng lông mày sâu róm vứt xuống đất, miệng cười ha ha.

Hàn quả thực ngạc nhiên không nhỏ:

“Tiểu tử ngươi làm sao mà biết ta hóa trang?”. Thuật dịch dung của Hàn vốn người bình thường không thể tìm ra sơ sót.

“À, cũng không có gì, chỉ là hôm qua lúc con để ý lông mày bên trái của người dài hơn bên phải một chút, hôm nay lại thấy bên phải dài hơn bên trái một chút. Sư phụ có phải hay không ngủ dậy muộn nên mới “trang điểm” không cẩn thận như vậy?”.

Hàn nhìn hai “con sâu” dưới đất trong bụng thầm vui vẻ. Mắt của tiểu tử này không phải tinh vừa thôi đâu, hai hàng lông mày này của hắn làm không hề giống giả, cũng không dài ngắn khác nhau đủ để mắt thường nhìn thấy. Hàn cảm thấy tên tiểu tử này cũng rất thú vị. Cười ha ha hai tiếng rồi lột mặt nạ da người xuống.

Gương mặt thật của Hàn tầm chưa đến hai mươi, mày kiếm uy vũ, hàng mi dài đen nhánh, mũi nếu cao thêm một phân sẽ không đủ hấp dẫn, thấp thêm một phân sẽ không đủ cao; cánh môi như cười như không. Mà đáng nói nhất là gương mặt góc cạnh nhìn từ hướng nào cũng đều không tìm ra khiếm khuyết. Sư phụ này là nam nhân đẹp trai nhất mà hắn từng thấy qua. Đẹp đến hoàn hảo nhưng lại không có chút yếu đuối, mặt mày như họa nhưng lại làm người đối diện cảm thấy không hề giả dối. Chậc chậc, Lý Thụy hiện tại đang nghèo lại cần bạc, có nên đem vị sư phụ này bán tới hoa lầu hay không đây.

“Nhìn đủ chưa?”. Hàn lần thứ hai hỏi câu này.

Lý Thụy ngượng ngùng ho khan một tiếng:

“Khụ… sư phụ còn có một điểm thú vị”. Lý Thụy bưng chung trà Hàn đặt trước bàn lúc này, ngắm nghía cười cười nói: “Lúc người cầm chung trà dùng tay phải, lúc bước lên bậc thang đầu tiên cũng là dùng chân phía bên phải”.

“Hả? Thế thì có gì là lạ”. Hàn lúc này lại là một bộ dạng tươi cười trêu chọc.

Lý Thụy cũng nhe răng cười:

“Lạ là người cầm kiếm cũng là tay phải. Người bình thường sẽ cầm kiếm bên tay trái, khi dụng kiếm rút ra khỏi bao mới dùng tay phải. Lại nói lúc người vén rèm bước vào phòng này lại dùng tay trái. Điều này nói lên cái gì? Chính là người thuận tay trái”.

“Ta tay phải cầm kiếm, vén rèm dùng tay còn lại có gì là lạ?”. Hàn bắt bẻ.

“Nếu người thuận tay phải, chỉ việc dùng kiếm vén kèm. Cần gì rắc rối như vậy. Cho nên tay trái người sử dụng rất tự nhiên, thuần thục”.

“Ồ, lúc nãy ngươi nói ta thuận tay phải. Bây giờ lại nói ta thuận tay trái. Rút cục là muốn chứng minh ta thuận tay trái hay là tay phải?”. Hàn vuốt vuốt môi hỏi.

“Người thuận… cả hai tay”. Lý Thụy mỉm cười nhìn Hàn đáp.

Hàn vẫn không chịu thua:

“Ta là chuyên gia dùng ám khí. Bắt buộc phải dùng cả hai tay cũng là đều rất bình thường”.

Lý Thụy bĩu môi lắc đầu:

“Sư phụ, người không phải là tình thế ép buộc. Mà là tự nhiên, là bản năng”.

Hàn không đấu khẩu với Lý Thụy nữa. Xoa xoa đầu đệ tử, cười mủm mỉm:

“Tiểu tử ngươi còn nhỏ sao lại tinh quái như vậy?”. Trong lòng vừa tán thưởng vừa nghi hoặc. Nhưng cho dù có chút khó hiểu, đối với đồ đệ lại rất thưởng thức, có chút cảm giác như tìm được vật báu.

“Nếu con ngu ngốc, sư phụ sẽ thật lòng thu nhận con làm đồ đệ? Sẽ không! Người nhất định giấu tài, cũng không thực sự truyền lại bản lĩnh cho con”. Lý Thụy gác hai tay sau đầu, ngửa cổ nhìn Hàn vạch trần.

“Ngươi chê việc dùng ám khí là không quang minh chính đại? Nên muốn ta dạy ngươi cái khác để thể hiện với các hoàng tử còn lại?”. Hàn có chút không vừa ý nói.

“Ngược lại. Người dạy con cái gì, con sẽ học tốt cái đấy. Nhưng trước mặt người ngoài con là đệ tử của một chuyên gia phóng ám khí đương nhiên sẽ chỉ giống như sư phụ, ngoài ám khí ra cái gì cũng đều không biết dùng”. Lý Thụy nhếch nhếch môi, lại tiếp: “Còn quang minh chính đại hay không con cũng chẳng quan tâm. Nếu không cũng đã nhìn không thuận mắt với lão Thanh Vân kia”.

Hàn nhịn cười, tên tiểu tử này lại còn nhếch môi. Cứ ra vẻ như chững chạc, lời nói quả thật không giống một đứa bé năm tuổi. Nhưng bộ dạng kia lại khiến người khác không khỏi cảm thấy buồn cười. Hai má nó bầu bĩnh có chút phớt hồng, môi lại nhỏ. Một gương mặt non nớt như vậy hết nhếch môi lại còn cười khinh bạc. Đúng là đứa bé thú vị. Mà ý nghĩ lại càng hợp ý hắn. Những kẻ mở miệng nói đạo lý, chính nghĩa; Hàn nhìn cũng thấy rất chướng tai gai mắt.

Kể từ hôm đó trở đi, Hàn chính thức bắt đầu truyền dạy bản lĩnh cho Lý Thụy.

Mỗi ngày trời còn chưa sáng, gà còn chưa gáy, còn chưa qua giờ Dần, Hàn đã đến trước giường đánh thức Lý Thụy, lôi đệ tử đi học võ công. Mà Lý Thụy ban đầu vốn rất hào hứng, hiện tại chỉ cảm thấy khổ sở không thôi. Thử nghĩ xem còn chưa đến bốn giờ sáng, Lý Thụy lại bị lôi ra rừng trúc đứng tấn. Hắn là trẻ con nha, ngủ không đủ giấc có khi nào không lớn nổi hay không.

“Có ai như ngươi không, đứng tấn còn có thể ngủ gục được. Ai hôm trước còn mạnh miệng nói ta dạy cái gì sẽ học tốt cái ấy?”. Hàn vỗ mạnh vào ót Lý Thụy làm hắn té ụp mặt xuống đất, ngực cũng đau điếng.

Lý Thụy vừa phun đất cát trong miệng, vừa ai oán liếc nhìn Hàn:

“Sư phụ, con hỏi người, sư phụ với sư phụ của sư phụ, ai nghiêm khắc hơn?”.

“Thái sư phụ của ngươi tính tình ôn hòa, cho nên ta đương nhiên so với người nghiêm khắc hơn. Tiểu tử nhà ngươi hỏi cái này làm gì?”. Hàn vừa đáp vừa chỉnh lại tư thế cho đệ tử.

“Thái sư phụ đối với sư phụ không hề nghiêm khắc mà sư phụ vẫn học được một thân công phu, bản lĩnh giỏi như vậy. Chứng tỏ nghiêm khắc hay không đâu có tác dụng gì. Bản lĩnh là mỗi người có khả năng tiếp thu khác nhau. Người xem con cho dù mắt nhắm, tay vẫn không run, đầu gối vẫn vững. Đó cũng được coi là một loại tài năng đấy”. Lý Thụy nói rồi ngáp một cái rõ dài.

“Ta thấy tài năng của ngươi là khua môi múa mép mới đúng. Ta nghe nói hôm qua ngươi lại vừa bị thái phó phạt. Nói xem việc thường xuyên bị phạt có phải hay không cũng là một loại tài năng của ngươi?”. Hàn mỉa mai.

“Thái phó đại nhân rất không thú vị. Ông ấy dạy con cảm thấy không phục nên mới bày tỏ quan điểm của mình. Cho dù là con nói sai, cũng là do con tuổi nhỏ hiểu biết không có nhiều như thái phó. Vậy mà ông ấy cũng trách phạt. Đúng là người khô khan, không có cái tâm của nhà giáo gì cả”. Lý Thụy xị mặt.

“Cái gì mà cái tâm của nhà giáo? Ta chỉ mới nghe câu “tôn sư trọng đạo”. Thế hôm qua thái phó vì sao mà phạt ngươi?”.

Lý Thụy kể lại.

Hôm qua Lý Thụy đứng tấn xong quay về phòng tắm rửa sạch sẽ đến Văn Viện cùng các hoàng tử khác nghe thái phó giảng bài.

Lúc thái phó kiểm tra vở của các hoàng tử, xem bọn hắn viết chữ thế nào thì phát hiện vở của tứ hoàng tử so với các hoàng tử khác viết thiếu vài chỗ. Mới hỏi:

“Tứ hoàng tử, hai câu hôm qua và hôm kia, trong vở người đều không có chép lại. Đây là vì sao?”.

“Thái phó là đang nói đến hai câu của Hữu tử và Khổng phu tử? Ta thấy hai thầy trò bọn họ không đoàn kết, nên tránh chép lại để khiến người khác phải chê cười”. Lý Thụy đáp.

“Chớ nói linh tinh. Khổng phu tử là người đối xử với học trò như cha đối với con, mà Hữu tử đối với Khổng phu tử kính trọng như đối với cha đẻ. Người lười biếng không chịu cần cù học hỏi lại lấy việc này làm cớ. Hồ ngôn loạn ngữ!”. Thái phó đại nhân tức giận mắng.

“Ta là nghe lời thái phó giảng mà hiểu như thế. Nào có nói bậy”. Lý Thụy ngoẹo đầu.

Thái phó đang định phản bác, Lý Thụy lại nói tiếp:

“Hữu tử viết: Kỳ vi nhân dã hiếu đễ, nhi hiếu phạm thượng giả, tiển hĩ; bất hiếu phạm thượng, nhi hiếu tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bản, bản nhập nhi đạo sinh. Hiếu đễ dã giả, kỳ vi nhân chi bản dữ! Mà Khổng phu tử viết: Xảo ngôn, lệnh tắc, tiển hĩ nhân. Rõ ràng là thầy một ý trò một ý. Ta thấy hai câu này, đều không chép thì hơn”.

(Hữu tử viết: Người biết hiếu thuận với cha mẹ, kính trọng người lớn tuổi hơn mà lại thích cãi cọ mạo phạm xung đột cấp trên là hiếm có; người không thích mạo phạm cấp trên mà lại thích làm loạn là không có. Quân tử chuyên tâm lo cái gốc tu thân thì đạo lập thân tự nhiên phát sinh. Hiếu và đễ là cái gốc của đạo Nhân!)

(Khổng phu tử viết: Người ưa nói lời hay ý đẹp, làm vẻ mặt hiền lành, chưa hẳn là người có lòng nhân).

Thái phó cau mày, chòm râu dài vì tức giận mà rung rung, xoay người nói:

“Tam hoàng tử, người có suy nghĩ gì về lời của Khổng phu tử và Hữu tử?”.

Tam hoàng tử tám tuổi đứng dậy đáp:

“Hữu tử nói, Kỳ vi nhân dã hiếu đễ, nhi hiếu phạm thượng giả, tiển hĩ; bất hiếu phạm thượng, nhi hiếu tác loạn giả, vị chi hữu dã. Lời này không sai. Phàm là người hiếu thuận, hiểu lễ nghĩa sẽ biết kính trên nhường dưới, phân biệt được phải trái. Lại nói, chúng ta học lễ nghĩa, học đạo làm người là để trở thành bậc quân tử, noi theo gương tốt. Nên mới có câu: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”. Chính là, đọc nhiều sách thánh hiền, học được nhiều điều hay mới có thể trở thành người nhân nghĩa, cư xử đúng mực. Khổng phu tử nói: Xảo ngôn, lệnh tắc, tiển hĩ nhân. Lời này lại càng đúng. Nhưng cũng không mâu thuẫn với lời Hữu tử nói. Trên đời có người quân tử, cũng sẽ có kẻ tiểu nhân. Kẻ đọc sách lại không hiểu được ý nghĩa chân chính của việc đọc sách, dù ngoài miệng nói lời hoa mĩ, trong bụng lại có ý nghĩ xấu xa, có lòng hãm hại người khác. Những kẻ như vậy là con cái sẽ bất hiếu với cha mẹ, là thần tử là kẻ bất trung, nếu là vua là kẻ hôn quân hại nước”.

Thái phó đại nhân gật gù, mặt mày vui vẻ trở lại. Đối với tam hoàng tử tán thưởng, đối với tứ hoàng tử cảm thấy thất vọng không nhỏ, nói:

“Tứ hoàng tử, chữ viết có đẹp mà không hiểu ý nghĩa của mặt chữ cũng chỉ là cái vỏ rỗng. Làm người biết sai mà sửa không gì quý bằng, có thể học hỏi người hơn mình không còn gì tốt hơn. Người tư chất thông minh, nên ham học chớ nên lười nhác, có như vậy mới không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng. Ta phạt người chép một trăm lần lời của Khổng phu tử: Quân tử, bất trọng tắc bất uy, học tắt bất cố. Chủ trung tín. Vô hữu bất như kỷ giả. Quá tắc vật đạn cải”.

(Khổng tử nói: Quân tử thiếu thái độ trang trọng thì không uy nghiêm, học cũng không củng cố được kết quả. Quân tử lấy chữ tín và trung làm chủ. Không kết bạn với người không giống mình. Có sai lầm không ngại sửa chữa).

Lý Thụy phụng phịu đáp: “Ta nghe lời thái phó dạy”.

Hàn nghe Lý Thụy kể lại, suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Tại sao ngươi lại cố tình làm vậy?”.

Lý Thụy hỏi lại:

“Con không hiểu ý người?”.

Hàn nghiêm mặt, giọng nói lạnh đi:

“A Thụy, ta ghét nhất là kẻ âm hiểm xảo trá. Ngươi tuổi còn nhỏ lại có ý nghĩ hành động như vậy. Là kẻ nào dạy ngươi?”.

Lý Thụy đáp, giọng ấm ức:

“Con không có mẫu phi, ai có thể dạy con cái gì? Người nói ghét kẻ xảo trá. Nhưng trước mặt người ngoài lại dùng mặt nạ, kiệm lời giấu tài. Mà con không muốn thu hút người khác để tự bảo vệ mình thì có gì là sai? Thân là hoàng tử chỉ có hai con đường. Hoặc trở thành thái tử, hoặc giúp kẻ khác lên làm thái tử. Con không có chỗ dựa, cũng không có hứng thú với vị trí đó. Nhưng cũng không tốt bụng đến mức làm công cho kẻ khác hưởng lợi. Cho nên chỉ có thể thu mình để cầu yên ổn. Con ngưỡng mộ tài năng của người, thích tính cách người đặc biệt, thấy người không giống kẻ tầm thường khác mới thật lòng bái người làm sư. Người nếu đã không tin con như vậy, con còn ở đây chịu khổ làm gì?”.

Nói xong không thèm đứng tấn nữa, quay đầu bỏ đi. Hàn túm lấy hắn nhấc lên như xách con mèo con, đem đến trước mặt. Lý Thụy vung tay vung chân:

“Người bỏ con xuống. Quân tử động khẩu không động thủ. Người không được ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, ỷ vào một thân võ công cao cường mà bắt nạt một đứa trẻ, ỷ…”.

Hàn cốc đầu hắn, ngắt lời:

“Chỉ giỏi khua môi mua mép. Có đệ tử nào như ngươi. Ta chỉ nói một câu, đã cãi lại mười câu. Sư phụ còn đang ở đây, ngươi lại thản nhiên bỏ đi. Còn nói cái gì chịu khổ, lúc ta ba tuổi, mỗi ngày đều đứng tấn ba, bốn canh giờ”.

“Hứ, người là thiên tài võ học”.

Hàn thả Lý Thụy xuống, chỉnh lại y phục cho hắn, dịu giọng nói:

“Ngươi cũng không phải đứa bé tầm thường”. Lại xoa xoa đầu Lý Thụy, nghiêm túc nhìn hắn: “Sư phụ biết ngươi thân bất do kỷ, nên không trách ngươi. Nếu kẻ khác bắt nạt ngươi, sư phụ sẽ bảo vệ ngươi. Nếu ngươi bị kẻ khác ám hại, sư phụ đưa ngươi rời khỏi đây. Nhưng A Thụy, nhớ cho kĩ, ta là người trong giang hồ, không ham danh lợi, đối với việc hoàng tộc không có hứng thú. Với sư phụ, ngươi không phải tứ hoàng tử, mà là đệ tử duy nhất của ta. Sư phụ tin tưởng ngươi, cũng hi vọng ngươi đối với ta thành thật”.

Lý Thụy nhìn thật sâu vào mắt Hàn, rành rọt đáp:

“A Thụy không thích mở miệng nói đạo lý, chính nghĩa. Quy tắc làm người của con rất đơn giản. Người khác đối với con thế nào con sẽ đáp lại y như thế”.

“Được. Sau này ngươi có thể gọi ta là Hàn, trước mặt sư phụ cũng không cần giấu giếm tài năng, không cần cẩn thận lo được lo mất. Ngươi đối phó với người trong hoàng cung đã đủ mệt mỏi rồi”. Nói xong lại xoa xoa đầu Lý Thụy.

Lý Thụy có chút cảm động. Chỉ là Hàn, sao ngươi cứ thích xoa đầu ta vậy? Kiếp trước ta so với ngươi còn lớn hơn chục tuổi. Nghĩ vậy, nhưng Lý Thụy cũng không thấy bực bội gì. Đúng vậy, đối phó với cả người trong thiên hạ đã đủ mệt mỏi. Hàn không có lý do gì hại hắn. Mà hắn lại rất cần sự ủng hộ và thật lòng của Hàn.

Cứ như vậy, mỗi ngày Lý Thụy đều dậy sớm đứng tấn hai canh giờ, sau đó đến chỗ Thái phó nghe giảng đến trưa. Buổi chiều lại bí mật ra rừng trúc học kiếm thuật, phóng ám khí, dùng độc, thuật dịch dung, thay đổi giọng nói, khinh công. Cũng không giống như trong phim kiếm hiệp, cao thủ khinh công bay vèo vèo. Hắn phải chạy bộ dưới đất để rèn luyện sức bền, tốc độ; chạy trên cọc để học giữ thăng bằng, khéo léo; sau lại chạy trên dây, chạy trên cành nhỏ. Học võ không dễ dàng gì. Năm ba ngày sẽ bị thương. Nhưng có Tống thái y chăm sóc.

Tống thái y giúp hắn điều chế thuốc, mỗi năm đều phải uống, liên tục mười năm. Về sau cơ thể so với nam nhân bình thường sẽ không khác biệt, ngoại trừ không thể sinh con, không có hầu kết thì có cởi áo cũng không sợ bại lộ thân phận nữa. Mà hầu kết nhờ học được thuật dịch dung của Hàn, sau này cũng sẽ làm một tứ hoàng tử hoàn hảo không chút dấu vết. Chỉ là Tống thái y cho hắn biết, thuốc không có độc nhưng dùng từ nhỏ, sẽ giảm tuổi thọ. May hắn học võ, sẽ không dễ bị bệnh tật xâm nhập. Nhưng sống qua bốn mươi tuổi là điều không thể. Lý Thụy chấp nhận. Cũng không còn cách nào khác, mà hắn kiếp trước đã sống gần ba mươi năm, thêm bốn mươi năm nữa xem như ông trời đối với hắn đã rất ưu ái rồi.

Mười năm như vậy mà trôi qua.

Truyện Chữ Hay