Sáng sớm hôm sau, một nửa tùy tùng theo phương hướng Tứ Thụy chỉ mà rời hang đi tìm đường trở về. Cuối giờ Tỵ đoàn người lại tập hợp đông đủ. Ngột Dục bẩm báo:
“A Thụy huynh đệ, đường đã tìm thấy rồi. Chỉ là từ đây muốn trở về đến chỗ đóng quân cũng phải ba, bốn canh giờ. Trước khi mặt trời lặn sợ là không về kịp. Chúng ta không có ngựa, chủ nhân và ngài đều mang thương tích. Hay là để ta cõng hai người?”.
Minh Ỷ phì cười:
“Ngột Dục à, một mình ngươi cõng đại ca và nhị ca trên lưng? Định làm con lừa hả?”.
Ngột Dục ngượng ngùng cúi đầu. Tứ Thụy cũng lo lắng hỏi:
“Đại ca, huynh bị nội thương quả thật không tiện di chuyển. Hay là…”.
Gia Luật Sảo ngắt lời:
“Đại ca không sao. Ta hiểu ý của đệ, nhưng kế hoạch nếu thiếu ta nhất định không qua được mắt hai vị vương gia. Chúng ta xuất phát thôi”.
Tứ Thụy nhăn mày, cuối cùng vẫn gật đầu:
“Vậy đại ca vất vả một chuyến”.
Trở về hắn muốn nhanh chóng hồi kinh nhờ Hàn trị thương cho Gia Luật Sảo.
Hai mươi tư người bộ hành trở về. Minh Ỷ đi được nửa đường thì Ngột Dục kiên quyết đòi cõng nàng. Minh Ỷ cũng không phản đối, vết thương trên chân đã có cảm giác đau đớn, nàng không muốn làm giảm tốc độ của mọi người. Gia Luật Sảo trán cũng lấm tấm mồ hôi, Tứ Thụy nhìn thấy thì thở dài trong lòng. Món nợ này, hắn không tìm người đòi không được.
Khi cách nơi đóng quân còn khoảng ba dặm, Gia Luật Sảo dừng lại, hít một hơi sâu nói:
“A Thụy, ta cõng đệ”.
Nói xong dứt khoát đi tới trước mặt hắn, hạ trọng tâm. Tứ Thụy lắc đầu:
“Không được. Để Ngột Dục cõng đệ. Sẽ không ảnh hưởng tới kế hoạch đâu”.
Gia Luật Sảo quay đầu nhìn hắn:
“Nếu không phải là ta cõng, bọn họ sao có thể tin đệ thập tử nhất sinh? Mau lên, hay đệ muốn ta bế đệ đây hả?”.
Tứ Thụy vừa nghe Gia Luật Sảo muốn “bế” hắn thì bất giác lùi lại một bước. Minh Ỷ kéo kéo áo hắn:
“Nhị ca đừng do dự nữa”.
Gia Luật Sảo xoay người đi tới, chộp lấy hai tay Tứ Thụy quàng qua vai mình, xốc hắn lên lưng. Khàn giọng nói:
“Lời của đại ca, đệ không nghe?”.
Tứ Thụy đành chịu thua, gục đầu trên vai hắn giả chết, miệng thở dài:
“Được. Phần còn lại giao cho mọi người đấy. Đệ “hôn mê” đây”.
Ngột Dục nhìn Tứ Thụy ngoẹo đầu, mắt nhắm nghiền, hai tay buông thỏng. Vừa nói hôn mê đã lập tức bất tỉnh nhân sự thì bội phục khả năng diễn xuất của hắn đúng là xuất quỷ nhập thần! Lại nhìn đến chủ nhân của anh ta và quận chúa ánh mắt tràn ngập sát khí, cũng tự xốc lại tinh thần.
Về tới bên ngoài lều trại đã là lúc mặt trời khuất núi. Binh sĩ canh gác trông thấy bọn họ liền lập tức phân phó người đi thông báo cho các vị vương gia. Gia Luật Sảo cõng Tứ Thụy, cùng người của mình đi thẳng về chiếc lều Liêu quốc. Từ xa nhác thấy bóng nhị vương gia cùng tam vương gia mang theo người tiến tới, Gia Luật Sảo cố ý bước chậm lại, khi đến trước lều vừa vặn chạm mặt bọn họ.
Nhị vương gia nôn nóng chạy tới muốn xác nhận tình hình, miệng hốt hoảng hô:
“Tứ đệ sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”.
Ngột Dục mau lẹ đứng chắn ở giữa. Nhị vương gia trừng mắt quát:
“Ngươi có ý gì? Bản vương hỏi tứ đệ của ta bị gì, các ngươi không đáp còn ngăn lại. Bình Vương, ngài không định giải thích sao?”.
Minh Ỷ hừ lạnh:
“Lời thật thối! Nhị vương gia, đáp án chẳng phải ở sẵn trong bụng của ngươi, còn giả bộ cái nỗi gì”.
Nhị vương gia chỉ tay vào mặt nàng, giọng run run:
“Ngươi…”.
Minh Ỷ hất phăng cánh tay đáng ghét trước mặt.
“Bản quận chúa không rảnh nhiều lời với kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Ngột Dục, mau gọi thầy thuốc của chúng ta. Những kẻ ngươi không quen thì chớ có cho tới gần. A Thụy bình yên thì thôi, chàng có mệnh hệ gì ta sẽ thay chàng báo thù rửa hận”.
Tam vương gia đột nhiên tiến lên chạm vào Tứ Thụy. Tay hắn đã được băng bó, nhưng không khó nhìn ra vết thương đáng sợ, cả bàn tay sưng phồng biến dạng. Da hắn lạnh băng như người đã chết, sắc mặt trắng bệt không còn huyết sắc đối lập với một thân đỏ rực như lửa. Chỉ là lửa này càng khiến người khác trông thấy mà kinh đảm. Vết máu tuy khô nhưng nhuộm kín y phục. Máu đỏ tưới trên y phục đỏ qua thời gian lại biến thành màu đỏ đen. Trên đầu vai lộ ra vết thương do đao kiếm, làn da tuyết trắng lấm tấm những vệt máu khô. Cả người hắn chẳng tìm đâu ra chút sinh khí. Tam vương gia vẫn một thân y phục không nhiễm bụi trần, nhưng vẻ mặt lại thẫn thờ như không còn hồn phách. Môi bạc mấp máy gọi:
“Tứ đệ…”.
Gia Luật Sảo nãy giờ không ngăn lại, vì muốn có người xác nhận tình trạng của Tứ Thụy là đang nguy kịch. Hiện tại mới quay đầu, ánh mắt âm lệ, thốt ra một chữ:
“Cút”.
Nhị vương gia lại xông tới chất vấn: “Bình Vương, thái độ của ngài thế này là sao? Tứ đệ nếu có chuyện gì, ngài không sợ hai nước bất hòa?”. Xong quay sang một binh sĩ hét lớn: “Cẩu nô tài, còn không mau đi gọi thái y”.
Gia Luật Sảo tiến lên một bước, mặt chỉ cách mũi nhị vương gia ba thốn, nghiến răng đầy hận ý:
“Hỏi hay lắm! A Thụy bình an, ta tha cho các người. A Thụy chết, ta cũng không quản được nhiều đâu. Nhị vương gia ngài nếu muốn gây chiến tranh thì cứ việc xông vào”. Nói xong mang Tứ Thụy đi thẳng vào trong, không quay đầu nói: “Ngột Dục, ta không cần biết thái y hay thần y, kẻ nào ngươi không quen, muốn vào thì đem đầu hắn vào, để xác ở lại”.
Ngột Dục ôm kiếm, chắp tay dõng dạc:
“Tuân lệnh”.
Nhị vương gia giận đến tím tái mặt mày, hô hấp dồn dập. Minh Ỷ đi qua, trừng mắt hừ một tiếng, rồi mới mang theo thầy thuốc vừa đến cùng vào. Hai mươi mốt tùy tùng Liêu quốc đứng trước cửa lều, đảm bảo một con ruồi cũng không lọt qua được. Bọn họ ngẩng cao đầu, tay đặt lên chuôi kiếm, mắt chẳng thèm nhìn tới hai người một đen một trắng trước mặt. Vương gia này cũng không phải vương gia của bọn họ, không cần nể nang!
Tam vương gia tới trước mặt Ngột Dục, dùng lời chân thành:
“Ta không biết võ, thân không mang binh khí, để ta vào xem đệ ấy một lát. Chỉ cần biết A Thụy qua cơn nguy hiểm, ta…”.
Ngột Dục nhẹ nhàng đáp lời:
“Chủ nhân đã có lệnh. Ai cũng không thể vào. Tam vương gia mời về cho”.
Nhị vương gia lại chỉ vào mặt Ngột Dục:
“Các ngươi có ý gì? Bọn ta là huynh đệ ruột thịt của tứ đệ. Hắn bị thương các ngươi không một lời giải thích, lại tỏ cái thái độ này. Là muốn đổ trách nhiệm cho ai?”.
Tam vương gia cau mày nhìn nhị vương gia, trong một thoáng đáy mắt lóe lên tia sắc lạnh, rồi lại bình lặng ôn hòa như cũ. Ngột Dục giọng bình bình không cảm xúc:
“Hơn một trăm người, nhiều lần truy sát tứ vương gia. Kẻ cuối cùng trước khi chết nói là người do các ngài sai khiến. Lời này thật hay giả chưa thể kết luận, nhưng an nguy tứ vương gia quan trọng, hiện tại ai nóng lòng muốn vào nhất chính là có ý muốn giết người diệt khẩu. Thỉnh hai vị vương gia về đi”.
Ngột Dục cảm thấy lần đầu tiên trong đời nói dối, không ngờ cảm giác lại không tệ chút nào! Căn bản chẳng có lời khai nào cả. Nhưng kẻ chủ mưu chỉ có thể là một trong hai người kia. Tứ Thụy cũng đã nói rõ từ trước. Không có chuyện hai vị vương gia bắt tay với nhau. Cho dù là ai động thủ, chỉ có thể hành động âm thầm. Một khi đã trở về lều, muốn tiếp tục ra tay là không thể. Nếu không người còn lại sẽ về kinh bẩm tấu lên hoàng thượng.
Nhị vương gia thu tay lại, tức giận phất tay áo bỏ đi. Tam vương gia không rõ muốn vào là có ý xem Tứ Thụy có thể sống, hay muốn nhìn hắn chết để yên tâm? Những tùy tùng cũng không nghĩ được nhiều như vậy, Tứ Thụy đánh giá cao kẻ này. Bọn họ cũng không có bản lĩnh phân biệt được anh ta đang diễn vai gì.
Tam vương gia nhìn lều trướng kia thêm một lát, không nghe ra được động tĩnh nào, mới đành xoay người rời đi.