Sáng sớm Hà Sử Tĩnh thức giấc đã không thấy người bên cạnh đâu, vội ngồi dậy sửa sang y phục. A Hạnh ở ngoài phòng nghe tiếng động biết là vương phi thức giấc, liền liên tiếng hỏi:
“Vương phi, người tỉnh rồi? Nô tỳ vào hầu hạ người rửa mặt?”.
Sử Tĩnh đáp lời nàng:
“A Hạnh vào đi. A Thụy đâu?”.
A Hạnh đẩy cửa, bưng chậu nước sạch đi vào. Vừa hầu hạ Sử Tĩnh rửa mặt, chải đầu, vừa nhẹ giọng nói:
“Chủ nhân mỗi sáng đều dậy rất sớm, ra rừng trúc luyện võ. Lúc chủ nhân ở rừng trúc cũng giống lúc người ở phòng tắm, không cho phép ai đến gần. Vương phi, nô tỳ giúp người chuẩn bị một chút. Hôm nay người vào cung dâng trà cho thái hậu, phải chải tóc cẩn thận, không được qua loa. Chủ nhân ước chừng cũng sắp trở về rồi”.
Sử Tĩnh gật đầu, lại dịu dàng nói:
“A Hạnh gọi sai rồi, ta chỉ là trắc phi của chàng thôi. Để người khác nghe thấy, lại trách phạt ngươi”.
A Hạnh tươi cười:
“Là chủ nhân phân phó mọi người trong phủ. Ý chủ nhân là, nữ chủ nhân của Thụy phủ chỉ có một, sau này cũng sẽ không có thêm người khác. Người còn nói ai muốn trách phạt đã có người đứng chắn, bọn nô tỳ cứ yên tâm cao giọng mà gọi. Vương phi không cần lo lắng”.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Tứ Thụy vui vẻ đi vào:
“Nàng tỉnh rồi à?”. Lại nhìn A Hạnh nói: “Cứ chải tóc cho nàng đơn giản là được”.
Sử Tĩnh vội lắc đầu:
“Không được, như vậy không hợp lễ tiết. Thái hậu…”.
Hắn ngồi bên bàn, uống một ngụm trà, xua xua tay:
“Hoàng tổ mẫu không nói gì đâu. Chúng ta vào cung để đòi hồng bao, không phải để đi chịu khổ. Nàng ấy, trên đầu cài cả đống châu ngọc, cái cổ nhỏ của nàng bị nàng hành hạ cả ngày hôm qua rồi. Ta đi tắm thay y phục, xong chúng ta lập tức vào cung, cùng hoàng tổ mẫu dùng bữa. Nàng cứ trang điểm, y phục nhẹ nhàng thoải mái là được”.
Sử Tĩnh thấy hắn đứng dậy định đi thì gọi:
“Chàng hôm qua uống nhiều rượu như vậy, có cần nghỉ ngơi thêm một chút? Ta đi lấy cho chàng bát canh giải rượu”.
Tứ Thụy đứng ở ngưỡng cửa, quay đầu mủm mỉm cười:
“Có phu nhân quan tâm, Tứ Thụy thật có phúc. Nhưng nàng yên tâm đi, chút rượu ấy có đáng gì. Ta sáu, bảy tuổi đã cùng Hàn uống rượu. Cho dù uống ba ngày ba đêm cũng có thể. Đừng lo lắng”.
Nói xong mất hút ở cửa. A Hạnh theo lời hắn, tháo bớt trang sức trên đầu vương phi, lại giúp nàng chọn một bộ y phục trang nhã. Chủ nhân nói được, ai dám nói không. Lại cười nói:
“Vương phi yên tâm, trước đây nô tỳ cùng phụ thân theo đi theo chủ nhân. Người cùng mấy chục hán tử đấu rượu, kết quả ai cũng say gục dưới đất, chủ nhân vẫn bình thản gọi thêm rượu một mình uống tiếp. Kẻ khác không biết, nói chủ nhân yêu tiền, thật ra chủ nhân chỉ yêu rượu. Người cũng chỉ kiếm tiền bên ngoài, đối với bọn nô tỳ đều rất rộng rãi”.
Sử Tĩnh mỉm cười.
Tứ Thụy tắm rửa xong, cả người thần khí thanh sảng cùng Sử Tĩnh tiến cung. Lúc đến chỗ thái hậu, ngoài ý muốn lại thấy tam vương gia đã ngồi ở đấy rồi. Tứ Thụy nắm tay người bên cạnh, đi thẳng đến trước mặt thái hậu, hai người quỳ hành lễ. Hồng cô cô đã chuẩn bị sẵn trà, đưa cho bọn hắn. Hai người lần lượt dâng trà, lại nhận hồng bao, đứng dậy. Thái hậu sai người mang ghế để bọn hắn ngồi bên cạnh.
Tứ Thụy liếc nhìn tam hoàng huynh ngồi bên phải mình, lắc lắc hồng bao trong tay cười:
“Tam ca, huynh hôm nay lại dậy sớm như vậy. Đệ là đói bụng, đến đây muốn nhờ phúc hoàng tổ mẫu để được ăn ngon. Huynh không phải cũng giống đệ đấy chứ?”.
Thái hậu lườm hắn:
“Túc nhi là thấy ai gia không có ai quan tâm, mới cùng ai gia nói chuyện phiếm. Là tên tiểu tử nào đó, có thê tử nên đâu để ý đến hoàng tổ mẫu của hắn nữa”.
Tứ Thụy mặt đầy ủy khuất:
“Hoàng tổ mẫu là vì hiểu lầm Thụy nhi nên mới thưởng hồng bao nhẹ như vậy? Đáng thương Thụy nhi còn dậy sớm hơn cả bọn gà trong phủ, ôm bụng đói chạy vội vào cung thỉnh an người”.
Thái hậu nhìn hắn đưa tay áo che ngang mặt, làm bộ lau lau “nước mắt” thì phì cười:
“Hồng Quế, ngươi xem hắn nói kìa. Lại còn chê hồng bao của ai gia thưởng không đủ nhiều”.
Hồng cô cô che miệng cười:
“Thái hậu người còn lạ gì tứ vương gia. Chim trên cành đang hót, nghe thấy tứ vương gia mở miệng nói vài câu còn bị dỗ xuống. Nô tỳ không dám đắc tội với ngài ấy đâu. Cũng may nay đã có Sử Tĩnh trắc phi thay chúng ta chịu bắt nạt”.
Hà Sử Tĩnh thay hắn thanh minh:
“Hồng cô cô đừng cười chàng. Vương gia quả thật dậy từ rất sớm, đi đường còn giục ngựa chạy mau, muốn nhanh vào cung, tránh để thái hậu đợi lâu”.
Thái hậu nghe vậy mặt mày vui mừng, lại vờ như trách hắn:
“Cũng không có việc gì quan trọng, ngươi vội vàng làm gì. Tĩnh nha đầu thân thể cũng không có cứng cáp như ngươi, đúng là tiểu tử ngốc, không biết thương hoa tiếc ngọc”.
Tứ Thụy lại càng tỏ vẻ oan ức:
“Thụy nhi còn chẳng phải là vì hoàng tổ mẫu người sao. Chính là sợ người nghĩ Thụy nhi có thê tử mà quên hiếu thuận với người đấy thôi”.
Thái hậu nghe hắn cố ý nhắc lại lời mình lúc nãy thì lườm hắn, lại quay sang Hồng cô cô:
“Hồng Quế, ngươi còn không mau dọn thiện, không để hắn ăn no, hắn lại trách ai gia không thương hắn cho xem”.
Hồng cô cô vui vẻ thưa vâng, lui xuống sai người nhanh chóng dọn thức ăn.
Trên bàn thức ăn rất phong phú, hơn ba mươi món, đều là sơn hào hải vị, kỳ hoa dị quả. Tứ Thụy ăn rất vui vẻ, không hề khách khí. Hắn gắp những món mềm, dễ tiêu hóa mà hoàng tổ mẫu thích ăn cho thái hậu, lại gắp những món ở xa tầm cho Sử Tĩnh.
Hồng cô cô đứng sau lưng thái hậu bị hắn “cướp việc” thì cười nói:
“Tứ vương gia, người cứ để việc gắp thức ăn cho bọn nô tỳ là được”.
Thái hậu khẽ xua tay:
“Không sao, như thế này mới có cảm giác người một nhà cùng nhau dùng bữa, ai gia ăn cũng thấy ngon miệng hơn”. Thái hậu cố ý nhấn mạnh “người một nhà”, mắt nhìn tam vương gia, lại cười với Tứ Thụy: “Thụy nhi, ngươi cũng thay ai gia gắp cho Túc nhi vài món, tránh để hắn bị lạnh nhạt mà tủi thân”.
Tứ Thụy nhướn mày nhìn sang, lại gắp một miếng thịt hươu đặt vào đĩa nhỏ trước mặt tam vương gia:
“Tam ca, huynh đừng chỉ ăn rau, thử miếng thịt hươu này xem. Thịt hươu hảo hạng thế này, chỉ có chỗ hoàng tổ mẫu và phụ hoàng mới có. Chúng ta không có mấy dịp được hưởng phúc thế này đâu”.
Tam vương gia mắt nhìn chăm chú miếng thịt trong đĩa, cuối cùng vẫn đụng đũa, gắp thịt đưa vào miệng, chậm rãi nhai. Tứ Thụy nhìn tam hoàng huynh hắn đến ăn cũng từ tốn, nho nhã thì lắc đầu cười. Tam vương gia nuốt xuống thức ăn xong mới mở miệng nói chuyện:
“Tứ đệ thật hay quên. Ba ngày nữa là đến kỳ săn bắn, đến đó không thiếu thịt tươi cho đệ thưởng thức”.
Tứ Thụy lơ đãng nói:
“Đệ chỉ biết phóng ám khí, không giống nhị ca có tài thiện xạ, chẳng nhẽ dùng phi tiêu bắt mồi? Phải phóng bao nhiêu phi tiêu mới đủ hạ được mấy con thú lớn chứ? Việc đi săn này, có nhị ca tham gia, trổ tài là được rồi. Đệ vẫn thích ăn thịt chỗ hoàng tổ mẫu hơn”.
Tam vương gia thong thả buông đũa:
“Đệ muốn lười biếng, chỉ e lần này không thể rồi. Lần săn bắn này, có hoàng thất Liêu quốc tham gia. Ta không biết võ cũng phải đến, đệ không trốn được đâu”.
Tứ Thụy trong lòng chán nản. Trước mặt người ngoài, hắn chỉ là kẻ không quang minh chính đại, thích dùng ám khí. Có đi săn, cũng chẳng có chuyện thi thố với kẻ khác. Đây là muốn làm hắn bẽ mặt? Chỉ e ý đồ của tam hoàng huynh không đơn giản như vậy.
Thái hậu lại nói một câu:
“Liêu quốc hình như có một tiểu quận chúa. Ai gia nhớ năm đó, nàng giữa yến tiệc nhìn thấy Thụy nhi, liền muốn gả cho Thụy nhi làm phi. Lần này phải chăng nàng cũng đến?”.
Tứ Thụy nghe nhắc đến chuyện năm đó thì khóe môi giật giật. Không phải hoàng tổ mẫu cũng học phụ hoàng hắn, muốn tìm một vương phi xuất thân cao quý để cho hắn chỗ dựa đấy chứ? Hắn liền đẩy củ khoai nóng đó cho tam hoàng huynh kia:
“Hoàng tổ mẫu, Minh Ỷ quận chúa kia là thích người có bộ dáng anh tuấn phi phàm. Người xem tam ca, so với Thụy nhi tuấn tú hơn không biết bao nhiêu lần. Tam ca khôi ngô như vậy, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu. Quận chúa kia mà nhìn thấy huynh ấy, chỉ e lập tức vứt Thụy nhi lên chín tầng trời ngay ấy chứ”.
Thái hậu cười:
“Ngươi đó, nói người khác còn không biết nhìn lại mình, khắp trong ngoài cung ai chẳng biết ngươi thích ngắm người đẹp. Không phải ngươi đến tên của người ta còn nhớ rõ như vậy hay sao?”.
Tứ Thụy suýt chút cắn phải lưỡi. Hắn không muốn nhớ tên tiểu quận chúa kia cũng không được. Hai kiếp làm người, lần đầu tiên có người chỉ đích danh muốn gả cho hắn đấy! Hắn nhìn thái hậu lắc đầu:
“Thụy nhi nay đã có người nâng khăn sửa túi, Tĩnh nhi xinh đẹp như vậy, nhi thần không cần ngắm người nào nữa”.
Thái hậu nghe hắn nói vậy cũng không cố ý tác hợp nữa:
“Hiếm khi tiểu tử ngươi hiểu chuyện như vậy. Tiểu quận chúa kia, nếu nàng ôn nhu hiểu chuyện hơn so với trước, để nàng làm tam vương phi cũng không tệ”.
Tứ Thụy suýt chút nữa thì vỗ tay. Mà tam vương gia thì lại cau mày. Bữa ăn kết thúc trong sự hài lòng của thái hậu, khóe miệng tươi cười của Tứ Thụy, cùng vẻ mặt nhăn nhó của tam vương gia.
Thái hậu nói hoàng thượng gần đây bận rộn việc nước, bọn hắn hôm nay không cần thỉnh an. Tứ Thụy cùng Hà Sử Tĩnh thưa vâng rồi rời cung, đến Hà phủ.
Hà Khúc chỉ là quan ngũ phẩm, phủ của ông ta không lớn. Tứ Thụy đỡ Sử Tĩnh xuống xe, dắt tay nàng đi vào. Lúc Hàn đưa Hà Phách từ Tô Châu trở lại kinh thành, Tứ Thụy đã gặp qua. Vừa vặn trông thấy Hà Phách đang đọc sách dưới tán cây ở xa, Tứ Thụy liền bước nhanh lại đó:
“Phách đệ”.
Hà Phách có gương mặt giống Hà Sử Tĩnh đến bảy, tám phần; nghe thấy có người gọi thì ngẩng đầu khỏi trang sách, ngạc nhiên đứng dậy:
“Tứ vương gia, tỷ tỷ”.
Tứ Thụy thấy Hà Phách còn định hành lễ thì liền ngăn lại:
“Đệ gọi Tĩnh nhi là tỷ tỷ, lại gọi ta là vương gia, có khác gì xem ta là người ngoài. Ta đã dặn rồi, đệ cứ gọi tỷ phu”.
Hà Phách thoáng ngập ngừng, sau đó vui vẻ gọi hai tiếng “tỷ phu”. Sử Tĩnh đến bên sửa sang lại y phục cho đệ đệ, lau vết mực trên tay cậu bé. Tứ Thụy nhìn hai tỷ đệ bọn họ thân thiết, trong lòng cũng thấy được an ủi, cười hỏi:
“Đệ sống ở đây có thoải mái không?”.
Hà Phách gật đầu:
“Nghĩa phụ và mọi người đối với đệ rất tốt”.
Tứ Thụy thấy Hà Phách hiểu chuyện, xoa đầu cậu bé:
“Đệ ở đây cũng tốt. Nhưng tỷ tỷ đệ mỗi ngày nếu không nhìn thấy đệ sẽ rất nhớ. Đệ có muốn theo chúng ta về Thụy phủ không?”.
Hà Phách ngạc nhiên, nét mặt vui mừng, lại lo lắng mím môi quay sang nhìn tỷ tỷ. Tứ Thụy cười bất đắc dĩ, hai tỷ đệ này không chỉ gương mặt, mà tính tình cũng giống hệt nhau. Hắn ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn Hà Phách:
“Đệ không cần lo lắng. Tỷ phu sẽ nói chuyện với nghĩa phụ của đệ. Ta hỏi lại, đệ có muốn sống cùng chúng ta không?”.
Lúc này Hà Phách mới gật mạnh đầu, lại hỏi:
“Vậy… Lý bá bá…”.
Tứ Thụy lấy trong ngực một miếng ngọc bội xâu chỉ đỏ, đeo lên người Hà Phách:
“Tất nhiên sẽ cùng đi với đệ. Trong phủ vừa hay đang cần quản gia”.
Sử Tĩnh dặn đệ đệ ngoan ngoãn, rồi giục Tứ Thụy đi vào kẻo nghĩa phụ đợi lâu.
Phu phụ Hà Khúc đã sớm nghe hạ nhân trong phủ báo Tứ vương gia và trắc phi đến, lúc này thấy Tứ Thụy cùng Hà Sử Tĩnh tiến vào thì vội nghênh đón:
“Tứ vương gia, Sử Tĩnh trắc phí”.
Tứ Thụy vội đỡ Hà Khúc, ra hiệu cho Sử Tĩnh đỡ Hà phu nhân, không để bọn họ quỳ hành lễ:
“Nhạc phụ, nhạc mẫu, ở đây không có người ngoài, A Thụy đưa Tĩnh nhi về phủ lại mặt. Hai người thế này sẽ khiến A Thụy mất ngủ mất thôi”.
Hà Khúc cũng không cố chấp hành lễ nữa, vội vàng mời hai người ngồi. Tứ Thụy không ngồi ngay mà đợi phu phụ Hà Khúc an vị, cùng Sử Tĩnh dâng trà xong mới trở lại ngồi xuống.
Hà Khúc bình thường không có cơ hội nhìn thấy tứ vương gia khi hắn còn là hoàng tử, chỉ nghe lời đồn về hắn. Lúc Tứ Thụy lần đầu đến đưa Hà Sử Tĩnh đến Hà phủ đoàn tụ Hà Phách hơn mười ngày trước, mới cảm thấy vị vương gia trẻ tuổi này không giống như lời đồn đãi. Hắn không tự xưng bổn vương mà chỉ xưng A Thụy. Không hề có chút kiêu ngạo. Hà Khúc là người ngay thẳng, không ưa siểm nịnh; thấy tứ vương gia chân thành, khiêm tốn thì càng nhìn càng quý trọng.
Bốn người hàn huyên một hồi, Tứ Thụy mới nói:
“Trong phủ của ta vắng vẻ, Tĩnh nhi cũng không có ai bầu bạn, A Thụy muốn đón Phách đệ về cho hai tỷ đệ các nàng chiếu cố nhau. Ý nhạc phụ, nhạc mẫu thế nào?”.
Hà Khúc vội hỏi:
“Như vậy rất tốt, chỉ là không biết có phải chúng ta sơ suất, có chỗ nào không chu toàn…”.
Tứ Thụy ngắt lời, cười:
“Tất nhiên không phải. Phách đệ nói mọi người đối với đệ ấy đều rất tốt, rất chu đáo. Đệ ấy cũng thích ở đây. Là tỷ đệ bọn họ lớn lên cùng nhau, A Thụy muốn đón đệ ấy về Thụy phủ để Tĩnh nhi đỡ nhớ nhung, cũng tiện bề coi sóc đệ ấy”.
Hà phu nhân nghe vậy thì yên lòng:
“Phách nhi, đứa trẻ này ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Ta và lão gia đều yêu quý hắn. Tứ vương gia đã lo nghĩ chu toàn, đối với Phách nhi cũng là chuyện tốt. Chỉ là… ta thỉnh thoảng có thể đến thăm hắn không?”.
Tứ Thụy biết Hà Khúc dưới gối không có con trai, Hà phu nhân đối với Hà Phách thật lòng thương yêu. Hắn mỉm cười nói:
“Chúng ta là người nhà, nhạc phụ, nhạc mẫu đừng nên khách khí mới phải. Mọi người thường xuyên gặp gỡ sẽ thân thiết hơn. Phách đệ ngoài lúc đọc sách, cũng phải về nhà thăm nghĩa phụ, nghĩa mẫu mới phải đạo”.
Hà phu nhân nghe vậy rất vui, gọi người chuẩn bị đồ đạc và quà cho Hà Phách. Tứ Thụy liền ngăn lại:
“Nhạc mẫu chỉ cần chuẩn bị cho Phách đệ ít y phục là được rồi”.
Hà phu nhân tươi cười:
“Tứ vương gia yên tâm, trong phủ không có gì quý giá, chỉ có lão gia bình thường thích đọc sách. Quà cho Phách nhi cũng chỉ là mấy quyển sách thôi".
Tứ Thụy nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi bàn bạc với Hà Khúc:
“Nhạc phụ, A Thụy vốn định mời phu tử cho Phách đệ. Nếu nhạc phụ thấy tiện, chi bằng để Phách đệ mỗi ngày đến đây, người dạy đệ ấy đọc sách, mà đệ ấy cũng có cơ hội hiếu thảo, gần gũi với mọi người. Như vậy có được không?”.
Hà phu nhân dừng bước, hai mắt sáng rỡ. Hà Khúc lại càng như đạt được ý nguyện, liền gật đầu đáp ứng.
Tứ Thụy an bài mọi chuyện ổn thỏa xong, cuối cùng cũng đến ngày phải tham gia kỳ săn bắn hàng năm của hoàng tộc.
Vốn chỉ định một mình cưỡi ngựa mà đi. Sau lại nhớ đến vị Minh Ỷ quận chúa kia quá phiền toái, quyết định mang theo Sử Tĩnh đi cùng, lại thêm A Hạnh để lo việc chăm sóc Sử Tĩnh. Sau nữa, A Châu khóc mếu đòi đi theo, Tứ Thụy nghĩ thêm nàng cũng không phải việc lớn, gật đầu đồng ý. Cuối cùng lại thấy bên cạnh quá nhiều nữ nhân chân yếu tay mềm, đến bãi săn hắn không đảm bảo được an toàn cho tất cả, quyết đoán mang thêm Tiểu Lục Tử.
Tứ Thụy dắt theo bốn người, cười bất đắc dĩ, sao hắn có cảm giác giống như cả nhà kéo nhau đi cắm trại vậy?