Dịch: Độc Hành
"Ngươi nhìn thấy Bách Lý Cuồng Phong?" Mạc Vấn nhíu mày nhìn về phía lão Ngũ, người được lão Ngũ gọi là Nhị gia chỉ có Bách Lý Cuồng Phong, nhưng Bách Lý Cuồng Phong đã sớm bị Liễu Sanh giết chết, đây là hắn tận mắt nhìn thấy.
"Đúng vậy." Lão Ngũ mở lớn mắt gật đầu.
"Ngươi biết rõ hắn đã sớm giá hạc, làm sao có thể gặp hắn?" Mạc Vấn lắc đầu nói ra. Nếu lão Ngũ nhìn thấy Liễu Sanh, hắn tuyệt sẽ không ngạc nhiên, nhưng lão Ngũ nhìn thấy chính là Bách Lý Cuồng Phong, mà hồn phách Bách Lý Cuồng Phong đã không còn.
"Thật sự là hắn, ta tuyệt không nhìn lầm." Lão Ngũ cực kỳ khẳng định.
"Kể rõ lại sự việc cho ta nghe." Mạc Vấn đi ra ngoài cửa nhìn Tần Vân chỉ chỉ chính phòng. Tần Vân hiểu ý, cùng Hạnh nhi đi đến chính phòng.
"Mấy ngày trước ta đi một chuyến đến Bất Hàm Sơn, trên một đỉnh núi rất cao thấy hắn. Hắn cưỡi một con hổ hình thù cổ quái, ta thấy hắn liền bay về phía ngọn núi kia, không đợi ta bay đến thì hắn đã cưỡi hổ chạy đi. Ta gọi hắn, hắn không lên tiếng." Lão Ngũ nói xong, cầm bình nước trên bàn mở miệng lớn uống.
Mạc Vấn nghe vậy hơi trầm ngâm, mở miệng hỏi: "Người này dùng binh khí gì?"
"Tay không, không cầm gì cả." Lão Ngũ buông bình nước, lắc đầu.
"Ngươi chắc chắn không nhìn lầm người?" Mạc Vấn lắc đầu nói ra. Bách Lý Cuồng Phong khi còn sống dùng Lang Nha cự bổng, cũng không cưỡi con hổ nào cả. Bên trong đầm lầy đông bắc thâm sơn có nhiều Tát Mãn yêu nhân, thân hình của bọn họ cũng rất cao lớn, lão Ngũ nhìn lầm cũng không có gì lạ.
"Ta cảm thấy hẳn là không nhìn lầm, chẳng qua nếu đúng là Nhị gia, hắn sẽ phải để ý đến ta." Lão Ngũ nhếch miệng.
"Ngươi đi Bất Hàm Sơn làm gì đó?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.
"Xuất môn mang không đủ tiền, ta đi lấy tiền xài." Lão Ngũ cười nói.
"Vàng bạc chỗ đó không phải đều đã chuyển đi rồi sao?" Mạc Vấn chỉ tay xuống.
"Còn lại một ít. À còn nữa, Tần Phong không muốn trở về..." Lão Ngũ lúc trước đã từng báo cho Mạc Vấn là đã chuyển toàn bộ vàng bạc ở Bất Hàm Sơn đi rồi, giờ thấy nói lỡ miệng, lại nghĩ chuyển chủ đề.
"Dị loại trong Bất Hàm Sơn có dị động gì không?" Mạc Vấn cắt ngang lời lão Ngũ.
"Không thấy có gì dị động gì, ta đi cấp bách, cũng không đi xem Hắc Tam." Lão Ngũ nói ra."Các ngươi lần này xuất môn đã đi nơi nào?" Mạc Vấn hỏi. Đám người lão Ngũ đã đi hơn nửa tháng.
"Cũng không đi đâu, chỉ đi loanh quanh quanh quê quán Nhị phu nhân. Đúng rồi, ta còn đi một chuyến đến Lương quốc, Lương quốc lại bắt một ít hòa thượng, ta đoán ngài không rảnh, liền tự tra xét rồi, có mấy tên hòa thượng bắt được từ trong núi, bọn họ đều đã gặp Khổng Tước Vương, nói là tròng mắt màu tím đấy." Lão Ngũ nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy nhẹ gật đầu, đưa tay ý bảo lão Ngũ tiếp tục nói.
"Mấy năm trước Tứ gia cơ hồ giết hết hoà thượng ở Lương quốc, còn lại lẻ tẻ vài người chạy vào trốn trong núi. Núi kia gọi là gì nhỉ, ta cũng không nhớ rõ. Mấy hòa thượng này ở ngay trong miếu sơn thần trong núi trốn tránh. Lúc bọn hắn tới thì Khổng Tước Vương đã ở đó rồi, người này ở cùng lão hòa thượng trong núi đã hơn một năm. Tháng sáu năm trước miếu sơn thần có tới hai Hồ tăng, đã mang Khổng Tước Vương đi rồi." Lão Ngũ nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy lông mày cau chặt, tháng sáu năm trước đúng là thời kỳ mạt thế đến. Trước khi mạt thế hàng lâm, Thiên Đình sẽ dừng thỉnh tiên nhân nhân gian lên Thiên Đình, Phật gia hẳn là cũng an bài tương tự.
"Mấy hòa thượng nói lúc Khổng Tước Vương đi có nói với bọn họ là sẽ trở về tiếp tục giảng kinh cho bọn họ. Ta nghĩ mấy tên hòa thượng này không thể nhốt trong nhà tù, nên sai Tư Đồ phủ đưa bọn họ trở về rồi, cho bọn họ ăn, giam giữ tại miếu sơn thần." Lão Ngũ nói ra.
"An bài như thế rất thỏa đáng." Mạc Vấn khen ngợi gật đầu. Khổng Tước Vương lúc này không thể nghi ngờ đã trở lại Tây Thiên, sau khi mạt thế chấm dứt mới xuất hiện lại.
"Không còn chuyện gì ta đi về trước dọn dẹp một chút nha." Lão Ngũ được Mạc Vấn khích lệ, tâm tình rất tốt, xoay người xuất môn trở về Đông viện.
Lão Ngũ đi rồi, Tần Vân bưng trà nóng lên đưa, cẩn thận từng li từng tí báo cho Mạc Vấn Tần Phong không muốn rời khỏi cha mẹ. Mạc Vấn đã sớm biết từ chỗ lão Ngũ chỗ là Tần Phong không cùng trở về. Đối với chuyện này hắn cũng không bất mãn, Tần Phong khác với Vô Danh, hai người không phải thầy trò, hắn cũng không ký thác kỳ vọng lớn vào Tần Phong.
Giờ ngọ, Mạc Vấn mời chúng nhân bên ngoài đến Tây viện đón tiếp tẩy trần, sau đó Thượng Thanh Quan liền trở về yên tĩnh.
Ngày đó buổi tối, Mạc Vấn nghỉ ngơi trong chính phòng. Tần Vân về nhà chồng đã nhiều ngày rồi, thủy chung không thấy động tĩnh. Tần Vân có chút lo lắng, Mạc Vấn cũng như thế, nhưng chuyện con nối dõi chính là thiên định, sốt ruột cũng vô ích.
Sau một đoạn thời gian Mạc Vấn ở đan phòng chuyên tâm thôi diễn pháp môn tu hành nội đan. Đạo gia có Tích Cốc thuật, thôi diễn đến chỗ mấu chốt mấy ngày không ngủ không nghỉ không ăn không uống. Cứ thế qua nửa tháng, pháp môn tu hành nội đan đại khái thành hình, sau đó cần phải làm là tiến thêm một bước suy luận nghiệm chứng, bảo đảm pháp môn hành khí làm an toàn dễ dàng hơn.
Thế gian cũng không phải chỉ có Càn đạo, còn có số lượng không ít nữ giới. Pháp môn cho nữ giới luyện khí hoàn toàn khác với Càn đạo, nữ giới có huyết không tinh, thời điểm luyện khí cần rèn luyện khí huyết. Phương pháp luyện huyết hoá khí hắn không cách nào thôi diễn, Tần Vân lại không chịu học, bất đắc dĩ đành phải tạm thời buông tha. Đã có pháp môn tu hành nội đan Càn đạo, nữ giới có thể tự phỏng theo nghiên cứu suy luận pháp môn tu hành nội đan thích hợp cho mình.
Suy diễn Nội Đan thuật lặp đi lặp lại, sau đó Mạc Vấn chép kỹ lại ba lần phương pháp hành khí, tạm gác lại thiên địa trọng khai, sau đó truyền thụ các tông Tam Thanh.
"Lão gia, trái cây chín rồi." Lão Ngũ từ ngoài cửa hô.
Mạc Vấn nghe tiếng đáp một tiếng. Lão Ngũ đẩy cửa vào, trong tay cầm mấy miếng trái cây kỳ dị, những thứ trái cây này là linh vật Nam Hải, hình như con thoi, màu tím, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi.
"Những trái cây này có hiệu quả an thần, ngươi cứ ăn đi." Mạc Vấn nói với lão Ngũ.
"Không cần, ta ăn lãng phí đó." Lão Ngũ lắc đầu nói ra.
"Nuốt toàn bộ, đợi đến lúc dược lực tan ra có thể biến ảo da lông bên ngoài." Mạc Vấn nói ra.
"Thật vậy sao, vậy ta không khách khí nha." Lão Ngũ nghe vậy hết sức vui mừng. Gã phản cảm nhất chính là trước khi biến thân luôn luôn phải cởi bỏ áo choàng.
Mạc Vấn gật đầu sau đó nhắm mắt lại. Trước mắt pháp môn tu hành nội đan đã thôi diễn xong, hắn bế quan là để tu luyện Tam Muội chân hỏa. Trọc khí trong cơ thể hắn trước đây đã bị Toan Nghê nội đan đốt đi nhiều rồi, lúc này phía bên ngực phải còn có một ít trọc khí. Nếu như trừ hết trọc khí này, trong cơ thể hắn không còn trọc khí nữa, không có trọc khí sẽ không có nhược điểm, không có trọc khí có thể tùy tâm biến hóa.
"Lão gia, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, đi thăm Cát Nhi." Lão Ngũ mở miệng thương nghị.
"Đi đi, trở về báo cho ta biết tình hình chiến sự bên đó." Mạc Vấn thuận miệng nói ra. Đám dị loại phương nam kia ở trong địa đạo Bắc thượng đã hơn hai mươi ngày rồi, đến bây giờ bọn chúng cũng không phát động tiến công, điều này cho thấy chúng đến đông bắc, sau đó được an bài chỗ ẩn thân và đồ ăn, có thể cấp cho chúng những điều này chỉ có Yên quốc.
"Tốt, ta đi đây." Lão Ngũ cầm lấy trái cây xoay người rời đi.
Mạc Vấn đứng dậy theo, cất bước xuất môn. Hắn xuất môn không phải là vì tiễn lão Ngũ, mà là hắn cảm thấy một đạo khí tức dị loại quen thuộc từ phương bắc đi tới.
Mạc Vấn đi tới cửa mở ra đại môn, một con dế nhũi to lớn màu vàng từ tây nam lượn về phía nam, trên lưng dế nhũi ngồi một người, chính là Vương gia Đại quốc Thác Bạt Thập Kỳ.
Đến ngoài sơn môn, dế nhũi đáp xuống đất. Thác Bạt Thập Kỳ mặt đầy phong trần từ trên lưng dế nhũi nhảy xuống, bước nhanh đến gần Mạc Vấn chắp tay hành lễ: "Chân nhân vạn an."
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, là người sơn dã đảm đương không nổi vạn chữ, mời Vương gia." Mạc Vấn đưa tay mời khách.
"Hoàng Y Lang bái kiến chân nhân." Dế nhũi biến thân thành người, đi lên chắp tay hành lễ với Mạc Vấn.
Hoàng Y Lang là người quen cũ hắn quen lúc đông chinh, nhìn thấy người này hắn liền nhớ tới đoạn thời gian nhiều năm trước kia: "Hoàng huynh vất vả, mời vào."
Hoàng Y Lang tuy là dị loại, những đã được Mạc Vấn độ hóa, vì vậy đi vào đại điện lập tức thắp hương Tổ Sư. Mạc Vấn và Thác Bạt Thập Kỳ phân chủ khách ngồi xuống.
"Không quan trọng lễ mọn, đôi chút biểu hiện tấm lòng, vạn thỉnh chân nhân nhận cho." Thác Bạt Thập Kỳ lấy từ trong ngực ra một hộp đồng vuông nhỏ bỏ lên bàn.
"Vương gia đến đây là vì chuyện gì?" Mạc Vấn cũng không cự tuyệt đối phương tặng, tuy cách hộp đồng hắn vẫn có thể ngửi được mùi xạ hương. Thác Bạt Thập Kỳ mang đến xạ hương chính là hoa lan xạ hương thượng phẩm, có tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh não, khai khiếu thông lạc.
"Không dối gạt chân nhân, Đại quốc năm nay không mưa, bách thảo héo rũ, đất cằn ngàn dặm, đào đất hơn mười trượng cũng không thấy nước, chúng ta vô kế khả thi, đành phải mặt dày đến đây, cầu chân nhân từ bi cứu trợ." Thác Bạt Thập Kỳ lo lắng nói.
"Việc này là sơ sẩy của ta, Vương gia chớ lo, trong vòng ba ngày Đại quốc tất có mưa xuống, chỉ là không biết cần mưa bao nhiêu?" Mạc Vấn thuận miệng nói ra.
Thác Bạt Thập Kỳ nghe vậy đại hỉ, đứng lên cúi thấp: "Cầu một xích là đủ."
Mạc Vấn gật đầu nhẹ, đưa tay ý bảo Thác Bạt Thập Kỳ ngồi xuống, chỉ Hoàng Y Lang đã thắp hương xong ngồi bên cạnh dưới tay. Hoàng Y Lang thấy thế vui mừng tiến lên, ngồi xuống chỗ gần chủ nhà. Y là Mạc Vấn đề cử đến Đại quốc đấy, cử động lần này của Mạc Vấn cho thấy tuy rất lâu không liên hệ nhưng vẫn không xem y là ngoại nhân.
"Tiêu Ngọc Lan tốt chứ?" Mạc Vấn hỏi Hoàng Y Lang.
"Yêu phụ mỏ nhọn kia không biết tìm được dã loại từ nơi nào, năm nay đã sản xuất ba lượt, biệt viện chân nhân giờ cũng sắp thành hang chuột rồi." Hoàng Y Lang cười đáp.
"Không ngại, mặc kệ nó đi." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu.
Mạc Vấn nói xong, quay đầu nhìn về phía Thác Bạt Thập Kỳ: "Vương gia tới thật đúng lúc, bần đạo có việc hỏi?"
Thác Bạt Thập Kỳ nghiêng người mở miệng: "Chân nhân mời nói."
"Đại quốc và Yên quốc giáp giới, không biết Yên quốc thời gian gần đây có động tĩnh gì không?" Mạc Vấn tiếp nhận nước trà Hạnh nhi đưa tới, chuyển qua hai người.
"Dị động?" Thác Bạt Thập Kỳ tiếp nhận chén trà, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Tỷ như điều động quân đội dị thường, tích trữ lương thảo dị thường." Mạc Vấn hỏi rõ.
Thác Bạt Thập Kỳ nghe vậy gật đầu nhẹ, mở miệng nói ra: "Chân nhân chắc hẳn biết rõ trước mắt Yên quốc đang xâm nhập phía nam, đại quân chủ lực đều tại ba quận đông bắc, mà ba quận đông bắc cách Đại quốc khá xa, vì vậy tình huống đội ngũ Yên quốc ta cũng không rõ. Chẳng qua đoạn thời gian gần đây Yên quốc liên tiếp xâm tây, trắng trợn cướp đoạt dê bò của các bộ lạc phân tán trên thảo nguyên. Quân thần nước ta ghi nhớ lời chân nhân dạy, giấu tài không lộ, bảo hộ nhiều hơn đối với bộ lạc ở bên ngoài, nhưng cũng không tiến công trả thù."
"Trước đây Yên quốc có xâm tây không?" Mạc Vấn hỏi.
"Có, nhưng không nhiều, thời gian gần đây đặc biệt nhiều lần, tướng lãnh rất là nghi hoặc với cử chỉ của Yên quốc lần này. Nếu để cho quân đội tự dùng, bọn hắn ăn không được nhiều như vậy, nhưng nếu chuyển đến cho ba quận, lại quá mức xa xôi." Thác Bạt Thập Kỳ nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, vậy lúc trước hắn đoán không sai, Yên quốc rất có thể đã liên thủ với Xi Vưu, những dị loại kia hẳn là lúc này tụ tập tại chỗ bí mật nào ở Yên quốc, chỉ đợi thời cơ chín muồi sẽ xâm nhập phía nam với quy mô lớn...