Tử Dương

chương 465: long tộc hỗn huyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch giả: argetlam7420

Năm con Chu Tước đồng thời phun lửa, trong nháy mắt đã biến hòn đảo chỗ đám Nhai Tí biến thành một biển lửa, Nhai Tí bị lửa bắt vào lông, giật mình rối rít nhảy xuống nước né tránh.

Gã đàn ông áo đỏ mắt thấy Nhai Tí mất kiểm soát liền cao giọng phát ra một tiếng quát bực bội quái dị, đám Nhai Tí nghe vậy lại rối rít bơi lại vào bờ. Kia gã áo đỏ ra lệnh cho tộc nhân đồng thời tung người lao về phía Tây, Mạc Vấn thấy vậy cũng đạp đất mượn lực bay gấp về hướng đông đối mặt gã.

Nháy mắt hai người đã lao vào đánh xáp lá cà, gã đàn ông áo đỏ vung trường chém thẳng sườn phải Mạc Vấn, chiêu thức này là khó khăn chống đỡ nhất, dưới tình huống bình thường chỉ có thể lùi về sau né tránh, nhưng Mạc Vấn cũng không lui về phía sau, thậm chí không hề đỡ đòn, mà Thất Tinh Kiếm trong tay vung lên chém thẳng vào cổ gã đàn ông áo đỏ.

Đây là lối đánh ngọc đá cùng tan, gã đàn ông áo đỏ là thủ lĩnh Nhai Tí biến thành, vô cùng hung tàn, sử dụng cách đánh này đối với gã độ nguy hiểm cực cao, bởi vì hành động này sẽ kích thích bản năng thú vật trong gã, khiến gã điên cuồng bất chấp hậu quả tiếp tục tấn công. Đối với đối thủ tầm thường sử dụng cách đánh này Mạc Vấn có bảy phần nắm chắc đối phương sẽ né ra, nhưng mà đối với gã đàn ông áo đỏ hắn chỉ dám nắm chắc ba phần, nếu như gã đàn ông áo đỏ tiếp tục tấn công, hậu quả sẽ là trực tiếp chém đứt thân Mạc Vấn.

Nếu đổi thành bình thường, Mạc Vấn sẽ tuyệt không sử dụng loại lối đánh này, nhưng đây là lúc cực kỳ nguy cấp, không thể để cho gã đàn ông áo đỏ tiếp cận Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu, nếu không hai người nhất định sẽ bị gã giết chết, nghĩ cho sự an toàn của hai người là một, nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn cực kỳ kiêng kỵ gã áo đỏ này, khi lâm trận đối địch, quan trọng nhất là tinh thần cùng ý chí chiến đấu, lần này nếu có thể ép gã đàn ông áo đỏ thu chiêu thì ý chí chiến đấu liền sẽ giảm xuống nghiêm trọng.

Mạc Vấn mặc dù đi nước cờ hiểm nhưng trong lòng cũng không nắm chắc chút nào, lúc này điều duy nhất hắn có thể làm là thúc giục linh khí vung Thất Tinh Kiếm chém ra nhanh hơn, ra chiêu càng nhanh thì càng có thể bức bách đối phương thu chiêu tự vệ.

Gã đàn ông áo đỏ thấy Mạc Vấn sử dụng lối đánh ngọc đá cùng vỡ cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, chẳng những không có dấu hiệu thu chiêu, mà khóe miệng gã còn xuất hiện một tia cười nhạt, vẻ mặt thế này chứng tỏ gã sẽ không có ý định thu tay lại.

Sự thật quả đúng như vậy, gã đàn ông áo đỏ không hề thu kiếm rút lui, Mạc Vấn cũng không biến chiêu, trường kiếm của hai người đều chém trúng vào đối phương. Mạc Vấn có thể cảm giác rõ ràng kiếm của đối phương đang chém nát da thịt bản thân, một luồng khí lạnh thấu xương lan ra, hắn cũng có thể cảm giác thanh Thất Tinh Kiếm trong tay mình chém gãy xương quai xanh đối phương, dọc theo vai trái đối phương tiếp tục chém thẳng xuống.

Tới lúc này muốn rút lui thì đã trễ, Mạc Vấn trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là trước khi đối phương chặt đứt người mình thì kiếm của hắn phải chém nát tim đối phương trước.

Ác độc thì có ác độc thật sự, cũng có giả vờ ác độc, hiện tại Mạc Vấn cùng gã thủ lĩnh Nhai Tí đều thực sự là ác độc tàn nhẫn, gặp phải đối phương như vậy chỉ có thể cứng rắn chống lại đến cùng, cho đến khi một trong hai người ngã xuống, đây là một trận đấu không phải ngươi chết chính là ta chết.

Trong khoảnh khắc vạn phần nguy cấp ấy, Mạc Vấn rốt cuộc đã giành được một nửa tiên cơ, nửa tiên cơ ấy cực kỳ nhỏ, rất nhỏ đến mức không thể tính bằng giây, nửa tiên cơ ấy cũng không phải là nhờ vào binh khí, bởi vì trường kiếm gã đàn ông áo đỏ sử dụng cũng là một thanh Thần Binh, mà chút tiên cơ đó chính là cột sống của Mạc Vấn so với xương sườn đối phương thì cứng rắn hơn, chút tiên cơ nhỏ nhoi ấy đã quyết định kết quả cuối cùng, đó chính là Mạc Vấn có thể chém nát tim đối phương trước khi đối phương chặt đứt xương sống hắn.

Mạc Vấn nhận ra được tiên cơ đồng thời gã đàn ông áo đỏ cũng hiểu được điều đó, gã lập tức thi triển Thiên Cân Trụy, thân hình nhanh chóng rơi xuống, Mạc Vấn thấy thế bèn cố nén đau, tung ra một cú đá ngược trí mạng.

Gã đàn ông áo đỏ lùi đi năm trượng mới dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía vai trái bản thân. Gã chỉ cười lạnh xong thả lỏng vai trái, vết thương bị Thất Tinh Kiếm chém xuống trong nháy mắt đã khép lại.

Gã đàn ông áo đỏ lại liếc nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn tay trái nắm chặt, linh khí nhanh chóng thúc giục, vết thương ở sườn phải cũng nhanh chóng lành lại.

Trước đó hai người không hề nghĩ tới đối phương có năng lực có thể nhanh chóng lành lại vết thương, mắt thấy vết thương của đối phương đã khép lại, cả hai không khỏi lông mày nhíu chặt.

Mạc Vấn khép lại vết thương đồng thời lệnh cho năm con Chu Tước trở về phòng thủ phía tây đảo, trợ giúp hai người Lưu Dạ chống lại đám Nhai Tí. Vết thương vừa mới khép lại, hắn lập tức vận khí vọt tới trước, gã đàn ông áo đỏ cũng lao nhanh về phía trước, nháy mắt hai người đã lại lao vào nhau, Mạc Vấn trường kiếm chém mạng, tiếp tục nhắm vào vai trái gã áo đỏ.

Trong chiến đấu, xuất chiêu hiểm đương nhiên là cốt yếu, thế nhưng đầu óc càng quan trọng hơn, hành động này của Mạc Vấn là vì muốn áp chế ý chí chiến đấu của đối phương, đối phương là cao thủ xưa nay hiếm, song phương thực lực tương đương, người nào ý chí chiến đấu yếu thì kẻ đó sẽ thua, thua thì sẽ phải chết.

Mạc Vấn trước khi xuất kiếm đã suy nghĩ rất kỹ, hắn lần này tuy vẫn tấn công đối phương vai trái, nhưng hắn lại vung kiếm trước, nếu gã đàn ông áo đỏ tiếp tục tấn công sườn phải của hắn thì sẽ thua không thể nghi ngờ, nhưng nếu không tấn công sườn phải hắn thì ý chí chiến đấu của gã sẽ giảm đi ba phần. Ta dám chém lại vào vai trái ngươi đấy, ngươi vì sao không dám?

Đối phương chính là tuyệt đỉnh cao thủ, không hề lãng phí thời giờ suy nghĩ, mắt thấy Mạc Vấn vung trường kiếm chém tới, gã liền hai tay cầm kiếm nhằm vào trường kiếm của Mạc Vấn mà chém tới, ý muốn chém gãy trường kiếm trong tay Mạc Vấn.

Mặc dù đối phương xử lý rất thỏa đáng, nhưng Mạc Vấn biết đòn tâm lý của mình đã có hiệu lực, bởi vì nét mặt gã đàn ông áo đỏ đã hiện vẻ tức giận, cao thủ so chiêu không phải đám lưu manh đánh nhau, để tâm trí bị dao động chính là điều tối kỵ.

Mắt thấy đối phương sắp chém về phía Thất Tinh Kiếm, Mạc Vấn cũng không biến chiêu mà tiếp tục vung kiếm nghênh đón đối phương trường kiếm. Người tu hành không thể so với hạng phàm phu tục tử, người bình thường qua xem trọng vật ngoài thân, thường thường vì tham lam tiền tài quyền thế mà rước họa vào thân, loại sai lầm này sẽ không xuất hiện ở Mạc Vấn. Thất Tinh Kiếm đúng là Thần Binh đấy, hắn cũng rất thích nó, nhưng mà đến sinh tử trước mắt, hắn tuyệt sẽ không bởi vì tiếc rẻ bảo kiếm mà bỏ mạng mình.

Một tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên, hai người vừa va vào nhau liền lập tức tách ra, lần so đấu này mặc dù là binh khí tiếp chiêu, nhưng trên thân kiếm đều có linh khí của song phương, gã đàn ông áo đỏ tu vi linh khí đã lô hỏa thuần thanh, người này có tu vi cao như vậy không hẳn là do khổ tu mà thành, chủ yếu vẫn là bởi gã có đồng thời hai loại huyết mạch Chân Long cùng Kim Lang (con sói). Về tốc độ tu hành gã thậm chí còn vượt qua cả Thanh Long có huyết mạch Chân Long thuần túy.

Sau khi cánh tay bớt tê dại, Mạc Vấn lại lần nữa vọt tới trước, lần này hắn không chút che giấu ý định nhắm thẳng vào đầu đối phương.

Chiêu thức là thứ chỉ những kẻ bình thường mới dùng, còn với bậc cao thủ, khi giao chiến thì chiêu thức đã không còn tác dụng nào nữa, bởi vì tất cả chiêu thức của mình đều có thể bị đối phương nhìn thấu, ngược lại bản thân cũng có thể nhìn thấu chiêu thức đối phương. Dưới tình huống đó sử dụng chiêu thức hư ảo sẽ chỉ giảm bớt tốc độ công kích mình cùng uy lực đòn thế, cái gọi là “dùng vô chiêu thắng hữu chiêu” chính là chỉ loại cảnh giới này.

Vừa nãy Mạc Vấn chưa kịp nhìn kỹ trường kiếm của mình, tới lúc này hắn mới có thể nhân cơ hội nhìn kỹ xem thanh kiếm còn có thể đánh nhau được không. Sau khi quan sát Mạc Vấn phát hiện Thất Tinh bảo kiếm vẫn nguyên vẹn, cũng không bị mẻ chút nào, mà bên kia trường kiếm của đối phương mặc dù không bị gãy lìa, nhưng trên thân kiếm đã xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.

Thấy tình hình đó, Mạc Vấn nhanh chóng nâng cao thân kiếm, không chém vào cổ đối phương nữa, mà là chém thẳng trường kiếm đối phương, cùng lúc đó đưa mắt nhìn ánh mắt gã áo đỏ. Hắn muốn thông qua ánh mắt đoán được đối phương trong lòng đang nghĩ gì, nếu như đối phương có ánh mắt ngưng trọng chứng tỏ đối phương đã đoán được Mạc Vấn muốn chém gãy trường kiếm của gã, nếu như trong ánh mắt đối phương có sự khinh bỉ liền cho thấy đối phương không biết ý đồ thực sự của Mạc Vấn, chỉ coi hắn biến chiêu là để tự vệ.

Gã đàn ông áo đỏ là Nhai Tí biến thành, nét mặt không phong phú như nhân loại, ánh mắt gã cũng không có bất kỳ biến hóa nào, duy nhất một điều là cánh mũi khẽ run, nhưng một điểm đó thì không cách nào đoán được trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.

Chớp mắt trường kiếm của song phương lại một lần nữa đụng nhau, lần này trừ phát ra tiếng “boong” ra còn có tiếng gãy vỡ, cùng với tiếng gãy vỡ, trường kiếm của gã đàn ông áo đỏ đã gãy làm hai khúc.

Mặc dù chém gãy trường kiếm đối phương, nhưng Mạc Vấn lại cảm thấy kinh hãi, bởi vì trong lúc song kiếm chém vào nhau hắn đã nhận ra được đối phương rung mạnh cổ tay, điều này cho thấy đối phương đã đoán được trường kiếm sẽ bị chém gãy, rung cổ tay là vì muốn kiếm mau chóng gãy, dùng điều này để tranh thủ thời gian tung ra chiêu khác.

Sườn phải truyền tới cơn đau nhức đã chứng minh Mạc Vấn suy đoán không lầm, gã đàn ông áo đỏ thấy kiếm vừa gãy liền cúi người dùng phần kiếm còn lại đâm ra một kiếm vào đúng sườn Mạc Vấn, cú xuyên qua xương đâm thẳng ra sau.

Gã đàn ông áo đỏ một kích thuận lợi liền trở tay vứt bỏ kiếm gãy, gã không quen dùng kiếm gãy, so với kiếm gãy gã có thủ đoạn có thể gây tổn thương cho Mạc Vấn nặng hơn nhiều, một trong số đó là lăng không tung chân, dùng chân phải đá xoáy nhằm thẳng đầu Mạc Vấn.

Mạc Vấn sườn phải bị thương, khom người về phía bên phải rất không tiện lợi, tự nghĩ không cách nào kịp thời tránh né, chỉ đành nâng tay trái lên đón đỡ cú đá của đối phương.

Mạc Vấn nâng tay trái lên mặc dù bảo vệ được đầu nhưng không thể triệt tiêu hết lực đạo cú đá, bị đối phương mãnh liệt đá cho trật khớp bả vai, thân hình nhanh chóng rơi xuống biển.

Lúc rơi xuống Mạc Vấn huơ kiếm vung ra Kiếm Khí ngăn trở gã đàn ông áo đỏ nhân cơ hội đuổi theo, vừa thúc giục ra Kiếm Khí xong liền đem trường kiếm tra vào bao, linh khí từ hai tay nhanh chóng xuất ra, từ trên mặt nước nhanh chóng mượn lực xoay mình lại, cùng lúc nhún vai chỉnh lại chỗ xương bị trật khớp, sau đó dùng linh khí khép lại vết thương.

Một loạt các động tác trong nháy mắt đã hoàn thành, nhưng miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại thì kia gã đàn ông áo đỏ đã lại lao tới, nắm đấm vung ra, nhắm thẳng đỉnh đầu hắn.

Mạc Vấn cũng không rút kiếm chống đỡ mà nhanh chóng ngửa về sau né tránh, hành động này không phải chơi đẹp gì cả, lúc lâm trận đối địch không hề có khái niệm chơi đẹp, hắn bỏ không dùng kiếm là bởi so với dùng kiếm, hắn am hiểu dùng tay không giao chiến hơn.

Gã đàn ông áo đỏ mắt thấy Mạc Vấn nằm ngửa về phía sau, nghĩ rằng cú đấm của bản thân sẽ đánh hụt, vội vàng nửa đường thu thế, muốn dùng đùi phải giơ cao đạp xuống hạ bộ Mạc Vấn. Nhưng Mạc Vấn mặc dù ngửa về sau nhưng cũng không phải là thế Thiết Bản Kiều, mà chỉ hơi ngả người, thấy đối phương thu chiêu hắn lập tức dùng đùi phải đá vào sườn phải bên hông đối phương. Gã đàn ông áo đỏ không thể ngờ Mạc Vấn còn có một chiêu này, bị Mạc Vấn đá trúng sườn phải, thân thể bất ổn nghiêng ngả, Mạc Vấn thấy vậy tay phải mãnh liệt thúc giục linh khí, xoay vai vung quyền, gã đàn ông áo đỏ thân hình bất ổn không cách nào phản kích, chỉ đành giơ tay lên bảo vệ khuôn mặt. Mạc Vấn mắt thấy không thể đánh được mặt bèn linh hoạt ứng biến, trọng quyền nhắm thẳng ngực trái đối phương, đấm bay đối phương xuống biển.

Do phía dưới là mặt nước chứ không phải đất, Mạc Vấn liền không vội truy kích, nhanh chóng quay lại quan sát phia tây đảo, chỉ thấy đám Nhai Tí đa phần đã bị Chu Tước ngăn không cho lên đảo, chỉ có mấy con leo lên được cũng bị hai người Lưu Dạ xuất thủ đánh chết.

Mạc Vấn mới chỉ quay đầu nhìn một chút mà gã đàn ông áo đỏ đã lại lao đến tấn công, tới lúc này Mạc Vấn đã nắm chắc phần thắng trong tay, tay không giao đấu, đối phương chắc chắn không thể thắng được Cầm Phong Quỷ Thủ của hắn...

Truyện Chữ Hay