Dịch: Vì anh vô tình
Biên: argetlam7420
Hiện giờ trời chỉ mới đầu thu, dù đến mùa đông khắc nghiệt đến mấy dưới biển sâu cũng rất ít khi đóng băng. Biển bị đóng băng chính là do Đông Hải làm ra để chống địch.
Thấy phía trước xuất hiện đóng băng, Ngao Trác lập tức cho thủ hạ lặn xuống đáy biển để dò xét. Một lát sau đã có tin tức, kết băng không chỉ ở mặt biển mà xuống sâu đáy biển cũng bắt đầu đóng băng.
“Đông Hải Long Tộc có thể đóng băng nước biển?” Mạc Vấn nhìn Ngao Trác hỏi.
“Bọn hắn tuy có thể điều khiển nước biển nhưng không thể khiến tất cả biển đóng băng được” Ngao Trác lắc đầu.
“Vậy chính là có người trong Đạo môn âm thầm giúp đỡ bọn hắn” Mạc Vấn nói. Hiện giờ hắn còn không biết cụ thể phạm vi bị đóng băng, nhưng chỉ nhìn bằng mắt là có thể đoán được. Người có thể đóng băng cả khu vực rộng lớn này tuyệt đối không phải người bình thường.
“Phía trước cách đây hai trăm dặm có một hòn đảo” Dạ Tiêu Tiêu nhìn phía xa nói.
Ngao Trác gật đầu “Đúng vậy, hướng cửa vào Long cung ở phía nam hoang đảo dưới vách đá dựng đứng”.
“Ta đi dò xét tình huống bên đó” nói rồi Dạ Tiêu Diêu nhảy lên lưng Kim Điêu.
“Ta đi cùng ngươi” Lưu Thiếu Khanh hô lên, sau đó Kim Điêu chở hai người bay về hướng Bắc. Mạc Vấn và đại quân Long tộc thì ở lại chờ.
Con đường phía trước bị ngăn cản nên mấy vị Long tử và Long nữ nhanh chóng ổn định trận thế, rồi hội hợp lại với mọi người cùng nhau suy nghĩ đối sách.
“Đóng băng phạm vi quá lớn, Nhị Muội Chân Hỏa cũng không thể trong thời gian ngắn đem tầng băng dày cứng như vậy hòa tan được”. Ngao Bỉnh lắc đầu nói.
“Thủy tộc có thể lên bờ được bao nhiêu?”. Ngao Trác nhìn Ngao Hân hỏi.
“Chỉ có năm ngàn thủy thú máu nóng là có thể lên mặt băng, còn lại thủy tộc không thể đi quá hai trăm dặm, nếu không sẽ bị đóng băng.” Ngao Hân tay phải đã bị thương giờ đổi sang cầm đao bằng tay trái, nhìn mọi người nói.
“Mạc chân nhân, theo ý kiến của ngươi cục diện trước mắt nên ứng phó thế nào”. Ngao Trác hỏi ý Mạc Vấn.
“Đợi hai vị đồng môn của ta trở về rồi hãy nói” Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu. Long tộc đang nghĩ làm sao để phá được băng cứng đi qua quan ải này, còn hắn lại muốn biết người nào đã ra tay đóng băng. Thời điểm từ lúc quân Đông Hải Long tộc rút lui đến khi quân Nam Hải truy kích đến đây không quá một canh giờ. Người có thể trong thời gian đó đóng băng phiến hải vực rộng lớn này không phải kẻ tầm thường.Một lúc sau hai người Lưu Dạ đã trở lại, Lưu Thiếu Khanh từ trên Kim Điêu đi xuống nói “Khu vực bị đóng băng lấy hải đảo làm trung tâm, bao trùm tứ phía đến hai trăm dặm xung quanh. Ở trên đảo còn dấu vết của đạo nhân từng làm phép”.
Dạ Tiêu Diêu theo sau tiếp lời “Pháp đàn có mười mấy chỗ chắc là do nhiều người hợp lực làm, bọn hắn không muốn bại lộ nên làm phép xong đều thu dọn hết”.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng thấy nhẹ nhõm, theo hắn biết Thượng Thanh Tông không có thuật đóng băng này, làm phép chắc là người của Ngọc Thanh hoặc Thái Thanh đạo nhân. Những người này chắc là Tông phái đến từ hòn đảo nào đó thuộc Đông Hải, bọn hắn cũng là bị long tộc mời nên không thể không ra tay. Nhưng họ lại cũng không muốn cùng đám Mạc Vấn kết thù, vì vậy mới bố trí làm phép ở khu vực này coi như là giúp cho quân Đông Hải có thời gian nghỉ ngơi, hồi phục và bài binh bố trận.
‘Bọn chúng có thể mai phục nơi hiểm yếu trên đường đi hay không”. Lưu Thiếu Khanh hỏi.
Ngao Trác trả lời “ Sẽ không, vị trí Long cung nằm ở dưới đáy biển, khu vực xung quanh đều là nước, nhân loại không thể tiến vào”.
“Ở bên ngoài cần phải lưu lại người, nếu không sau khi chúng ta tiến vào nhỡ bọn chúng đem cửa ra bịt kín lại, chúng ta làm sao đi ra được. Trước khi chúng ta tiến vào cổng cần phải trừ đi hậu họan”. Lưu Thiếu Khanh nói.
Dạ Tiêu Diêu ở bên cạnh đáp “Ngươi quá lo lắng rồi, bọn chúng nếu muốn chân chính cùng chúng ta đối địch hoàn toàn có thể đợi đến lúc chúng ta đến nơi, sau đó mới khởi đàn làm phép ba vạn thủy tộc một cái cũng không chạy thoát, toàn bộ sẽ bị đông cứng”.
“Chúng ta nếu đã tới, bọn hắn sao có thể ung dung làm phép”.
Lưu Thiếu Khanh nhíu mày nói.
Dạ Tiêu Diêu không thích cùng người khác cãi nhau, nghe Lưu Thiếu Khanh nói chỉ cười cười không nói gì.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu, Lưu Thiếu Khanh nói cũng không phải không có lí.
“Lão Ngũ, ngươi hãy đi dò xét một phen trong phạm vi ngàn dặm, xem thử trên không trung và các đảo phụ cận có nơi nào có đạo nhân sống không. Ngươi phải cẩn thận không nên đến gần”. Mạc Vấn nói với Lão Ngũ.
Lão Ngũ đáp ứng rồi sau đó vỗ cánh bay đi.
“Ngao Hân, Ngao Nhu hai cánh quân của hai người hãy để ta tiếp quản. Các ngươi hiện ra bản thể, dùng Nhị Muội Chân Hỏa mở ra một con đường sau đó về Nam Hải nghĩ ngơi”. Ngao Trác hướng Ngao Nhu và Ngao Hân nói. Bản thân là chủ soái nên nàng hiểu rõ trì hoãn càng lâu đối phương càng có nhiều thời gian chuẩn bị chu đáo.
“Được” Ngao Nhu và Ngao Hân nghiêm mặt đáp ứng.
“Chậm đã” Lưu Thiếu Khanh liếc nhìn Ngao Nhu rồi khoát tay nói.
Mọi người nghe vậy đều nhìn hắn, Lưu Thiếu Khanh nhìn Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu nói “Càn Hỏa Phần Thiên có thể làm tan băng cứng được không”.
Càn Hỏa Phần Thiên mà Lưu Thiếu Khanh nói chính là pháp thuật ngày trước Dạ Tiêu Diêu cùng Bách Lý Cuồng Phong trước kia đã dùng khi hỗ trợ nước Yên chiến đấu với Mạc Vấn và nước Triệu. Khi đó vì muốn chiếu sáng cho quân đội nước Yên, họ đã dùng ba mươi sáu tấm Hỏa phù tạo thành pháp thuật này. Làm cho đêm đen sáng lên và nóng như ban ngày.
Dạ Tiêu Diêu nghe vậy nhìn về phía Mạc Vấn, mọi người cũng quay qua nhìn hắn. Mạc Vấn nghe vậy im lặng một chút rồi đưa tay về phía hai người Lưu Dạ, “Bọn ngươi đưa Tử Phù đem theo cho ta một ít”.
Hai người nghe vậy tự mình lấy ra đồ vật để vẽ phù, đem bên trong một ít Tử Phù đưa cho Mạc Vấn. Mạc Vấn cầm phù trong tay nhíu mày trầm ngâm, chiêu Càn Hỏa Phần Thiên này chính là thuần dương pháp thuật của Thượng Thanh Tông, hắn là thân thể thuần dương, làm phép uy lực sẽ lớn nhất. Nhưng lúc này là tận thế không cách nào mượn dùng thiên địa dương khí, phải tự dùng bản thân linh khí nên hắn đang suy nghĩ, liệu có cách nào thi triển phép thuật này mà lại hao tổn linh khí ít nhất không.
Cân nhắc một lúc Mạc Vấn bóp nhẹ trong tay Tử Phù.Vẽ phù không phải điểm mạnh của hai người Lưu Dạ, hắn yêu cầu hai người đưa hơn phân nửa nên tổng số phù đã được hơn một trăm tấm.
“Càn Hỏa Phần Thiên bình thường trong thời gian ngắn rất khó làm tan hai trăm dặm băng cứng. Lát nữa ta sẽ dùng một trăm lẻ tám tấm phù, đem uy lực tăng cường gấp ba lần.” Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh nghe vậy nghẹn họng nhìn trân trối, bọn hắn kinh hãi phát hiện linh khí trong cơ thể Mạc Vấn mênh mông đến cỡ nào. Rốt cục họ cũng nhận ra bản thân và Mạc Vấn thực lực chênh lệch bao nhiêu, tuy cùng là Thượng Thanh chuẩn đồ nhưng Mạc Vấn tu vi đã hơn bọn họ rất nhiều.
Mạc Vấn nói xong bắt đầu dùng bút vẽ phù chú, hơm một trăm tấm phù chú trong chốc lát đã xong. Mạc Vấn thu hồi phù chỉ nhìn Dạ Tiêu Diêu nói “đưa ta bay lên trời”.
Dạ Tiêu Diêu đưa tay ý bảo Kim Điêu bay lên, rồi hai người nhảy lên lưng điêu. Kim Điêu ngẩng đầu kêu vang sau đó đập cánh bay lên cao.
“Ngươi đang nghĩ dùng cách này thị uy để đẩy lùi quân địch?” Dạ Tiêu Diêu hỏi.
Mạc Vấn nhìn Dạ Tiêu Diêu khẽ gật đầu và nói “Ở Đông Hải có không ít người tu hành, phải trấn áp tất cả bọn họ trong một lần, khiến bọn họ không dám gây sự nữa, biện pháp tốt nhất chính là dùng chiêu Càn Hỏa Phần Thiên”.
Kim Điêu vỗ cánh bay lên cao, Mạc Vấn tính toán khoảng cách hơn ba trăm trượng rồi nhảy khỏi người nó.
“Ta tránh đi trước” Dạ Tiêu Diêu điều khiển Điêu bay về phía nam. Mạc Vấn là người làm phép sẽ không bị ảnh hưởng nhưng những người khác thì không được vậy, nếu ở quá gần thì sẽ bị bỏng do nhiệt độ quá cao.
Đợi khi Kim Điêu bay xa, Mạc Vấn bóp chỉ quyết đem một trăm lẻ tám tấm phù vung ra xung quanh. Tử Phù ở trên không trung tạo thành một khối cầu, thể tích lớn gấp mấy lần Càn Hỏa Phần Thiên bình thường, đường kính khoảng hai mươi trượng.
Tử Phù bắt đầu bùng cháy từng cái một. Mỗi khi đốt lên một tấm độ nóng lại tăng lên gấp đôi, một khắc sau một trăm lẻ tám tấm phù toàn bộ cháy lên, tạo thành một cái quả cầu lửa khổng lồ. Nó như mặt trời hiện ra giữa đêm tối, chiếu sáng khắp ngàn dặm chói lóa cả mắt.
Làm phép xong Mạc Vấn nhẹ nhàng hạ xuống vận bộ pháp bay về trận doanh.
Dù là lúc bình thường cũng không có nhiều người dám dùng Tử Phù làm loại pháp thuật này, mà hiện giờ lại càng thêm khó khăn. Vì đang tận thế không thể mượn dùng thiên địa chi khí, làm phép tiêu hao đều dựa vào linh khí tồn trữ của bản thân. Cái Càn Hỏa Phần Thiên chiếu sáng ngàn dặm này, đối với người tu hành trong Đông Hải uy hiếp hơn rất nhiều so với nhiều người liên thủ tạo thành đóng băng trăm dặm.
“Vầng mặt trời đỏ này có thể duy trì bao lâu?” Ngao Trác ngẩng đầu nhìn hỏa cầu trên trời rồi hỏi.
“Do linh khí của ta chống đỡ, khi nào hòa tan hết những tảng băng cứng này thì thu hồi” Mạc Vấn nói.
Càn Hỏa Phần Thiên phát ra độ nóng so với mặt trời còn cao hơn mấy lần, chỉ vừa mới xuất hiện mà băng đã bắt đầu hòa tan. Nam Hải Thủy tộc cũng không chui vào nước tránh nhiệt độ cao, mà lần lượt nổi lên mặt nước hấp thụ khí nóng. Chúng nó đa số là động vật máu lạnh, nước Đông Hải so với Nam Hải còn lạnh hơn vài phần, mặt băng xuất hiện làm cho chung quanh nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Càn Hỏa Phần Thiên phát ra khí nóng vừa vặn có thể giúp chúng làm ấm người.
“Mười bốn chỗ quan ải kia tình hình ra sao, địa hình thế nào, do ai canh gác” Mạc Vấn khoát tay từ chối chén trà nhỏ Ngao Trác đưa tới và hỏi.
“Cũng tương tự với cổng thành và thành trì trên đất liền, ngăn cách nhau là các khe rãnh, dãy núi. Thủ thành phần lớn là Long Tộc hỗn huyết, vùng sát cổng thành chính là đất phong của chúng, do cha truyền con nối nhiều thế hệ trấn giữ”. Ngao Trác nói.
“ Chúng có tu vi thế nào” Mạc Vấn hỏi.
“Chúng tuy không có huyết mạch thuần khiết như Chân Long, nhưng tu vi lại không kém hơn Long tộc là bao.” Ngao Trác nói xong thấy Mạc Vấn lộ vẻ nghi hoặc liền bổ xung “Chúng không thể rời khỏi đất phong nên chỉ có thể ở trong biển thủ hộ, ngăn chặn người lạ xâm nhập nên không thể ra ngoài chiến đấu.”
“Thế gian thường lưu truyền sự tích Long sinh cửu tử, bọn chúng đều là từ Đông Hải mà ra?” Mạc Vấn lại hỏi. Thế gian thật sự có Long sinh cửu tử, nhưng có huyết mạch của rồng hay không thì không ai xác định được.
Ngao Trác đem chén nhỏ đưa cho bạng tinh thị nữ rồi nói, “Không phải thế, chúng đều là hậu duệ của Long Thần, xuất hiện cùng với Chân Long. Long sinh cửu tử cũng không phải nói rồng có chín loại hỗn huyết, mà “cửu” ở đây mang ý nghĩa là nhiều. Kì thực Thần Long lưu lại huyết mạch không chỉ có chín loại đâu, Nam Hải chúng ta cũng có Long tộc hỗn huyết nhưng không nhiều như ở Đông Hải”.
“Đông Hải hỗn huyết Long tộc có tất cả mấy loại” Mạc Vấn hỏi.
“Không rõ nữa, ta lần trước đến do thám sắp thành công thì bị phát hiện, còn tu vi của chúng thì là ta dựa theo Long tộc hỗn huyết ở Nam Hải mà phán đoán”. Ngoa Trác lắc đầu nói.
“Khu vực phía dưới rộng và cao bao nhiêu” Mạc Vấn lại hỏi. Tuy chỉ có hắn đặt câu hỏi nhưng cũng là để cho Lưu Dạ hai người cùng nghe, Ngao Trác cũng nói lớn tiếng hơn để mọi người cùng nghe và hiểu rõ.
“Không đồng đều, chỗ rộng thì trên trăm trượng, chỗ hẹp thì chỉ hai ba dặm. Dưới nước không có chiều cao chỉ có sâu hay cạn, trong thông đạo nước biển sâu cạn cũng không cố định, tùy địa hình từng cái quan ải sẽ khác nhau. Ta cũng không xâm nhập sâu vào trong, chỉ đi đến cửa thứ hai đã bị phát hiện. Những dũng sĩ được phái đi trộm Xích Mộc cũng không có truyền tin về được, tu liệu về quan ải Đông Hải chủ yếu do tra hỏi tù nhân mà ra”. Ngao Trác lắc đầu nói.
“Thông đạo trên dưới, trái phải là cái gì”. Mạc Vấn gật đầu rồi lại hỏi.
“Nham thạch” Ngao Trác nói.
Khi hai người đang nói chuyện thì lão Ngũ trở lại, “Lão gia, chung quanh đây không có động tĩnh gì”.
Mạc Vấn gật đầu nhìn mặt biển ở hướng Bắc, lúc này băng đã tan được mấy trượng, không bao lâu nữa liền có thể tan ra hoàn toàn.