Nhớ lại khoảng thời gian đó thực sự rất phấn khích a, Niệm Phi Đình siết chặt eo của Hồ Bạch Ly, nở một nụ cười hạnh phúc.Trong lòng thầm hứa sẽ bảo vệ “người nhà” vô cùng trân quý này. Long Tử Vân cũng xích lại xoa đầu cô
“Đình Nhi hẳn cũng đói rồi, mau ngồi vào ăn sáng”
Niệm Phi Đình ngồi ngay ngắn, hương thơm món ăn bay vào mũi làm cô nuốt một ngụm nước bọt rõ to, bụng cũng không khách khí kêu lên hai tiếng. Mặt Niệm Phi Đình bắt đầu lan tràn một màu đỏ, từ hai má đến khắp khuôn mặt rồi lan xuống cả cổ, cuối cùng cả người đều bao phủ bởi màu đỏ, thậm chí còn mơ hồ thấy được từng luồng hơi khói tỏa ra từ người cô.
Hồ Bạch Ly và Long Tử Vân nhẫn một hồi nhưng vẫn không nhịn được mà phì cười, cả người cô lập tức trở lại bình thường. Nhưng mặt vẫn hồng hồng, không biết do ngượng ngùng hay tức giận, dù mắt đã được bạch lăng băng lại nhưng vẫn khiến hai mỗ vương nào đó rùng mình.
Niệm Phi Đình mãi mới buông tha không hướng ánh mắt về phía hai người nữa nhưng lại chuyển sang chu chu đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt không biết làm sao, đầu gục xuống, mặt nhỏ sắp chạm tới bát luôn rồi. Biết cô quẫn bách, hai vị phụ huynh lớn tuổi mặt trẻ nào đó mới ‘tốt bụng’ ngừng cười, gắp thức ăn cho đầy bát, dụ dỗ cô hết giận.
Trên bàn ăn náo nức tiếng cười đùa, sau khi no phưỡn bụng, Niệm Phi Đình dựa vào thành ghế ôm cái bụng đã tròn lên một vòng như con mèo lười. Hồ Bạch Ly thấy vậy thì cười cười sau đó lo lắng hỏi
“Đình Nhi, dạo này con thấy mắt thế nào?”
“Bây giờ con hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa rồi nhưng mọi người đừng lo, sẽ tìm ra cách thôi mà” Niệm Phi Đình vừa thông báo bệnh tình vừa an ủi Hồ Bạch Ly
“Con yên tâm, sẽ có cách thôi, đã có chúng ta ở đây rồi” Long Tử Vân xoa xoa đầu cô.
“Vâng” Niệm Phi Đình cười khanh khách đáp lời
Đôi mắt của Niệm Phi Đình cô đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi, chắc chắn đây là cái giá phải trả khi cô đã giết người. Nhưng may mắn thay, vì về sau, khi mà cô mạnh đến mức thoát khỏi sự kìm kẹp của tổ chức, cô chỉ giết những người nên giết nên cái giá phải trả đã rẻ hơn chăng?
Lúc đầu vẫn còn nhìn rõ, về sau mới không nhìn thấy được nữa, mà theo như lời Liên Bạch cữu cữu, đôi mắt này vẫn còn chữa được, chỉ là phải tìm ra cách thức mà thôi. Đúng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Không chỉ vậy, bây giờ Niệm Phi Đình cô còn có người thân xung quanh quan tâm cô nữa, cho dù không bao giờ nhìn thấy nữa cũng không sao, cô muốn mãi mãi thân thiết với mọi người như thế này.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Niệm Phi Đình cô vẫn muốn được nhìn thấy thế giới xung quanh. Đôi mắt giờ thế này thì khi mà bản thân muốn làm chuyện gì đó đều phải làm phiền đến người khác, đối với người từ nhỏ đã tự lực cánh sinh như cô thì đúng là không quen chút nào, rất ngại.
Một ngày của cô trôi qua rất nhanh, so với kiếp trước càng thêm thoải mái, có người chăm sóc lại không phải đi giết người gì đó. Quả thực thoải mái đến không tưởng.
.
.
.
Tại kinh thành của Tuyết quốc, người dân trong thành đều náo nức mua bán, rất náo nhiệt. Trong chính điện Vĩnh điện của hoàng cung lại là tràng cảnh ngược lại, vị vua còn rất trẻ ngồi trên ngai vàng đang cau mày toát ra uy nghiêm, các quan lại ở dưới đều mang một vẻ sợ hãi không dám nói gì.
Các vị vương gia người cau mày vẻ suy nghĩ, người mặt không thể hiện gì, người lại mang một vẻ cười thản nhiên,… nhưng tất cả đều rất nghiêm túc, không có vẻ đùa cợt. Tất cả im lìm không dám phát ra tiếng động gì, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vị vua còn rất trẻ kia thấy vậy càng thêm tức giận, đập bàn ‘rầm’ một tiếng làm mọi người trong điện đều giật thót mình, tim treo lên trên cổ họng.
“Sao? Không ai có ý kiến gì về việc này sao? Chẳng lẽ quan lại lớn nhỏ trong triều đều không nghĩ ra kế sách gì cho việc này sao? Chẳng lẽ từ trước đến nay ta đều nuôi không một đám ăn không ngồi rồi các người sao?”
“Hoàng thượng bớt giận” Các quan lại khẩn cấp quỳ xuống, không dám lại chọc giận long uy
“Ngọc Tiêu, đừng quá tức giận như vậy, rất hại thân” Phía dưới bên trái của long ỷ có một tấm rèm được thả xuống, xuyên qua rèm còn có thể mơ hồ thấy được một bóng người đang nằm trên trường ỷ, giọng nói trầm trầm phát ra từ sau rèm. Vũ Ngọc Tiêu, cũng chính là vị hoàng thượng mặt trẻ đang ngồi trên long ỷ kia, vẻ mặt lập tức nhu hòa xuống, giọng nói cũng nhẹ hơn không ít.
“Nhiếp chính vương xem, tất cả đều không ai nói gì về việc này, ngay cả một đối sách cũng nghĩ không ra, vậy ta còn nuôi đám người này làm gì?”
“Hoàng thượng bớt giận” Các vị quan lại nghe xong liền rùng mình khẩn trương hô lên
“Ngọc Tiêu, ngươi hạ hỏa, trước hết bãi triều, cho các vị vương gia cùng quan lại về nhà nghĩ đối sách rồi hôm sau báo lại, như vậy tốt hơn là bây giờ tất cả chịu uy áp của ngươi, tinh thần luôn nơm nớp lo sợ, không nghĩ ra cái gì, ngươi cũng càng tức giận, việc lại không được giải quyết”
Giọng nói trầm trầm lại một lần nữa vang lên, cứu mạng mọi người trong điện nhưng ngay sau đó cũng chính giọng nói này làm những người trong điện lạnh sống lưng
“Nếu như ngày mai không cho ngươi đáp án thì lúc đó xử lý cũng không muộn, phải không?”
Sự lạnh lẽo trong câu nói khiến không ai có thể coi thường, ngay cả vị hoàng thượng trẻ tuổi của chúng ta cũng không kìm được mà khẽ rùng mình. Vội vàng phất phất tay
“Đã nghe nhiếp chính vương nói rồi chứ, ngày mai các ngươi hãy cho ta một câu trả lời thích đáng, bãi triều”
“Bãi triều…” Giọng của Tô công công vang lên, mọi người lục tục kéo nhau về. Nô tài trong điện kéo tấm rèm lên, bóng người sau tấm rèm không biết đã rời đi từ bao giờ.
Trong thư phòng của hoàng thượng, một người mặc áo bào đen đang ngồi ở ghế khách uống trà. Ống tay áo thêu lên từng đóa kim vân, đai lưng cũng một màu đen tuyền, trang sức duy nhất trên người là mảnh ngọc tượng trưng cho hắn treo ở đai lưng.
Thắt lưng thẳng tắp lộ ra quý khí, mái tóc đen mượt tùy ý buộc lên toát lên vẻ lười biếng kết hợp với gương mặt đẹp tới yêu nghiệt đúng là mê hoặc người người. Nhưng hàn khí bức người vờn quanh thân lại khiến nô tỳ nô tài trong phòng không ai dám ngẩng đầu nhìn trộm.
“Hoàng huynh…”
Vũ Ngọc Tiêu vừa vào phòng đã bị hàn khí đập vào mặt, khẽ nuốt nước bọt gọi một tiếng thăm dò. Bị một ánh mắt sắc bén liếc qua, Vũ Ngọc Tiêu cảm thấy cả người như bị nhìn xuyên thấu, không nhịn được rùng mình một cái. Phất phất tay để người hầu ra ngoài, ngồi lên ghế chủ vị, Vũ Ngọc Tiêu không nhịn được lại gọi một tiếng.
“Hoàng huynh, việc hôm nay…”
“Ngày mai nghe xem ý kiến các vương gia cùng quan lại thế nào sau đó lọc ra xem ý kiến nào được thì áp dụng. Đệ nên nhớ, giờ đệ là vua, không thể lúc nào cũng dựa vào ta được, phải tự cất bước trên con đường trưởng thành của mình. Ta không hứng thú với việc tranh quyền đoạt lợi, ta chỉ cần đủ quyền lực để bảo vệ người mà ta muốn bảo vệ. Còn nữa, muốn làm gì thì làm nhưng phải nhớ, người dân là quan trọng nhất”
Nói rồi quay lưng đi thẳng ra cửa trong ánh mắt sùng bái của Vũ Ngọc Tiêu, tiếng nói nhỏ của Vũ Ngọc Tiêu truyền thẳng vào tai hắn
“Ta biết rồi, hoàng huynh yên tâm”
Hắn gật nhẹ đầu rồi rời đi, lên xe ngựa, hắn dựa người vào nhuyễn tháp, vẻ mặt trầm tư. Đi ra khỏi hoàng cung một đoạn xa, một ám vệ xuất hiện trước mặt hắn, quỳ xuống
“Dạ Hàn, đi nói với Ngọc Tiêu, có kẻ gian trong người của hắn, bảo hắn thanh lý đi”
“Vâng”
Trong hoàng cung cao thủ như mây, muốn nói chuyện mà không để kẻ khác biết chỉ có thể dùng âm nhập mật, mà trong những thuộc hạ của hắn, chỉ có Dạ Hàn là giỏi nhất. Hơn nữa, Dạ Hàn rất trung thành, giao việc cho Dạ Hàn rất yên tâm.
Đi ra ngoài thành, cách thành thật xa, đôi mắt phượng của hắn khẽ híp lại mang theo vẻ thị huyết tàn nhẫn. Khóe miệng hắn khẽ cong lên, mang theo hứng thú nồng đậm. Vẻ mặt này ngoại trừ kẻ thù và ám vệ của hắn thì chỉ có người chết đã được nhìn thấy. Còn lại tất cả đều là thấy một nhiếp chính vương yêu nghiệt, tính cách thất thường, chỉ đối với hoàng đệ - cũng chính là hoàng thượng có chút quan tâm. Xe ngựa dừng lại, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang khắp không trung
“Đi ra đi, chẳng phải các ngươi muốn giết ta sao”
Chỉ thấy một đám người mặc áo đen xuất hiện trước xe ngựa, cùng lúc dùng kiếm đâm vào xe ngựa từ khắp các phía. Đúng lúc này, xe ngựa nổ tung, chấn động khiến đám sát thủ bị đánh bật về phía sau. Bụi mù tan hết, hắn đứng đó, vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường tất cả khiến lòng người xao động.
“Thật coi trọng ta quá, lại sắp xếp kĩ càng, dùng đến cả cao thủ để ép ta vào đường cùng này ? Nhưng đáng tiếc làm sao, các ngươi yếu ớt như vậy, có thể đỡ được mấy chiêu của ta?”
Đám sát thủ bị hắn khích tướng thì cùng lúc tấn công hắn, bao vây chặt chẽ không lối thoát. Nhưng hắn như mèo chơi đùa cùng chuột, tránh thoát từng chiêu sát rạt một cách nhẹ nhàng khiến người nghiến răng kèn kẹt.
Bỗng nhiên, tất cả sát thủ trừ kẻ đứng đầu cơ thể bỗng dưng nổ tung, hắn không ngờ đến chiêu này liền cởi áo choàng, dùng cơ thể bản thân cùng kết giới ma pháp chống đỡ. Sát thủ đứng đầu nhân cơ hội bóp nát lá phù mới lấy từ trong lòng ra, tung tuyệt chiêu về phía hắn. Một kiếm đâm thẳng vào ngực phải.
Vẻ mặt kẻ sát thủ hết sức vui mừng, nhưng nụ cười liền cứng ngắc ở khóe miệng khi nhìn thấy nụ cười khinh thị của hắn. Một chưởng tung ra, sát thủ bay về phía sau, đập mạnh vào cây, hộc ra ngụm máu nhưng rất nhanh liền đứng lên. Kẻ đó lau khóe miệng, cười vẻ điên cuồng.
“Ha ha ha, dược lực có tác dụng thật đúng lúc, có phải cảm thấy người đang mất dần sức lực hay không?”
“…” Hắn lạnh lùng nhìn kẻ đang cười điên cuồng, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn sau đó quay người phi thân đi
“…” Kẻ sát thủ đang cười cũng phải dừng lại, há hốc mồm nhìn rồi vội vã đuổi theo. Đâu ai ngờ kẻ kiêu ngạo như hắn lại bỏ chạy.
Hai bên chạy hết từ chỗ này qua chỗ khác, sau khi phi thân vào khu rừng gần đó một lúc thì hắn dừng lại. Xoay người đối diện với sát thủ, hắn cười nhếch mép khi thấy sát thủ thở hổn hển, mồ hôi đầy mặt ướt lưng áo. Cảm nhận sức lực đang từng chút mất đi, đôi mắt phượng tuyệt đẹp của hắn khẽ híp lại.
Cả hai bắt đầu quần đấu, cả hai bắt đầu mang trên mình những vết thương nặng nhẹ khác nhau, càng đánh càng vào sâu, vẻ tươi cười của hắn cũng theo đó càng sâu. Sau đó hắn cười thích thú, vẻ thị huyết nồng đậm xuất hiện trên gương mặt hắn, hai bên tách nhau ra.
“Ngươi có biết đây là đâu không?”
Kẻ sát thủ nhíu chặt chân mày, vừa quan sát xung quanh vừa cảnh giác hắn. Sau đó, sát thủ liền sợ hãi quay người bỏ chạy, chính lúc này, một thanh kiếm đâm thẳng vào tim giết chết sát thủ. Hắn sau khi lục soát người sát thủ không kiếm được gì liền lập kết giới rồi rời đi.
Quyết định của hắn là một sự liều lĩnh, phải biết trong Yêu Lâm thì yêu thú đầy rẫy. Ngửi thấy mùi máu, yêu thú sẽ nhanh chóng tụ tập tới, hắn phải rời đi trước khi chúng tới. Nhưng đi chưa được bao lâu, hắn liền loạng choạng suýt ngã, phải chống vào gốc cây mới ổn định được thân mình.
Hắn nghiến răng, phi thân vào sâu trong rừng, may mắn tìm thấy một cái hang bí mật liền chui vào trong đó. Lập một kết giới ngắn hạn để chặn không cho mùi máu bay ra, uống một viên giải độc đan rồi ngất lịm.