Nắng sớm lách qua ô cửa sổ, thở nhẹ trên đôi má còn ửng đỏ của người con gái, giờ đã là một người phụ nữ. Tử Đằng khẽ mở đôi mắt, đón nhận hơi nắng ấm áp của ban mai đang nhẹ nhàng vuốt ve mình. Cô quay người sang, lại thấy bóng lưng của chàng trai đã cuồng nhiệt với mình đêm qua. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, đối với cô, được anh nắm tay đã là một loại hưởng thụ, nếu không vì ham muốn giải dược, có lẽ anh sẽ không tình nguyện chạm vào cô như thế. Cô lặng lẽ thở dài, không phải nói sau khi đụng chạm xác thịt xong quan hệ của cả hai sẽ gần gũi hơn sao? Thật sự sẽ thay đổi sao? Vậy tại sao, sau tất cả, thứ cô thấy cuối cùng vẫn là bóng lưng anh?
Trình Phong Lữ, đến khi nào em mới có thể thân thiết gọi anh là "Lữ"? Đến bao giờ em mới được yêu anh, yêu một cách đúng nghĩa? Em sắp gục ngã rồi, tại sao anh không cho em mượn bờ vai anh, dù chỉ một lát? Bóng hình em đã hoen ố bao nhiêu trong trái tim anh kể từ khi chị ta xuất hiện? Thứ tình yêu phải đếm đong từng ngày, phải giành giật từng giây này, thực làm em thấy mệt mỏi. Đã bao lâu rồi, em chưa được khóc? Đã bao lâu rồi, anh chưa gọi tên em?
Tử Đằng vốn dĩ muốn nằm bên anh thêm chút nữa, nhưng lại không chịu nổi sự im lặng tàn nhẫn này. Cô cầm chiếc đầm đã bị anh xé tối qua, khéo léo cắt xẻ thành một bộ trang phục mới. Ngoái nhìn anh lần cuối, rồi bước đi thật nhanh ra khỏi biệt thự. Lại không để ý một bóng dáng lấp ló sau lùm cây nhìn cô bằng một cặp mắt hung ác. Chu Khuynh Cơ nghiến răng kèn kẹt nhìn bóng dáng Chu Tử Đằng đi xa khỏi nơi này, lòng phừng phừng lửa giận. Cô chỉ mới lơ là không để ý Phong Lữ một chút, con ranh chết tiệt kia đã tranh thủ leo lên giường của anh ta rồi! Cái tên thám tử kia làm việc thật thất trách, có mỗi việc giám sát anh ta thôi cũng làm không xong. Hại cô đến sáng nay mới biết chuyện anh ta bị hạ dược, càng điên tiết hơn khi biết ả tiện nhân Chu Tử Đằng đã hoan ái dưới thân Trình Phong Lữ suốt một đêm. Lại phải cố gắng nén giận, biện cớ qua mặt cầu xin tên đại công tử biến thái Bạch Dĩ Hiên để cô rời đi. Không được! Không thể để gia sản của Trình gia vào tay con ả đó! Không chần chừ thêm một phút, Chu Khuynh Cơ liền chạy tọt lên phòng của Trình Phong Lữ. Thấy Phong Lữ vẫn mê man ngủ, lòng Chu Khuynh Cơ bỗng nhẹ tênh. Kế tiếp, cô ả vội thoát y trang phục của mình, xé rách vài mảnh, rồi vứt xung quang phòng. Nghĩ đến điều gì, cô ta cẩn thận đẩy cửa phòng tắm, quả nhiên sôi máu khi thấy dấu vết ái muội đêm qua của hai người, cô ả vội lấy nước dội đi, đem áo quần anh vắt khô ra khỏi phòng rồi quăng loạn xạ ở những nơi có nắng. Sau đó, cô ta liền đưa hai ngón tay ra vào cửa động, thành công nhuộm khuôn mặt một mảng phiếm hồng, chất dịch trắng dâm đãng từ đùi cô ta chảy xuống như vừa mới cầu hoan. Xong xuôi, Chu Khuynh Cơ từng bước tiến tới lay Trình Phong Lữ:
- Lữ à, anh dậy đi thôi, người ta đói bụng lắm rồi đó!
Trình Phong Lữ bị lay mạnh khó chịu cau mày, chậm chạp mở mắt. Trước mắt anh là hình ảnh nũng nịu ửng hồng của Chu Khuynh Cơ. Vậy ra, người tối qua thật sự là Cơ nhi? Anh có chút mơ màng, xúc cảm mới lạ và êm dịu tối qua rất khác, anh chưa bao giờ nếm thử trước đây nên có chút không tin:- Khuynh Cơ, chúng ta đã...
Nhận thấy sự nghi hoặc trong mắt Trình Phong Lữ, Chu Khuynh Cơ liền phụng phịu, giọng điệu hết sức ngọt làm người nghe không nỡ trách mắng:
- Gì chứ! Anh nói vậy là sao? Đạt được mục đích nên tính phủi em đi có phải không? Thật khổ sở đêm qua người ta đã cất công giải dược cho anh...
Chu Khuynh Cơ vừa nói vừa nức nở như sắp khóc khiến Trình Phong Lữ rối bời. Anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng vương vãi áo quần của hai người, lại nhìn xuống hạ thân nhơm nhớp dịch của Chu Khuynh Cơ, hoài nghi tan biến hơn một nửa. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh ngồi dậy nâng Chu Khuynh Cơ lên, cưng chiều hỏi:
- Vậy bảo bối, nói cho anh nghe, anh đã làm em "khổ sở" ở những nơi nào?
Chu Khuynh Cơ thầm nghĩ trả lời câu hỏi này sẽ được anh bồi thường những món quà tương ứng. Giống như lần trước cả hai kịch liệt trên xe vậy, sáng hôm sau cô liền được tặng ngay chiếc Maserati mới cóng. Chu Khuynh Cơ vui sướng đáp: "Anh nha! Hôm qua đủ mạnh mẽ! Từ cầu thang đến cửa phòng, rồi từ bàn làm việc đến giường, anh đều hạnh hạ em tới chết đi sống lại đó! Đúng rồi, Phong Lữ à.... căn hộ anh mua cho em, em ở chán rồi. Anh mua căn khác cho người ta được không?"
Trình Phong Lữ nhìn không ra biểu cảm mở miệng: "Chỉ cần em thích, bảo bối!", làm Chu Khuynh Cơ càng thêm đắc ý: "Chu Tử Đằng, mày rốt cuộc cũng chỉ là thứ đàn ông chơi xong rồi vứt thôi! Mãi mãi chẳng được hơn tao! Ngủ với nhau thì sao, người cuối cùng anh ta ôm vẫn là tôi!". Ai đó đang sung sướng trong thế giới riêng của chính mình mà không để ý đến gương mặt thay đổi phức tạp của Trình Phong Lữ. Anh mơ hồ nhớ được hơi nước ẩm ướt đêm qua, không phải là làm trong nhà tắm sao? Cúi nhìn xuống thân thể đầy dấu vết xanh tím của Cơ nhi, anh không khỏi nhoẻn miệng cười, chắc là xuân dược khiến anh mê muội rồi. Anh cảm động hôn lên trán cô:
- Cảm ơn em, đã ở bên cạnh anh khi không có ai làm điều đó! - anh nhìn cô đầy sủng nịch rồi bất giác nghĩ đến Chu Tử Đằng, lòng không khỏi dâng lên một cỗ trào phúng. Chẳng phải cô luôn miệng nói yêu thích anh, không ngừng quấn lấy anh đấy sao. Thật đúng là miệng lưỡi đàn bà! Anh lại càng thêm yêu quý Khuynh Cơ và không khỏi khinh bỉ Chu Tử Đằng, nhẹ nhàng vuốt ve những dấu hôn trên cơ thể Chu Khuynh Cơ mà không biết rằng đó là dấu vết của một người đàn ông khác.
-----------------------------------------------------------
Kể từ sau chuyện đó, Chu Khuynh Cơ càng bám riết lấy Trình Phong Lữ không để anh gặp Chu Tử Đằng. Trong khi đó, mấy tháng nay cô vẫn luôn khổ sở tìm cách gặp anh. Cô mặt dày đến gặng hỏi tiếp tân để rồi bị bảo vệ thẳng thừng đuổi ra. Cô cố gắng xin đến những bữa tiệc có mặt anh để rồi bị kẻ chê người cười, mắng chửi, đặt điều nhục mạ cô không thương tiếc, còn anh, ngoại trừ ném cho cô một ánh nhìn căm ghét hoàn toàn tỏ ra không quen biết cô, để mặc cô bị đám phóng viên bu quanh chất vấn cô như tiểu tam đi phá hoại. Cô không màng sĩ diện, năm lần bảy lượt đến tìm anh như thế, là chỉ muốn tha thiết nói với anh một câu: "Trình Phong Lữ, em có thai rồi."
Ngày /, cũng là sinh nhật anh. Cô vất vả đường xa đến biệt thự Trình gia mà anh tổ chức tiệc với mọi người trong dòng tộc. Cô cố gắng nài nỉ vú Trương cho cô gặp anh một lát. Trời đột ngột đổ mưa rất to. Vú Trương thấy cô đáng thương đứng trong mưa to gió lớn ôm tấm thân gầy cũng mủi lòng, chạy vào thông báo với thiếu gia một tiếng. Nào ngờ không thấy vú Trương ra lại, chỉ thấy hai cô hầu gái đắc ý dắt hai con chó Husky hùng hổ ra tiễn khách. Cổng vừa mở, hai con chó liền hung dữ lao tới vây sủa cô tới tấp. Cô hoảng hốt lùi về đằng sau, lại do trời mưa lớn, cô bị hụt chân ngã sóng xoài trên vũng nước. Máu từ giữa hai chân cô chảy ra, bị mưa rửa trôi đi mất. Cô sợ hãi hướng về phía hai tên bảo vệ cầu xin sự giúp đỡ. Một ả hầu gái khinh khỉnh lấy chân hất vũng nước vào mặt cô, ả còn lại thấy cô nhếch nhác làm bẩn cổng Trình gia liền gọi cô một chiếc Taxi rồi bố thí vài ngàn để cô trả tiền xe. Taxi đến, tài xế thấy cô gái tội nghiệp chật vật dưới mưa vội đỡ cô lên xe. Thấy sắc mặt cô tái nhợt vội chạy đến bệnh viện.
Trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, không khí tĩnh mịch đến thê lương. Cô cầm lên chiếc điện thoại, bấm dãy số mà người ấy sẽ không bao giờ bắt máy, nước mắt ứ đọng không thể rơi: "Trình Phong Lữ, em sảy thai rồi."
Anh hiển nhiên chưa bao giờ để ý. Mỗi nhánh hoa Tử đằng em tặng anh, có một câu thơ em giấu kĩ sau những cánh hoa ấy. Cứ thế, ngày qua ngày em cứ tặng anh những nhánh hoa, em mượn từng câu thơ ấy để nói lên tâm sự của mình. Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ đọc được, cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Nếu em đã không thể là người thức dậy cùng anh mỗi sáng, vậy chí ít hãy cho em biết, rằng anh có tình cảm với em, rằng anh vẫn biết em tồn tại.
Sinh nhật của Chu Khuynh Cơ, cô dùng chút ít can đảm còn sót lại bước vào. Cô là tâm điểm chú ý cho mọi người chỉ trỏ, cả anh cũng không hài lòng khi thấy sự hiện diện của cô. Chị gái tốt thì ra sức nói những lời nhu tình với em gái nhưng mỗi lời đều như châm dầu vào lửa. Cô mặc xác chị ta nói, chỉ mong chờ hỏi anh một câu: "Trình Phong Lữ, em có mở được trái tim anh không, dù chỉ là he hé thôi?"
Nào ngờ đáp lại cô là những lời nói tuyệt tình tàn khốc của anh. Đầu cô oang oang, chỉ biết anh thẳng thừng sỉ nhục cô, nói rằng anh chưa hề nhìn lấy cô, dù chỉ một chút. Cô lặng lẽ nhìn anh, như đã thấu hiểu tất cả, nước mắt đã cạn khô, giữa những tiếng ồn ào bàn tán của mọi người, cô nhẹ nhàng gọi tên anh lần cuối: "Phong Lữ...". Sau đó cô cô đơn quay người đi, trong miệng còn thốt ra hai từ mà anh không nghe thấy.
Cô về đến ngôi nhà quạnh quẽ của mình, hướng tới chiếc phòng chỉ có độc nhất một chiếc gương. Nó chỉ có một chiếc gương, nhưng lại là căn phòng cô hay lui đến nhất. Cô luôn ngồi hàng giờ liền ngắm nhìn chính mình trong gương, chỉ có người trong gương kia mới hiểu mình, cũng chỉ có kẻ trong gương kia mới lắng nghe mình. Cô rút ra chiếc dao găm, chậm rãi cứa vào cổ tay, ngay cả người trong gương kia, cũng như hắn ta, không thương lấy mình.
Ngày sinh nhật vui vẻ của Chu Khuynh Cơ cũng chính là ngày đám tang chết chóc của Chu Tử Đằng. Trên chiếc gương loang lổ máu có dòng chữ được ghi trong tuyệt vọng và thanh thản: "Phong Lữ, cảm ơn." Đó là hai từ cuối cùng em muốn nói với anh. Cảm ơn vì đã cho em mục đích sống và cảm ơn vì đã cho em nếm trải cảm giác "yêu là chết trong lòng một ít" này.
Phong Lữ, có tìm ra một người thứ hai như em?
Phong Lữ, là tự em đa tình...