Chu Tử Đằng lại bất giác thở dài. Nguyên chủ của thân thể này, vì tình mà bị lụy, vì một phút quẫn bách mà đánh mất tính mạng, thực giống cô. Đều cùng bị chính thứ tình yêu mà mình tôn thờ giết chết. Chu Tử Đằng đã không còn là Chu Tử Đằng, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Nếu ông trời đã cho cô cơ hội để tiếp tục sống, vậy cô sẽ không dại dột mà đánh mất cơ hội này. Đã trải qua ngưỡng sinh tử một lần, còn điều gì phải sợ. Chu Tử Đằng kiếp trước đã giành hết tâm tư yêu thương người khác, kiếp này cô sẽ dành thời gian yêu thương bản thân mình. Cả một cuộc đời, cô đã nói lời xin lỗi với biết bao nhiêu người, lại chưa một lần nói lời xin lỗi với bản thân. Kiếp này cô sẽ sống thực tốt, sống thay cả phần của nguyên chủ này.
Tuy nhiên, cô cũng phải chỉnh chu lại ngoại hình một chút. Phải tới Salon nhuộm lại tóc như trước, sẵn tiện tới bác sĩ kiểm tra vết cắt ở tay và tháo luôn cặp lens ra.
Chu Tử Đằng bước khỏi căn phòng chỉ có độc nhất một chiếc gương này, dáo dác nhìn. Nếu cô đoán không lầm, đây chính là nhà riêng của cô. Xung quanh căn nhà được bài trí theo phong cách châu Âu cổ điển, căn nhà tuy chỉ có tầng nhưng diện tích khá rộng. Ngôi nhà được thiết kế theo hình chữ U, có hai cầu thang hai bên ở phía dưới sảnh chính. Căn phòng bên trái sảnh chính là nhà bếp, căn phòng bên phải sảnh chính là phòng làm việc. Lên tầng hai có căn phòng, bên ban công cầu thang trái có căn phòng nãy cô mới vào còn chính giữa là phòng ngủ. Bên phải ban công cầu thang là phòng để đồ lưu trữ của nguyên chủ. Cô bước vào phong ngủ có phông màu tím huyền diệu mà cô thích, khắp phòng treo tranh vẽ hoa Tử Đằng. Bước tới tủ quần áo, cô mở ra tính thay chiếc áo rách trên người thì được một phen kinh ngạc. Toàn là hàng hiệu, cái nào không hở thì cũng xẻ vài đường, toàn là những chiếc đầm gợi cảm khoe da thịt nhưng lại không quá phản cảm. Có thể thấy nguyên chủ cũng là một người vô cùng tinh tế mới biết cách bộc lộ ưu điểm của mình một cách khéo léo như vậy: ngực cúp C, cao m, mông nở eo thon. Cô chọn một chiếc đầm lửng cột cổ hở lưng màu xanh lam, ôm lấy khuôn ngực đầy đặn, lộ ra tấm lưng trần trắng muốt, kết hợp với đôi giày cao gót màu đen khiến cô cao lại càng thêm cao. Sau đó cô vào nhà vệ sinh rửa đi khuôn mặt tèm nhem mascara.
Trong gương là một mỹ nhân có đôi môi đỏ khêu gợi, gò má cao, nước da màu ô liu càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt buồn màu xanh lơ. Cô biết nguyên chủ không phải người phương Tây, cư nhiên chỉ vì hắn ta trong một lúc bâng quơ nói thích con gái châu Âu vì có nét đẹp gợi cảm, nguyên chủ liền bỏ mái tóc màu nâu đỏ rực rỡ của mình và nhuộm thành một màu vàng hoe. Mỗi ngày nguyên chủ còn chịu đau chịu rát đeo kính áp tròng màu xanh cho giống người Âu Mĩ. Tất cả chỉ để thỏa mãn hắn. Rốt cuộc đổi lại được gì? Cứ tưởng mình ngốc, hóa ra còn có kẻ khờ hơn mình.
Chu Tử Đằng nhìn lúc này rất đẹp. Mái tóc vàng gợn sóng tùy ý lượn lờ quanh vai, chiếc đầm tối màu lam càng tôn thêm nước da chuẩn, khuôn mặt cô mang nét sắc sảo, có sự trưởng thành sau một vụ việc, có sự già dặn sau một kiếp người. Chu Tử Đằng bây giờ nhìn lãnh đạm, cuốn hút hơn bao giờ hết.
Rảo bước tới lấy xe, chiếc Audi màu đỏ của cô lướt trên đường phố. Ghé qua chỗ bác sĩ tư nhân mua vài đồ dùng sát trùng cần thiết, băng bó lại vết thương ở cổ tay, cô dừng lại ở một cửa hàng quần áo lớn- Geranium. Bước vào, cô nhận không ít ánh nhìn soi mói, khinh bỉ, giễu cợt từ những người mua hàng xung quanh. Nhân viên bước tới nói với giọng điệu không có lấy một chút thân thiện: "Chu tiểu thư muốn mua đồ gì, tôi sẽ gói giúp tiểu thư. Tiểu thư chỉ cần chỉ chúng tôi, chúng tôi sẽ phục vụ cho tiểu thư, không cần phải động tay động chân ạ."
Ý chính là: cô đừng có động tay vào, bẩn hết đồ.
Chu Tử Đằng không thèm liếc mắt lấy cô ta, chỉ lãnh đạm tập trung lựa chọn đồ. Cô thực cũng đã gần rồi, không muốn chấp nhặt những chuyện lặt vặt như thế này. Cô nhân viên thấy thái độ vân đạm phong khinh của Chu Tử Đằng thì không khỏi một ngạc nhiên, chả phải mọi hôm khi nghe cô mỉa mai như thế này cô ta sẽ nổi quạu lên sao? Bị Trình thiếu gia bỏ rơi nên thay đổi rồi sao?
-Gói lại cho tôi.
Giọng nói không nặng không nhẹ của cô vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô nhân viên đang ngẩn ngơ hoàn hồn, lại thêm một phen mất hồn khi thấy đồ cô chọn toàn mang kiểu dáng sang trọng, thanh lịch, toát lên tư chất quí phái của một quý cô. Thực khác xa với phong cách hở trước lộ sau của nguyên chủ trước đây. "Thay đổi rồi, thất tình nên thay đổi luôn rồi..."-- Cô nhân viên nào đó thanh toán đồ không khỏi lầm bầm, ái tình quả thật là con dao hai lưỡi.