Liên Kiều là hội viên chính thức của hội quán Mint, đây là do Hoàng Phủ Ngạn Tước làm thủ tục cho cô để cô có thể đến ăn món kem ưa thích của mình lúc nào cũng được, không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.
Vừa vào đến hội quán, tiếng đàn violon thanh nhã thoát tục đã du dương bên tai, Liên Kiều hiên ngang đi trước dẫn đường còn tên đàn ông đó thì dè dặt cẩn trọng bước theo sau, hết nhìn đông lại nhìn tây, nét mặt cực kỳ hào hứng.
‘Liên Kiều tiểu thư, xin chào!’ Nhân viên phục vụ trong hội quán đã tiến đến, cung kính cúi chào, ‘Xin hỏi vị này là …’
Liên Kiều xoay người lại, nhìn tên đàn ông đi phía sau một cái rồi hỏi: ‘À, đúng rồi, anh tên gì?’
‘Alvin!’ Tên kia vội vàng đáp lời.
Liên Kiều gật đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ, ‘Anh ta tên là Alvin, giúp anh ta làm một thẻ hội viên tạm thời vậy!’
‘Được ạ!’ Nhân viên phục vụ đã được huấn luyện kỹ càng chuyên nghiệp hỏi những thông tin có liên quan đến Alvin rồi lễ phép cúi chào bước đi xử lý.
Chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống một góc thành phố náo nhiệt ở bên dưới, ở trên này tầm mắt không bị hạn chế, có thể nhìn được bao xa thì nhìn bao xa.
‘Hoàn cảnh ở đây thật không tệ!’ Alvin sau khi ngồi xuống, ánh mắt hân hoan hết nhìn đông lại nhìn tây.
Liên Kiều chỉ chọn một thức uống đơn giản, sau đó nhìn Alvin, đôi mắt màu tím đảo nhanh một vòng …
‘Alvin à, anh thật là người tốt, không ngờ lúc tôi thất tình lại gặp được người đàn ông tốt như anh!”
Alvin nghe câu này, cười nói: “Theo như tôi thấy, là tên đàn ông đó không có mắt nhìn, cô là một cô gái tốt như vậy mà lại bỏ rơi!”
“Ồ, anh thấy tôi tốt thật sao?” Liên Kiều nghe câu này, nụ cười trên môi càng có thêm một phần giảo hoạt, “Anh nói thử xem, tôi tốt ở đâu?”Alvin trước giờ luôn tự nhận mình là cao thủ dỗ ngọt phụ nữ, ngay lập tức nở nụ cười chiêu bài của mình, vừa cười vừa nói: “Cô hả…. tuy là lần đầu tiên tôi gặp cô nhưng vừa gặp đã cảm thấy khí chất của cô rất đặc thù, hoàn toàn không giống những cô gái khác, loại khí chất này thật là hấp dẫn người khác! Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái có đôi mắt màu tím, ồ, cô đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối là chỉ có ý tán thưởng!”
“Vậy sao?” Trong lòng Liên Kiều không khỏi cười thầm, nhìn sang một bên vừa vặn nhìn thấy Hoàng Phủ Ngưng đang bước vào.
Hoàng Phủ Ngưng sau khi tiến vào hội quán liền tiến đến chọn một chỗ ngồi quay lưng về phía Liên Kiều ngồi xuống sau đó quay về phía Liên Kiều làm một thủ thế ‘thắng lợi’, xem ra cô đã giải quyết xong cô gái kia.
Liên Kiều nhẹ đáp bàn tay xuống lưng bàn tay hắn, hắng giọng…
“Vậy…. tôi có hấp dẫn được anh không?”
Alvin trong lòng thầm mừng rỡ, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi dò: “Vừa nhìn đã biết cô là con gái nhà giàu, mà tôi chỉ là một người rất bình thường, chẳng lẽ lại có chuyện tiếng sét ái tình thật sao?”
Liên Kiều nhìn vẻ mặt xúc động của hắn, chỉ mỉm cười, “Anh nói đúng đó, nhưng chỉ là đúng một nửa!”
“Nói đúng một nửa?” Alvin không hiểu.
Liên Kiều gật đầu nói: “Tôi vốn không phải con gái nhà giàu!”
“A?” Alvin nghe câu này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc…. nhưng dễ thấy hơn…. Là một tia thất vọng.
Không phải chứ? Loại hội quán này không phải người bình thường nào cũng có thể vào được nha.
Liên Kiều không gấp không vội nhấp một ngụm cà phê, thấy vẻ mặt sững sờ của hắn, cố ý hỏi: “Này, anh không phải là chê cà phê ở đây đấy chứ? Thử đi, đảm bảo là ngon hơn cà phê ở quán lúc nãy nhiều!”
“A? Được, được!”
Alvin lúc này mới phản ứng lại, hắn vội vàng uống một ngụm cà phê sau đó nở một nụ cười cứng ngắc….
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết cô tên là gì?”
“Tôi hả…. gọi tôi là Kuching đi!” Liên Kiều cũng không có ý giấu giếm, thẳng thắn nói ra tên mình.
Alvin nghe vậy, cố nặn ra một nụ cười, “Ồ, giống như là…”
“Tên của người Mã Lai!” Liên Kiều ngắt lời hắn, vừa cười vừa nói.
Nét mặt Alvin lộ rõ vẻ khó hiểu, “Theo tôi được biết, người Mã Lai thường không có cái tên này, trừ phi là….”
“Trừ phi thế nào?” Liên Kiều nhìn hắn, ánh mắt sáng loé.
“Trừ phi…..” Mắt Alvin cũng sáng lên, “Trừ phi là người của Hoàng thất!”
Liên Kiều nghe vậy mỉm cười hỏi: “A, không ngờ anh đối với văn hoá của người Mã Lai cũng biết không ít nha, quả nhiên để anh đoán trúng!”
“Có thật là tôi đoán trúng không?”
Alvin kích động đến nỗi ngón tay cũng không ngừng run rẩy, hắn có vài người bạn là người Mã Lai cho nên ít nhiều cũng nghe nói một chút về văn hoá của người Mã Lai.
Liên Kiều nhìn ngón tay đang run của hắn, trong lòng không khỏi cười thầm, cô hắng giọng nói: “Nếu như anh đã hiểu biết về hoàng thất Mã Lai như vậy, vậy anh có từng nghe nói Hoa Đô lão nhân của hoàng thất Mã Lai có một đứa cháu rất cưng chiều, mà đứa cháu đó có một đôi mắt màu tím không?”
Nói xong cô chỉ vào đôi mắt mình.
“Aaaaaa…..” Alvin kích động đứng phắt dậy, sau đó như phát giác mình có chút thất thố liền vội vàng ngồi xuống….
“Cô thật sự là cháu của Hoa Đô lão nhân?”
Nếu như chuyện này là thật, vậy hắn thật sự là nhặt được vàng rồi!
Liên Kiều nhún vai, “Tôi đâu có cần giả mạo thân phận làm gì!”
Mắt Alvin sáng rực, nét mặt hết sức hưng phấn, “Tôi biết mà, cô nhìn hoàn toàn không giống những cô gái bình thường khác.”
“Để anh biết thân phận của tôi thì được, nhưng anh đừng có lớn tiếng như vậy!” Liên Kiều nũng nịu nói.
“Đương nhiên rồi!”
Alvin vội trả lời, sau đó đôi mắt đảo một vòng, lớn mật nắm lấy tay cô nói, “Thực ra vừa nhìn thấy em lần đầu tiên anh đã biết em là người con gái mà anh muốn tìm, nếu như em không chê anh xuất thân bình dân, hãy để anh chăm sóc em cả đời, được không?”
“Thực ra thân phận chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất chính là con người anh, anh thật lòng muốn chăm sóc em sao?” Liên Kiều cố nhịn nỗi chán ghét trong lòng, hỏi lại.
Trời ạ, cũng là bị đàn ông nắm tay nhưng sao lúc Ngạn Tước nắm tay mình, mình liền cảm thấy rất hạnh phúc rất thoải mái, còn tên đàn ông này…. nếu như không phải là vì Hoàng Phủ Ngưng, cô nhất định một chưởng đánh cho hắn thành đầu heo luôn.
“Đương nhiên đương nhiên! Chỉ cần em chịu cho anh cơ hội!” Đương nhiên Alvin không biết trong lòng Liên Kiều đang nghĩ gì, tưởng rằng cô im lặng là đồng ý, trong lòng không khỏi vui mừng rộn rã.