Tứ Đại Mỹ Nhân

tìm lại yêu thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ân hận, đau xót là thế, nhưng dường như Trịnh Y Tử quả nhiên là lạnh lùng, vô cảm như trong truyền thuyết.

Vy Anh ngồi trong phòng bệnh, vừa gọt hoa quả cho An Nhiên, vừa ôm một bụng tức đến tận não.

Nó nhớ lại một đêm nào đó của ba ngày trước, hắn ăn nhầm phải cái gì tự nhiên đến nhà nó đập cửa xin xỏ rối rít, lại còn lặp đi lặp lại cái gì mà " từ giờ anh sẽ ở bên em " rồi " anh sẽ không để em chịu khổ thêm một chút nào nữa ". Nhưng khổ nỗi lúc đấy nó đang buồn ngủ, lời yêu thương gì nói lúc đấy cũng vô nghĩa, thế là ai đó thẳng thừng đóng sập cửa tiễn khách.

Chuyện đó tiếp diễn cho đến hai ngày sau hôm, hôm nào hắn cũng đứng trước cửa đợi nó, mặt dày không chịu đi, khiến nó hơi hoài nghi tập đoàn sắp phá sản hay sao mà khiến một người luôn đếm thời gian bằng giây như hắn rảnh rỗi đến vậy. Thực sự không phải nó không muốn làm hòa với hắn, chỉ là nhìn một người vốn nghiêm túc, mặt lúc nào cũng không đổi sắc như hắn lại có ngày đứng trước cửa nhà nghêu ngao hát rồi làm trò chọc nó cười khiến nó cảm thấy thú vị, khá thú vị.

Ai dè vị thiếu gia nhà họ Trịnh này thiếu kiên nhẫn đến vậy, qua ba ngày là hắn lập tức nản, không thèm quan tâm gì đến nó nữa. Đến cả gặp nhau ở công ty hắn cũng đi qua như hai người xa lạ, gặp nó đi ăn trưa một mình cùng Alex cũng chỉ cười cười rồi ra chỗ khác bắt chuyện với mấy cô gái xinh đẹp.

Đến cả một tay lão luyện tình trường, thay bạn gái với tốc độ bàn thờ như Alex cũng phải bức xúc thay cho " tình cũ ". Nếu là ngày trước thì anh đã ngay lập tức tấn công Vy Anh rồi, không ngờ vận mệnh thay đổi lại gặp được cô gái định mệnh là Linh Đan. Vì vậy giờ đây chỉ có thể đau xót thay mỹ nhân thôi.

Quay trở lại hiện tại, Hà An Nhiên nằm trên giường bệnh vừa ăn cam vừa nhìn sắc mặt hết trắng lại xanh của nó. Trước đây khi hai người là tình địch của nhau, cô thực sự rất ghét nó, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự ấn tượng của cô đối với cô gái cá tính mà xinh đẹp như Vy Anh. Không biết là do nó che giấu tốt hay trước mặt An Nhiên luôn tỏ ra cool ngầu nhưng vẻ mặt tức tối này của nó lần đầu tiên An Nhiên được chứng kiến. Cô thở dài, quả nhiên thế sự thật phức tạp !

- Vy Anh à cô đừng giảm nhiệt độ trong phòng nữa được không? Tôi cảm thấy hơi lạnh...

Vy Anh đang tức, không hiểu nghĩa bóng trong câu nói của An Nhiên, gật đầu cái rụp, tắt điều hòa.

- Còn chỗ nào cảm thấy không ổn không?

An Nhiên : " ... "

Có lẽ cô cần đả thông tư tưởng cho cái con người đang ghen đến mất hết lý trí này.

- Vy Anh, cô phải hiểu chứ, đàn ông chính là như vậy, họ luôn để ý đến sự quan trọng của mình trong lòng cô ấy. Anh Y...à Trịnh tổng, anh ấy yêu cô như vậy, tất nhiên sẽ không dễ buông tay. Chỉ là... anh ấy đang đợi cô.

Nó ngạc nhiên:

- Đợi tôi?

- Đúng vậy. Cho dù là người có trái tim lạnh lùng, sắt đá đến đâu thì cũng luôn muốn nghe người con gái mình yêu nói lời yêu thương. Trịnh tổng cũng không ngoại lệ. Anh ấy muốn đợi cô đến tìm.

Nó hơi nhăn mặt. Kì vậy ! Nó và hắn đang chiến tranh lạnh với nhau, rõ ràng là hắn sai trước, bây giờ lại bắt nó xin lỗi trước là sao? Không có đâu !

Từ lúc An Nhiên tỉnh dậy, cô bỗng trở nên trầm tĩnh hẳn, hay để ý và quan tâm sắc mặt người khác hơn. Vì thế lúc này dù không ai nói với ai câu nào nhuưng nhìn vào mắt nó cô hiểu nó đang nghĩ gì. An Nhiên chỉ cười nhẹ :

- Trong tình yêu, khoảng cách giữa đúng và sai là zero. Cô không thể vì Trịnh tổng có lỗi mà bỏ anh ấy đi, đúng chứ ?

Nó bỗng ngẩn người

- Tình yêu là phải tự mình giành lấy, đừng bao giờ chờ đợi cơ hội đến.

Đoạn cô lấy từ dưới gối một chiếc boomerang bằng gỗ, thoạt như nhìn rất thô sơ như được làm bằng tay vậy

- Đây là món quà cuối cùng ông ngoại tặng tôi trước lúc ông mất. Tên của nó là " Tìm lại yêu thương". Boomrang dù có bị ném ra xa đến đâu thì cuối cùng vẫn sẽ trở lại vị trí ban đầu, giống như hai người đã định sẵn là của nhau thì nhất định sẽ vượt qua sóng gió để tìm về với nhau. Ông tặng tôi vì hy vọng tôi nhận ra những điều tốt đẹp trong cuộc sống, còn bây giờ tôi tặng lại cho cô để mong cô tìm lại yêu thương của chính mình. Vy Anh, tôi thực sự hy vọng cô được hạnh phúc.

Vy Anh lắc đầu kiên quyết:

- Đây là món quà vô giá đối với cô, tôi không thể nhận được.

An Nhiên cười nhẹ, đặt chiếc boomrang vào tay nó :

- Không nhận cũng được, coi như là tôi cho cô mượn. Trước đây chiếc boomrang này rất quý giá đối với tôi, bởi vì khi ấy tôi luôn đi tìm hạnh phúc của riêng mình, chỉ là tôi không ngờ, cái mà tôi tìm được lại là một Hà An Nhiên ích kỉ và độc ác. Hiện tại, nó vẫn vô cùng quan trọng đối với tôi, nhưng Vy Anh à, nhờ cô tôi đã tìm được hạnh phúc của chính bản thân mình rồi. Hiện tại, mơ ước duy nhất của tôi là dùng quãng đời còn lại để học cách cho đi yêu thương, bù đắp lại lỗi lầm mình đã gây ra. Vì vậy, xin cô hãy thay tôi giữ nó, có được không?

Vy Anh nhìn chiếc boomerang trong tay, nở một nụ cười tươi như ánh nắng mùa xuân khiến cả phòng bệnh dường như bừng sáng :

- Được, nhưng nhất định tôi sẽ trả lại.

- Oke không vấn đề. Cô mà không trả tự khắc tôi sẽ tìm đến đòi.

Vy Anh ở lại hàn huyên dăm ba câu rồi cũng rời khỏi.

Hà An Nhiên ánh mắt sâu thẳm nhìn quang cảnh bên ngoài qua ô cửa phòng bệnh. Cô gái ấy đẹp thật, một người con gái phóng khoáng và tự do như thế, người đàn ông nào có thể không yêu?

Bỗng ánh mắt cô rơi vào bóng hình của một chàng trai, chàng trai đã tìm thấy cô nơi cầu thang lạnh lẽo, chàng trai đã không bỏ rơi khi cả thế giới tạm quên mất cô.

Ánh mắt chàng trai lại đặt trên người cô gái ấy.

An Nhiên cười nhạt, bàn tay khẽ đặt lên nơi trái tim mình đang đập dữ dội.

Hình như cô lại thích một người

Hình như người ấy không thích cô !

Trên con đường phố đông người qua, người ta nhìn thấy hình ảnh một cô gái xinh đẹp chạy thoăn thoắt như một chú sóc nhỏ, mái tóc tím của cô khẽ tung bay trong gió.

An Nhiên nói đúng, hạnh phúc là phải do tự mình giành lấy. Nó không cần phải chỉ vì hiếu thắng mà làm đau chính mình, làm đau người mình yêu thương.

Nếu hắn muốn - Vy Anh nghĩ thầm - nó nhất định ngày nào cũng sẽ quấn quít bên hắn, nói một trăm lần câu " em yêu anh " mới thôi.

Đến ngã ba đường đèn đỏ, nó dừng lại thở gấp. Mắt đẹp khẽ liếc qua mấy tờ báo trong cửa hàng tạp hóa bên đường, bỗng nó cảm thấy một cơn đau truyền lên trái tim mình, nhức nhối đến không thở nổi

" Tổng tài tập đoàn Trịnh Thiên công khai hẹn hò bí mật với tân CEO của tập đoàn Lô Vỹ "

Bên trong tờ báo không có nội dung gì nhiều, chủ yếu là ảnh chụp môi cặp nam nữ đang khoác tay nhau bước vào khách sạn. Mặc dù ảnh chụp rất mờ, nhưng làm sao nó có thể không nhận ra bóng lưng rắn rỏi mà quen thuộc ấy chứ?

Dưới đó là một vài lời bình, liệu Cherry và Young cặp đôi hot nhất showbiz hiện nay có phải đã chia tay? Người thứ ba xen vào cuộc tình đẹp như cổ tích này có phải tân CEO của tập đoàn Lô Vỹ với thành tích đáng ngưỡng mộ? Nó không để ý lắm mấy cái vô nghĩa này, điều làm nó quan tâm là thông tin tối nay hắn sẽ xuất hiện trong buổi dạ tiệc do tập đoàn Lô Vỹ tổ chức tại khách sạn Grand Hotel.

Người không bao giờ tham gia xã giao, tiệc tiệc tùng như hắn cuối cùng cũng có ngày phá vỡ quy tắc, là vì một người con gái không phải nó. Vy Anh cảm thấy trái tim mình như rơi vào tận cùng của nỗi đau, nhưng cá tính và sự kiêu ngạo bẩm sinh khiến nó không thể rơi nước mắt.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó nó lấy lại tinh thần. Hàn Vy Anh này vốn không phải là loại người vô dụng, hắn trên danh nghĩa đang là bạn trai của nó, cũng chưa từng nói qua việc chia tay, ra mặt đòi lại người yêu, có gì sai chứ? Nhưng nếu hắn thực sự thay đổi, nó...nó không dám nghĩ tiếp nữa. Dù sao, thanh xuân của mỗi người chỉ có một, có những thứ, nhất định phải đánh cược.

- Bảo Sơn, anh có thiệp mời tham dự party tối nay không?

Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm :

- Có, nhưng đối tượng tham gia bắt buộc là CEO hoặc Tổng giám đốc chi nhánh lớn, nhóc e là...

Nó nghe vậy hơi cắn cắn môi, muốn đến thì phải làm thế nào đây ?

- Không cần lo, nếu mày thực sự muốn, anh sẽ tìm cách giúp.

p.m

Ngồi trong trung tâm spa nổi tiếng nhất Hà thành, nó trừng mắt nhìn ông anh ba đẹp trai siêu cấp vô địch của mình đang nhe nhởn cười. Bây giờ nó mới hiểu, chữ " giúp " của Hàn Bảo Sơn có nghĩa là bao trọn gói, nguyên combo từ trang điểm, làm tóc, thay y phục cho đến khi vào sảnh buổi tiệc. Rõ ràng là biết nó không có tâm trạng làm rồi mà vẫn bắt nó tốn ba tiếng quý báu của cuộc đời ngồi ở đây. Ghét !

Nhưng mỗi lần Vy Anh định càu nhàu thì Bảo Sơn luôn lên tiếng chặn họng trước :

- Mày đại diện cho anh, mặt mày cũng là mặt anh. Nếu không phải vì thương hiệu của The Win thì mày nghĩ anh rảnh rỗi đến chỗ này chơi à?

Thôi đành kệ vậy !

Sau bao nhiêu nỗ lực và vất vả cuối có cùng nó cũng bước ra. Bảo Sơn ngẩng đầu lên, suýt thì không nhận ra em gái mình. Chiếc váy dạ hội ôm sát người để lộ thân hình nóng bỏng của thiếu nữ, vải lụa satanh màu tím kết hợp với bộ trang sức bạc tỷ cùng màu khiến cho ai nhìn vào đều không thể rời mắt.

Mái tóc dài được búi lên bằng chiếc trâm gắn những viên đá sapphire đắt nhất thế gian, làm nổi bật lên khuôn mặt đẹp không góc chết, vẻ đẹp hoàn hảo đến mức người ta chỉ có thể thốt lên một câu " tuyệt thế giai nhân "

Nó mỉm cười hài lòng trước phản ứng của anh, tiến lên khoác tay anh cười khiêu khích :

- Anh thấy chúng mình có giống tình nhân không?

Bảo Sơn giãy nảy :

- Con điên này ! Nhầm đối tượng à em?

Nó xụ mặt nhìn đáng yêu cực kì :

- Em chỉ muốn xem liệu anh ấy có bị " rung động " không thôi mà !

Bảo Sơn tất nhiên là hiểu anh ấy là anh nào :

-Yên tâm ! Tên đó mà nhìn thấy em gái không ngất mới là lạ !

Khi màn đêm buông xuống, chiếc xe Lamborghini Aventador như một con mãnh hổ từ từ tiến vào cổng khách sạn Grand Hotel. Nó mở cửa bước xuống, khuôn mặt thoáng qua vẻ lo lắng.

Bảo Sơn nắm tay nó, ánh mắt vụt qua tia khích lệ. Nó gật đầu, lấy lại sự bình tĩnh, tự tin bước vào sảnh lớn. Bên trong nhộn nhịp người, toàn là những nhân vật lớn của các tập đoàn trên toàn thế giới. Những món ăn được phục vụ được tính theo tiền đô, cả những nghệ sĩ được mời đến cũng đều mang tầm cỡ Quốc tế, trong đó có cả một nghệ sĩ đàn violin nó hâm mộ từ lâu, không ngờ lại có thể gặp trong buổi tiệc miễn cưỡng này.

Tất cả chỉ có thể miêu tả bằng một từ : Xa hoa

Vy Anh tiến vào khiến cả căn phòng bỗng nhiên im bặt, dường như cô gái xinh đẹp này mới thực sự là chủ nhân của bữa tiệc. Rồi tiếng xì xào bắt đầu vang lên :

- Đó là nhà thiết kế Cherry phải không? Quả nhiên là rực rỡ đến chói mắt !

- Sao cô ấy không đi cùng Young nhỉ?

- Không phải họ đã chia tay nhau rồi sao? Lúc nãy tôi còn nhìn thấy Trịnh tổng lên tầng thượng với Lô Vỹ tiểu thư.

Hắn đang ở cùng người phụ nữ đó? Nó thoáng nhìn ra cửa lớn, có nên rút lui? Liệu lên đó có phải chứng kiến cảnh đau lòng? Nó rất sợ ánh mắt lạnh lùng và sự coi thường, nhất là từ hắn. Nhưng...nó cần một câu trả lời. Cố lên Vy Anh, mày nhất định sẽ làm được.

Nó đi tìm cầu thang máy, không ngờ hôm nay lại sửa. Vy Anh ôm trán, sao quả tạ vẫn mãi là sao quả tạ, đành đi thang bộ vậy. Điều khác biệt là ở khách sạn này không có thang thoát hiểm ( Exit ) mà là cầu thang lộ thiên hình xoắn ốc, góp phần làm nổi bật công trúc độc đáo mang hơi thở phương Tây.

Nhưng đây không phải điều thu hút sự chú ý của Vy Anh, mà là những nhánh hoa Lavender tươi mát được trang trí trên những bậc thềm, dường như chúng mới được hái về từ nhà cánh đồng gần đây vậy.

Bước lên nấc thang thứ nhất, nó nhìn thấy bức vẽ một cô bé tóc tím đang thả diều, mái tóc tím tung bay trong nắng. Bước lên nấc thang thứ hai vẫn là hình vẽ cô bé ấy, chỉ là cô bé đang tựa đầu vào vai một cậu bé ngắm hoàng hôn buông xuống. Nấc thang thứ ba là hình vẽ thiếu nữ xinh đẹp mặc đồng phục trường Hoàng gia đang có một màn kiss ngọt ngào với chàng trai trên mặt đất, rất nhiều... cho đến nấc thang thứ ba trăm là hình vẽ chân dung của cô gái ấy. Từng đường nét tinh xảo đến mức nó cảm thấy như chính mình đang soi trong gương. Bên dưới bản vẽ có kí tên " Young " và dòng chữ " Hey darling, you're the love of my life "

Một giọt nước mắt khẽ chảy. Người đàn ông này, anh đúng là đồ ngốc.

Ba trăm nấc thang với ba trăm bức vẽ dẫn nó đến tầng cao nhất của khách sạn. Đẩy cánh cửa tầng thượng ra, ánh đèn rực rỡ chiếu vào làm nó theo phản xạ quay mặt đi. Đến khi thích nghi được với ánh sáng, nó bỗng ngỡ ngàng

Hàng trăm ánh đèn neon đủ màu khiến cho không gian trở nên bừng sáng. Xung quanh được trang trí bởi hoa Lavender, loài hoa mà nó thích nhất, hương thơm tinh khiết phả vào trong gió khiến người ta dường như muốn say.

Và người đàn ông nó yêu ngồi ở kia bên cạnh chiếc piano trắng, ánh mắt người đó sâu thẳm như muốn giam hãm trái tim nó vậy.

Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím. Giai điệu của bài Say I love you vang lên :

See I'm just another average guy

Looking for my perfect girl

Still on my way and finding

When you dragged me right into your world

I was way too blind

That hide all my feeling for love

But now I finally realize

Having you was more than enough

...

Lời bài hát như là nỗi lòng của hắn, giấc mơ của nó, hay là hy vọng của những con người đang và muốn được yêu trên thế giới này.

Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng nữa. Trong đầu nó bây giờ chỉ còn đọng lại hình bóng chàng trai trong bộ vest trắng đang ôm bó hoa oải hương tím rực rỡ tiến về phía mình. Nó biết hắn rất đẹp trai, chỉ là không ngờ màu trắng không những không làm giảm đi khí chất của hắn mà càng làm hắn trông như một bạch mã hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích vậy.

- Vy Anh, anh nhớ em, nhớ đến phát điên.

Nó im lặng cảm nhận cái ôm mà mình luôn mong nhớ ấy

- Hôm ấy đến nhà em, rõ ràng là anh có thể phá cửa để gặp em, nhưng anh lại không làm vậy. Bởi vì...anh chợt nhận ra, em là công chúa, còn anh vĩnh viễn không phải hoàng tử, bởi vì hoàng tử sẽ không bao giờ làm công chúa đau tới thế.

Mắt nó rưng rưng

- Nhưng là anh ích kỉ, dù biết không đủ tư cách nhưng vẫn muốn giữ công chúa cho riêng mình. Anh không thể cho em thứ mà hoàng tử có, nhưng anh sẽ cho em tất cả mọi thứ mà anh có. Cho nên là...

Hắn bỗng quỳ xuống, trên tay cầm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh với cái tên Blue eyes, giọng chân thành :

- Công chúa của anh, đồng ý lấy anh nhé !

Nó mỉm cười hạnh phúc, đưa tay cho hắn, cảm giác tất cả như một giấc mơ

Âm nhạc nổi lên, tất cả quan khách từ lúc nào đã lên đây vỗ tay hò hét như sấm vang. Một cô gái xinh đẹp từ đâu bước ra cụng ly với hắn :

- Trịnh tổng, cảm ơn đã mời tôi đến dự buổi tiệc sang trọng này, có điều, mấy ngày hôm nay anh khiến Lô Vỹ tôi bị hiểu lầm nhiều quá ! - Ánh mắt cô gái hơi cười ẩn ý liếc về phía nó.

Hóa ra người đàn ông này bày mưu tính kế nó, nhưng

Truyện Chữ Hay