"Vì sao tôi phải liên hiệp cùng với các cô, bản công chúa là vị hôn thê chính thức của Elroy, thật sự không cần thiết cùng liên hợp cũng không cần đứng ở một chỗ với các cô."
"Phải không?"
Sa Sở Văn có thể nhìn thấu lòng người lạnh lùng cười một tiếng: "Nghe nói ba ngày trước công chúa đến Eros liền chạy thẳng tới bệnh viện thăm điện hạ Elroy, công chúa nhất định nhìn thấy cô gái Trung Quốc tên Tô Mạt, mà tôi cũng khẳng định công chúa đã thấy được thái độ của điện hạ đối với cô gái kia. Thành thật mà nói, chúng ta đi tới tình trạng hôm nay đều là do cô gái kia ban tặng. Công chúa thân phận đặc biệt hoặc là có thể duy trì khế ước đính hôn cùng với điện hạ, nhưng một ngày kia, nhất định sẽ thất bại."
Hài lòng nhìn thấy tức giận chợt lóe lên trên mặt của Sophie, Sa Sở Văn lạnh nhạt liếc qua mảnh vụn đầy đất: "Công chúa Sophie xuất thân hiển hách, cũng thông minh tuyệt đỉnh, nói vậy nhất định sẽ làm ra quyết định đối với mình có lợi nhất."
Ánh mắt của Sophie ngừng ở trên mặt Sa Sở Văn, nheo lại con ngươi màu nâu, nghiên cứu một chút cảm xúc của cô ta.
Một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Một khi cô gái Trung quốc đó trừ đi, các cô, sẽ là kẻ địch lớn nhất của tôi."
Ba cô gái cùng nhau cười lạnh: "Cũng thế, cũng thế."
"Các cô muốn làm thế nào?"
Juli trả lời: "Tối mai Eros sẽ có một buổi tiệc, là vì chúc mừng mẹ của Elroy, có công chúa Shirley danh xưng là đệ nhất mỹ nhân Châu Âu xa cách Eros hai mươi sáu năm lần đầu tiên trở về nước. Bữa tiệc này nhất định rất tráng lệ, cũng rất quan trọng."
"Cho nên?"
"Nếu như chúng ta có thể ở trong bữa tiệc này chứng minh Tô Mạt cũng không phải là ngừơi vợ ứng cử viên của điện hạ Elroy có thể đảm nhiệm, tôi nghĩ cho dù Elroy che chở cô ta thế nào cũng không dùng được. Hơn nữa công chúa Shirley xuất thân chánh thống, nhất định cũng sẽ không nhìn con mình cưới một cô gái có thân phận địa vị đều thấp kém như vậy."
Sophie gật đầu một cái đồng thời lại nghi hoặc: "Vậy phải làm thế nào để chứng minh Tô Mạt không thể đảm nhiệm đây?"
Thanh Thủy Hoà Nhã nở nụ cười thanh nhã, trong đôi mắt lại lộ ra tia sáng ác độc: "Chỉ cần, chúng ta ở trước mặt mọi người bóc trần thân phận ly hôn của Tô Mạt, cho thêm cô ta một tội danh hành vi mất trật tự. Cô gái như vậy, tuyệt đối không thể trở thành Vương Hậu của Eros."
Sophie gật đầu một cái, trong con ngươi nheo lại lộ ra một chút lạnh lẽo.
Bốn cô gái cùng một ý chí, để cho một tình yêu vốn nên viên mãn, lại trải qua mưa gió. . . . . . . . . . . .Tô Mạt có chút băn khoăn nhìn Quý Thần Hi: "Thần Hi, có phải buổi tiệc tối mai em cũng phải tham dự hay không?"
"Đương nhiên rồi" Quý Thần Hi tâm tình rất tốt, một đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào lễ phục, ngón tay dạo qua từng bộ một: "Tối mai là vì chúc mừng mẹ anh trở lại Eros, cậu đã hạ lệnh tất cả nhân viên cùng với hoàng thất có liên quan đều tham dự, kể cả quan viên cùng đại thần của quốc gia, cùng với bạn bè khách nước ngoài, toàn bộ tề tụ lại Eros."
Tô Mạt trong lòng rối rắm một chút, cẩn thận hỏi: "Em, có thể không tham gia không?"
"Dĩ nhiên không thể"
Quý Thần Hi kéo ra một bộ y phục màu cam, so ở trên người Tô Mạt: "Lần này là lần đầu tiên mẹ anh trở về nước sau khi rời khỏi Eros hai mươi sáu năm, ý nghĩa trọng đại, bất luận kẻ nào cũng không thể mượn cớ không tham gia, nhất là em."
Bộ này màu sắc quá ấm rồi, không thích hợp.
"Tại sao?"
Vương tử đại nhân lại kéo ra một bộ lễ phục màu lam vạt dài, so ở trên người Tô Mạt: "Mặc dù em gặp qua cha anh, nhưng mà, không phải tục ngữ nói, nàng dâu xấu xí cũng phải gặp mẹ chồng, ý định của anh là vào ngày mai chính thức giới thiệu em cho mẹ anh biết."
Bộ này màu sắc quá sáng nóng, không thích hợp.
Quý Thần Hi ngón tay xuyên qua ở bên trong lễ phục, tiếp tục nói: "Chỉ cần có thể nhận được công nhận của mẹ anh, thì cậu nhỏ, nhất định cũng không có phản đối."
"À?" Trong trí nhớ, Nors bệ hạ thân là quốc vương là một ngừơi hỉ nộ không lộ, năm đó em gái của mình vì một người đàn ông mà đoạn tuyệt quan hệ cùng cả quốc gia, hôm nay trở lại, lực ảnh hưởng còn nữa không?
Giống như biết tâm tư của Tô Mạt, Quý Thần Hi nói: "Có một số việc, không như em nghĩ đơn giản vậy đâu, quan hệ của mẹ anh và cậu nhỏ không chỉ là anh em, hơn nữa còn là một loại lệ thuộc bẩm sinh, huống chi, trong hoàng thất này có rất nhiều bí mật. Nếu như chỉ cho rằng năm đó mẹ rời đi chỉ là vì cha, có thể là hoàn toàn sai lầm."
Không có chú ý anh đem một bộ quần áo khoa tay múa chân loạn ở bên trên người mình, Tô Mạt nghi ngờ mà hỏi: "Bí mật? Là bệ hạ cùng mẹ anh hay sao?"
"Ừ, xem như thế đi, chuyện cụ thể anh cũng không rõ ràng lắm, nhưng loáng thoáng nghe cha nhắc qua, tựa hồ năm đó giữa bọn họ có một đoạn ân oán rất sâu."
Quý Thần Hi trả lời mà không yên lòng, rốt cuộc cũng chọn được một lễ phục mình hài lòng, so ở trên người Tô Mạt, rồi đẩy cô đến phòng thay quần áo.
"Mau đổi đi."
Tô Mạt ôm lễ vật lộng lẫy trong tay, không có cách nào mà thở dài một tiếng, bắt đầu thay quần áo.
Nhìn rèm phòng thay quần áo, Quý Thần Hi dương dương đắc ý cười.
O o, Tô Tô mặc bộ y phục kia nhất định rất đẹp, ừ, ánh mắt của anh từ trước đến giờ đều là rất tốt.
Gấm mành cách giữa hai người được đẩy ra, Tô Mạt xinh đẹp đứng ở trước mắt, xinh đẹp làm Quý Thần Hi ngẩn ra.
Đó là lễ phục cao quý dùng gấm tuyết tinh khiết may thành, chỉ đính kèm một sợi dây trân châu mảnh, ngực áo được thiết kế làm da thịt trắng nõn của Tô Mạt lộ ra, lưng lá sen, hai bên đính vô số tinh thạch màu đỏ, bên hông dùng vô số hồng bảo thạch nhỏ vụn may thành dây lưng, làn váy thật dài xõa đầy đất.
Trắng cùng đỏ phối hợp, Tô Mạt lúc này thật đúng là hoa mai lạnh tháng mười hai, lẳng lặng nở ra.
"Thần Hi. . . . . ." Tô Mạt thấy Quý Thần Hi ngơ ngác không nói lời nào, cũng căng thẳng một chút: "Có phải khó coi. . . . . . hay không?"
Cô chính là mặc lễ phục lộng lẫy có lẽ cũng chưa tính là công chúa. . . . . .
"Không! Không! Rất xinh đẹp!"
Quý Thần Hi ôm eo nhỏ nhắn của Tô Mạt, ở bên tai cô hà hơi: "Cái dáng vẻ này của em, thật sự làm cho anh muốn giấu em vào trong phòng, không cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp của em."
Ấm áp độc nhất của Quý Thần Hi ở bên tai lưu chuyển, Tô Mạt nhìn thấy sau lưng một hàng người hầu, bỗng nhiên đỏ mặt: "Trước buông em ra, nơi này. . . . . . Có người."
Quý Thần Hi nghe lời nói của Tô Mạt, nhẹ nhàng buông cô ra, dắt tay của cô ngồi lên ghế trang điểm ở bên cạnh, dặn dò thợ trang điểm: "Đem tóc dài vén lên một nửa, một nửa chia nhỏ ra, trang điểm phải nhạt một chút, cố gắng không thêm quá nhiều màu sắc."
"Vâng, điện hạ."
Do thợ trang điểm khéo tay, Tô Mạt từ từ mở mắt, trong gương hiện ra cô gái xinh đẹp quả nhiên là làm động lòng người.
Quý Thần Hi khoác hai tay lên trên vai trần của cô, đem một cái dây chuyền ruby đỏ đeo vào cổ của cô, bông tai, lắc tay đồng bộ mang vào từng món một.
Bộ trang sức này tạo hình tương đối xinh đẹp, ruby đỏ kết hợp cùng kim cương trắng tạo thành hình dáng tương tự như bông tuyết, "Đây là. . . . . ."
"Thanh Hàn" (lạnh lẽo)
Quý Thần Hi cài xong lắc tay, cười nhạt một tiếng: "Đây là đặc biệt chế tạo cho em, anh gọi là Thanh Hàn, là trang sức thích hợp với em nhất."
Thanh Hàn. . . . . .
Khó trách, có kiểu dáng của bông tuyết.
Mấy cái trang sức này, lại dồn vào bao nhiêu tâm tư của anh, đặc biệt thiết kế cho em. . . . . .
Đang lúc Tô Mạt cảm động còn chưa có biểu đạt ra, thì Quý Thần Hi lại nửa quỳ trên mặt đất, đem một cái hộp mở ra, cầm lên bên trong một đôi giày cao gót tinh xảo.
"Thần Hi. . . . . ."
Ngẩng đầu lên, Quý Thần Hi mỉm cười nhẹ nhàng nâng chân của Tô Mạt lên, đi giày vào cho cô.
Vương tử, cô bé lọ lem, thủy tinh, giấc mơ bắt đầu, chính là anh và em, yêu nhau say đắm. . . . . .