Một đôi mắt màu xanh lạnh chỉ dừng lại ở trên người phu nhân Rosa chốc lát, mà tim của phu nhân Rosa cũng đã đập nhanh rồi.
Cúi đầu, cung kính nói: "Đúng vậy, điện hạ."
Phu nhân Rosa mặc dù là phu nhân quý tộc, nhưng đối với Quý Thần Hi vẫn là rất xa lạ, vương tử điện hạ "Huyết thống không tinh khiết" trong truyền thuyết có ngũ quan tuấn tú, tướng mạo thanh tuyển, cao quý làm cho người khác không dám nhìn thẳng, xem ra quả nhiên truyền thuyết không giả.
Đang lúc phu nhân Rosa chuẩn bị cáo lui, thì cửa lớn phòng tiếp khách đột nhiên mở ra, Kerry hấp tấp xông tới: "Điện hạ, nửa giờ trước máy bay của công chúa Sophie đã đến sân bay tư nhân hoàng gia Eros."
Quý Thần Hi hờ hững, vẫn như cũ dịu dàng vuốt tay Tô Mạt, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng phân cho Kerry một chút xíu: "Phải không, tới thực vui vẻ."
Ngày thứ mười, quả nhiên là người Châu Âu đặc biệt đúng giờ.
Đối mặt với biểu hiện bình tĩnh như thế của Quý Thần Hi, Kerry không thể làm gì khác hơn là chuyển ánh mắt về phía Tô Mạt: "Tô tiểu thư, mời sớm chuẩn bị"
Tô Mạt trong trẻo lạnh lùng cười một tiếng: "Muốn chuẩn bị cái gì, tôi ở nơi này xin đợi đại giá."
Kerry chán nản nhìn phản ứng của hai người, trong lúc bất chợt có một loại cảm khái hoàng đế không gấp thái giám gấp.
"Nếu như vậy, tôi đi ra ngoài trước."
Nháy mắt với phu nhân Rosa, Kerry cùng với Rosa phu nhân lui ra ngoài, để lại một không gian an tĩnh cho hai người.
"Lo lắng không?"
"Không lo lắng."
"Sợ hãi không?"
"Dĩ nhiên không."
"Không sao, cho dù em lo lắng, em sợ hãi, cũng không sao."
Quý Thần Hi đem đầu của cô tựa lên trên vai mình, ngón tay dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô: "Sóng to gió lớn, anh đều cùng với em xông qua, tuyệt đối sẽ không để em một mình chịu đựng. . . . . ."
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp, giống như phác họa một bài thi, rơi vào trên người của hai người.
Sự yên lặng, bình an. . . . . .
Thời gian trôi qua, sự yên lặng của hạnh phúc như vậy không có kéo dài quá lâu. . . . . .
"Elroy! Elroy!"
"Công chúa Sophie, mời nhỏ giọng một chút, nơi này là cung điện riêng của điện hạ. . . . . ."
"Lớn mật! Anh lại dám nói chuyện với tôi như vậy! Cung điện của Elroy thì thế nào, tương lai tôi là nữ chủ nhân của cái cung điện này!"
"Nhưng mà công chúa, điện hạ bây giờ đang nghỉ ngơi. . . . . ."
"Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải gặp anh ấy!"
"Công chúa. . . . . . Công chúa!"
Phanh -- một tiếng đẩy cửa, kết thúc ồn ào trong hành lang.
"Này. . . . . . Đây chính là anh nói, Elroy đang nghỉ ngơi? !"
Giọng nữ bén nhọn phát ra từ một cô gái xinh đẹp tóc màu nâu, con ngươi màu nâu.
Tô Mạt đem tầm mắt chuyển lên trên người của cô ta, trước tiên xác định, cô ta chắc là công chúa Sophie trong truyền thuyết rồi.
Kerry ở bên cạnh nhìn điện hạ gia còn ôm Tô Mạt ở trong ngực, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích làm sao, không thể làm gì khác hơn là lẩm bẩm: "Này. . . . . . Điện hạ. . . . . ."
"Anh ấy thế nào! Anh nói Elroy đang nghỉ ngơi, nhưng mà tôi rõ ràng đã nhìn thấy chuyện không nên xuất hiện"
Sophie nổi giận chỉ vào Quý Thần Hi và Tô Mạt, rống to: "Cho tôi một giải thích hợp lý, chẳng lẽ nói Elroy nghỉ ngơi chính là ôm cô gái khác phơi nắng? !"
Anh ngữ của Tô Mạt coi như cũng không tệ, mặc dù Sophie nói Anh ngữ theo tiêu chuẩn Châu Âu, nhưng cô vẫn là nghe được rất rõ ràng, đồng thời cũng ở trong hành động của Sophie xác lập một chút -- vị công chúa vương thất Thụy Điển này nhất định không phải là nhân vật dễ đối phó như thế!
Quý Thần Hi khó có được lòng tốt mà giải vây cho Kerry, tạm thời ôm Tô Mạt rời khỏi ngực mình, tao nhã cười nhẹ: "Sophie, cần gì phát giận lớn như vậy, cô từ trước đến giờ đều là một vị công chúa cao quý lễ độ, không phải sao?"
Thấy Quý Thần Hi nói chuyện, công chúa Sophie cười lạnh: "Elroy, tôi cao quý là không thể nghi ngờ, về phần lễ phép. . . . . . Tôi hình như không có làm cái chuyện gì vô lễ."
Công chúa Sophie đẩy Kerry ngăn ở trước mặt ra đi về phía Quý Thần Hi, vừa đi vừa cười: "Đã nói lần này tôi viếng thăm Eros là do anh tự mình tiếp đãi, nhưng mà anh không những lỡ hẹn, còn trốn ở chỗ này mà cùng cô gái không rõ lai lịch ôm ôm ấp ấp, xin hỏi Elroy, rốt cuộc là tôi vô lễ hay là anh vô lễ?"
Tô Mạt thuộc về cô gái "Không rõ lai lịch" thông minh lựa chọn im lặng, lấy bất biến ứng vạn biến. Mà Quý Thần Hi luôn luôn hận nhất người khác chửi bới Tô Mạt thì đứng lên, lạnh lùng nói: "Cô thân là người thừa kế vương thất Thụy Điển không phải là không biết mấy ngày trước tôi tai nạn xe cộ bị trọng thương, hiện tại hành động bất tiện. Huống chi, tôi đã dặn dò cô có thể không cần đến, nhưng cô lại cứ muốn tới, cô đã tới, thì tôi lại phải có nghĩa vụ đi nghênh đón cô sao?"
Công chúa Sophie đứng lại ở trước mặt Quý Thần Hi ba bước xa, rất tức giận: "Anh nói như vậy, là đang trách tôi tự mình đa tình? !"
Quý Thần Hi coi thường tức giận của cô, lạnh nhạt đáp lại: "Không phải cô đều như thế sao?"
"Elroy, tôi hi vọng anh không được trốn tránh quan hệ của tôi. Lần này tôi tới hoàn toàn là vì lo lắng cho thương thế của anh, không có tận mắt anh hoàn hảo không tổn hao gì, tôi sẽ không yên tâm ."
Quý Thần Hi hoàn toàn không cảm kịch, vẫn nụ cười xa cách: "Cô bây giờ nhìn thấy, tôi còn chưa có chết, hiện tại cô có thể yên tâm trở về Thụy Điển, không tiễn!"
"Anh!"
"Như thế nào?"
Công chúa Sophie hít sâu lần thứ nhất, cố gắng đè xuống tức giận gần như muốn bộc phát, tận lực bình tĩnh hòa nhã nói: "Tôi là vị hôn thê của anh, quan tâm anh chiếu cố anh là chuyện rất bình thường, tôi chỉ là hy vọng anh không nên cự tuyệt tôi, ít nhất, anh nên cho tôi một cơ hội, anh cũng nên cho chính mình là một cơ hội. Elroy, tin tưởng tôi, tôi sẽ là phụ nữ thích hợp nhất của anh trên toàn thế giới."
Vương tử vốn là nên xứng đôi cùng với công chúa, Sophie có lòng tin tuyệt đối, Quý Thần Hi cùng cô vốn là nên một đôi trời sinh.
"Lời như vậy, gần đây tôi đã nghe đến mệt mỏi rồi, xin lỗi, ba vị trước không có làm đánh động được tôi, đồng dạng, cô cũng không thể khiến tôi dao động."
Quý ông là không nên tổn thương phái nữ xinh đẹp, Quý Thần Hi không thể làm gì mà lắc đầu một cái, kéo tay Tô Mạt qua, dắt cô đến trước mắt công chúa Sophie, kiêu ngạo giới thiệu: "Cô ấy gọi là Tô Mạt, mặc dù là tên họ Trung quốc, nhưng phát âm Anh văn cùng với tên cô rất giống. Cô ấy là cả đời tôi theo đuổi, cũng là hạnh phúc một đời của tôi. Xin lỗi, công chúa Sophie, tôi đã lựa chọn Tô Mạt là người trở thành nửa đời sau của tôi đây. Chúng ta, giải trừ hôn ước thôi."
Sophie khó tin, Quý Thần Hi lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt cô như thế, lắc đầu một cái, điên cuồng mà kêu to: "Không! Tôi tuyệt sẽ không giải trừ hôn ước với anh đâu!"
Quý Thần Hi biết cô ta hiện tại rất khó tiếp nhận, cũng đành phải tiếc nuối thở dài: "Tôi biết rõ, muốn cô từ hôn là một chuyện rất khó khăn, nhưng mà xin cô thứ cho, Châu Âu là một địa phương tràn đầy lãng mạn, thân là công chúa Châu Âu nhất định cô có thể lý giải tâm tình của tôi."
"Công chúa Châu Âu. . . . . . Anh còn biết tôi là công chúa Châu Âu! Elroy, nếu anh biết thân phận của tôi, hơn nên anh hiểu rõ thân phận của chính anh! Anh là Vương tử của đế quốc Eros Châu Âu, người thừa kế đế quốc tương lai, làm sao anh có thể lựa chọn một cô gái như vậy trở thành vương hậu của anh!"
"Thật xin lỗi, có một số việc cũng không phải tôi suy xét, tình yêu phát sinh vốn chính là không có logic không có đạo lý ."
Trong con ngươi của công chúa Sophie cao quý xinh đẹp đều là hận ý, vô ý thức lắc đầu, hung hăng nói: "Tôi tuyệt đối không đồng ý, tôi tuyệt đối không nhận thua!"
Chợt xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi ra phòng tiếp khách.