Chỉ nghe mấy lời này của Đường Thất Kinh, đã có thể tưởng tượng được áp lực và thống khổ mà Tập Tiếu Phong phải chịu đựng lớn nhường nào rồi.
Tập Tiếu Phong đau đớn nói: “Toái Mộng Đao đích thực đã mất tích rồi, tinh túy của Thất Hồn Đao Pháp không thể phát huy, Tập Gia Trang chỉ còn lại cái vỏ rỗng mà thôi”.
Còn y, y chính là chủ nhân của “cái vỏ rỗng” Tập Gia Trang này.
Thiết Thủ nói: “Mấy năm nay, nếu không phải muốn lợi dụng Tập trang thủ tìm Toái Mộng Đao, ngươi sớm đã giết y từ lâu rồi, có đúng không?”.
Đường Thất Kinh cười cười: “Y vốn không phải đối thủ của ta”.
Thiết Thủ cười gằn, lạnh lùng nói: “Điều này đương nhiên, ngươi kiêm thông tuyệt học hai nhà cơ mà. Nếu ta đoán không lầm, chúng ta cũng đã từng giao thủ”.
Đường Thất Kinh gật đầu: “Khi ấy thực ra ta nên giết ngươi mới đúng, nhưng lại nghĩ nếu giết một trong Tứ Đại Danh Bộ, chắc chắn sẽ kinh động đến Gia Cát tiên sinh, thế nên ta mới nhẫn nại. Xem ra đó đúng là một quyết định sai lầm!”.
Thiết Thủ gật đầu: “Sai lầm. Bởi vì, cục diện ngày hôm nay, vị tất ngươi đã giết được ta. Hơn nữa, cho dù là ngươi giết được, cũng phải giết hai người, giết hai người so với giết một người lại càng kinh động hơn”.
“Hai người” mà chàng nói đương nhiên chính là chỉ chàng và tứ sư đệ Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết nghe hai người nói, trong lòng hiểu rõ chuyện giao thủ với Đường Thất Kinh mà Thiết Thủ nhắc tới, chính là chuyện trước khi Thiết Thủ cứu chàng ở Khóa Hổ Giang, đã từng bắt được đại đạo Đường Thập Nhị ở Thiểm Bắc, Đường Thập Nhị đang chuẩn bị cung khai lũ hung đồ gây án ra thì bị người ta sát hại. Còn Thiết Thủ thì cũng giao thủ với một hắc y mông diện nhân, mấy chục chiêu mà vẫn không phân thắng phụ.
Về sau hắc y nhân thấy đồng bọn đã sát nhân diệt khẩu thành công, liền lập tức triệt thoái, xem ra hắc y cao thủ này chính là Đường Thất Kinh.
Đường Thất Kinh cũng gật đầu đồng ý: “Rèn sắt phải rèn lúc nóng, giết người phải giết cho nhanh, câu nói này chẳng sai chút nào. Ta chính vì nghĩ rằng nếu giết Tập Tiếu Phong, Toái Mộng Đao sẽ không thể vào tay, nên mới chần chừ không hạ sát thủ, cuối cùng suýt chút nữa đã bị hắn gạt, hơn nữa, còn kéo cả các ngươi đến đây”.
Nghe giọng nói của y cơ hồ như có vẻ hơi hối tiếc.
Tập Anh Minh lúc này tiếp lời: “Tập trang chủ giả bộ rất tín nhiệm và dựa dẫm vào bọn ta, giao hết thực quyền trong trang, khiến chúng ta tưởng rằng y không hề hứng thú với quyền lực của Tập Gia Trang, hơn nữa còn chưa phát hiện ý đồ của chúng ta... suýt chút nữa thì bọn ta đã bị hắn qua mặt rồi”.
Tập Mai Hồng kêu lên: “Đại ca, chuyện lớn như vậy, sao đại ca không nói với bọn muội?”.
Tập Tiếu Phong cười lạnh: “Nói cho muội biết thì có tác dụng gì? Với võ công của muội với nhị đệ, tính tình lại xung động, chỉ chết càng mau hơn mà thôi! Huống hồ... trên dưới trong trang, toàn bộ đều là tâm phúc của bọn chúng, cả tẩu tử của muội cũng bị chúng hại chết, còn phái cả Lê Lộ Vũ đến giám thị ta. Nhị đệ và muội biết được chuyện này, nhất định sẽ nhẫn nhịn không nổi, hơn nữa, bọn chúng giám sát rất nghiêm ngặt, vì sự an toàn của tất cả, ta cũng chẳng có cơ hội mà nói cho hai người biết”.
Thiết Thủ, Lãnh Huyết nghe xong đều thầm thở dài: bất kể nói thế nào, Tập Thu Nhai và Tập Mai Hồng cũng lớn lên từ nhỏ trong Tập Gia Trang, vậy mà xảy ra sự việc nghiêm trọng như vậy cũng không hề có cảm giác gì, sự vô tri với quyền lực và tranh đấu của hai người này thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Tập Lương Ngộ nói: “Vì thế bề ngoài y tỏ ra rất nhu thuận, nhưng bên trong lại ngấm ngầm tìm cách mưu phản”.
Tập Tiếu Phong lạnh lùng nhìn y, cười khẩy nói: “Mưu phản? Rốt cuộc là ai mưu phản ai?”.
Tập Lương Ngộ nhất thời cứng họng không nói được gì.
Tập Thu Nhai run run giọng nói: “Vây tại sao đại ca lại truy sát Cầu Nhi?”.
Tập Anh Minh lên tiếng đáp thay cho Tập Tiếu Phong: “Đó là nguỵ kế của y hòng giữ lại tính mạng cho cốt nhục của mình, y cố ý giả điên, làm ra những chuyện bậy bạ, sau đó danh chính ngôn thuận đả thương Lê Lộ Vũ, khiến y thị không thể ở bên cạnh giám thị, nhưng lại không giết chết thị để chúng ta không nghi ngờ. Còn y thì thừa lúc hỗn loạn, đã đuổi Tập Cầu Nhi ra bờ sông, giả vờ chém chết nó, kỳ thực chỉ là đẩy nó bay xuống sông mà thôi...”.
Lãnh Huyết chợt hỏi: “Tập gia không phải có quy định con cháu không được xuống nước, không được học bơi hay sao?”.Tập Anh Minh hừ lạnh nói: “Chính vì vậy nên chúng ta cũng tin là thật, cho rằng Tập Cầu Nhi chết chắc. Tập Tiếu Phong đến cả nhi tử của mình mà cũng không tha, vậy thì chắc chắn là đã phát điên thật rồi”.
Tập Tiếu Phong cười cười: “Kỳ thực lúc ấy ta biết các ngươi đã động sát tâm, nếu không giả điên giả khùng, các ngươi đã hạ sát thủ rồi”.
Đường Thất Kinh mỉm cười: “Kỳ thực trong đêm mưa gió ấy, ngươi chém bị thương Lê Lộ Vũ, giả bộ đuổi giết Tập Cầu Nhi đền bờ sông, sau đó bảo nó bơi đi tìm Tập Dã Tự, rồi cùng Tập Dã Tự đi kiếm Tứ Đại Danh Bộ đến đây bắt chúng ta, kế hoạch này đúng ra rất hay”.
Tập Tiếu Phong khẽ mấp máy môi, đưa mắt nhìn đứa bé bị điểm huyệt ngây ra như gỗ trong tay Đường Thất Kinh: “Đối phó các ngươi, không thể không làm vậy. Cầu Nhi là đứa bé không nghe lời, vì nhà sống ở ven sông, nên từ nhỏ đã học bơi lội, chuyện này chỉ có ta và mẹ ruột nó là biết được”.
Đường Thất Kinh cười cười: “Đáng tiếc... đáng tiếc là Tập Dã Tự tuy là tâm phúc duy nhất của ngươi, song đầu óc lại quá ngu ngốc. Hắn không biết làm sao tìm được Tứ Đại Danh Bộ, nên đã tìm đến huyện thái gia để hỏi...”.
Nói tới đây, Đường Thất Kinh cười lên ha hả với vẻ vô cùng đắc ý: “Huyện thái gia là người của chúng ta, vì thế Tập Dã Tự lập tức bị hạ ngục với tội danh bắt cóc tiểu thiếu gia của Tập Gia Trang, ngày hôm sau thì tuyệt khí ở trong lao phòng”.
Đường Thất Kinh ngưng lại giây lát, cố ý xoa xoa đầu tiểu hài tử: “Thế nên, Cầu Nhi lại lọt vào tay chúng ta”.
Song mục Tập Tiếu Phong thẫn thờ, miệng lẩm bẩm: “Nếu biết thế này, đêm mưa gió đó ta cũng đào tẩu luôn cùng với nó”.
Đường Thất Kinh quả quyết nói: “Không thể được, bởi vì ta đã lập tức đuổi tới, ngươi không thể chạy thoát được. Nếu như ngươi cõng tiểu Cầu Nhi mà chạy, thì lại càng không thể thoát. Ngươi có thể bỏ rơi đệ đệ muội muội của mình, nhưng vẫn chưa đủ tàn nhẫn để bỏ lại nhi tử, bỏ lại cả Tập gia trang...”.
Tập Thu Nhai lúc này không thể nén được mà lên tiếng: “Đại ca, lúc đó sao huynh lại... phải bức đệ và Tiểu Trân nhảy xuống sông, đệ và Tiểu Trân... đều không biết bơi mà!”.
Tập Tiếu Phong nói: “Ta bức các ngươi nhảy xuống, là vì trước đó đã nghe tam muội nói hai người trong Tứ Đại Danh Bộ ở cách đó không xa, nếu như ta kêu cứu, chỉ sợ trước khi danh bộ đến thì huynh đệ chúng ta đã trúng phải độc thủ của chúng rồi, thế nên mới bức các ngươi nhảy xuống sông, để làm kinh động hai người bọn họ, khiến Thiết đại nhân, Lãnh đại nhân có hứng thú với chuyện của Tập gia trang...”.
Đường Thất Kinh vỗ tay nói: “Ta cũng không thể không khâm phục diệu kế này của ngươi, huống hồ, ngươi sát hại đệ đệ như vậy, càng khiến chúng ta tin tưởng ngươi đã điên thật sự, chúng ta muốn đoạt địa vị và sản nghiệp của một tên điên, thật dễ hơn trở bàn tay, thế nên cũng không cần giết ngươi làm gì... ngươi giả điên giả khùng như vậy, ít nhất cũng là diệu sách để giữ được tính mạng”.
“Nhưng...”.
Tập Thu Nhai lại hỏi: “Nếu Thiết đại nhân, Lãnh đại nhân không đến cứu đệ và Tiểu Trân thì sao?”.
“Vậy thì sao chứ?”.
Tập Lương Ngộ nheo nheo mắt nói: “Thì ngươi chết chìm chứ sao. Xét về tâm lang thủ lạt thì ngươi còn lâu với bì được với đại ca của ngươi, đây cũng là nguyên nhân mà chúng ta còn chưa có ý định giết ngươi vội”.
Y nói rất rõ ràng, trong mắt bọn chúng, nhị công tử Tập Thu Nhai chẳng là gì cả.
Tập Anh Minh cũng nói: “Y cố ý bắt các người cởi bỏ y phục, biến hai ngươi thành trò cười, chính là để khiến mình càng giống một kẻ điên hơn. Ngoài ra, y làm vậy còn để thu hút sự chú ý của người khác, khiến chúng ta không thể hạ sát thủ trong lúc y đang bị chú ý như vậy được. Huống hồ, y cũng đã nắm được một tâm tư của chúng ta, chính là bọn ta cũng hi vọng y làm hình tượng của mình càng xấu đi càng tốt, như vậy về sau chúng ta muốn đoạt quyền đoạt vị cũng dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng cũng khiến chúng ta lơ là cảnh giác với y, cơ hội đào tẩu của y cũng lớn hơn rất nhiều”.
Đường Thất Kinh thở ra khe khẽ nói tiếp: “Đáng tiếc là y không thể đào thoát. Sau khi chúng ta bắt được Cầu Nhi thì đã bắt đầu hoài nghi đến y, tuy lúc ấy chúng ta không thể lập tức giết y, nhưng đã lập tức giam y vào trong địa lao. Đến khi biết được tin nhị công tử đã được hai người trong Tứ Đại Danh Bộ cứu thoát từ chỗ tam cô nương, thì bọn ta có thể hoàn toàn khẳng định y chỉ giả điên giả khùng diễn kịch cho chúng ta xem mà thôi”.
Lãnh Huyết chợt lên tiếng hỏi: “Vậy sao lúc chúng ta đến gặp ngươi trong hầm kín, ngươi không hề phát ra bất cứ tín hiệu nào?”.
Đường Thất Kinh lên tiếng đáp thay: “Bởi vì y biết trong lao phòng đó, ít nhất có sáu loại độc có thể khiến y phát điên thật sự rồi chết ngay tại chỗ, chỉ cần y nói sai một lời, ta lập tức có thể khiến y mãi mãi cũng không nói được lời nào nữa. Tập trang chủ của chúng ta là người thông minh, tự nhiên sẽ không nói bừa nói bãi rồi”.
“Ta cũng nói rồi”.
Tập Tiếu Phong thở dài: “Ta đặc biệt nhắc đến Toái Mộng Đao, chính là muốn mượn nó để kích thích trí tò mò và sự ngờ vực của hai người”.
Lãnh Huyết hỏi: “Vậy quý tổ Tập Bôn Long có truyền thanh đao đó cho con cháu không?”.
Tập Tiếu Phong giơ thanh đao gác trên đùi lên, gương mặt lộ vẻ cực kỳ bi phẫn: “Nếu trên tay ta mà là Toái Mộng Đao, thì lũ gian tặc này sớm đã không còn mạng đứng đây rồi!”.
Đường Thất Kinh chậm rãi nói: “Nhưng lúc này ta đã không còn muốn đoạt Toái Mộng Đao nữa, cứ nghĩ đến việc Thiết Thủ, Lãnh Huyết cũng nhúng tay vào chuyện này, thì ta không muốn làm sự tình lớn thêm nữa”.
Thiết Thủ trầm giọng nói: “Vì vậy ngươi đã phái người nói cho tam cô nương biết hành tung của chúng ta. Ngươi hiểu rất rõ tính tình của nàng, nhât định sẽ bám nhẵng chúng ta không rời, khiến chúng ta chậm mất một bước. Trong khi đó, ngươi lệnh cho Tập Lương Ngộ, Lữ Trọng, Lê Lộ Vũ dẫn dụ nhị công tử ra ngoài rồi hạ sát thủ với y?”.
Đường Thất Kinh gật đầu: “Đáng tiếc... ta tính sót mất Tiểu Trân! Vì ậy, chỉ có một mình tam quản sự trở về... ngay sau đó, ta biết các người sẽ đến đây”.
Thiết Thủ lại hỏi: “Vậy thảm án diệt môn của Trần gia phường, Chiếu Gia tập, Yên Gia Kiều, Củng Gia Thôn, Đạm Gia Thôn, Hà Nam Cần Gia, Chân Tâm Đạo Trường, Niên Gia Trại, Hà Bắc Tống Đình Mặc Tửu Trang, toàn bộ đều do ngươi bảo Tập Anh Minh, Tập Lương Ngộ, Lữ Trọng, Đường Sao, Lê Lộ Vũ, Nhạc Quân gây nên?”.
Đường Thất Kinh cười cười: “Còn cả Tập Gia Trang này nữa, chỉ có điều Tập Gia Trang thực lực hùng hậu, vẫn còn chỗ lợi dụng nên chúng ta dùng một phương thức khác để hủy diệt nó từ từ mà thôi”.
Kế đó y ngẩng đầu cao ngạo nói: “Ta vốn là người được Đường Môn đặc phái đến thống lĩnh võ lâm Lưỡng Hà này”.
Thiết Thủ lạnh lùng nói: “Chẳng trách Cửu Mệnh Tổng Quản lại lần lượt từ chức ở Lạc Nhạn Bang và Quán Gia Bảo, sau đấy thì Lạc Nhạn Bang liền trở thành chư hầu của Đường Môn, Quán Gia Bảo thì không đầy một năm sau đã trở thành đống gạch vụn, coi như đã xoá xổ trong võ lâm”.
Đường Thất Kinh cười cười đáp: “Ngươi cứ yên tâm, Tập Gia Trang sẽ giống như Lạc Nhạn Bang, chứ không kết cục thảm hại như Quán Gia Bảo đâu... hôm nay ta đã đuổi hết tử đệ trong trang ra ngoài, vì vậy sẽ không ai biết ở đây xảy ra chuyện gì đâu”.
Thiết Thủ cười nhạt nói: “Đường Thất Kinh, ngươi tự tin đến vậy sao?”.
Đường Thất Kinh mỉm cười đáp lại: “Ta đã giao thủ với ngươi một lần, có thể nói là ngang tài ngang sức, nhưng một mình Lãnh Huyết, tuyệt đối không phải là đối thủ của Anh Minh, Lương Ngộ và Tập trang chủ hợp lực”.
Tập Mai Hồng nghe vậy liền hét lên: “Đại ca ta sao lại giúp tên đại đầu quỷ nhà ngươi chứ?”.
Đường Thất Kinh vẫn mỉm cười ung dung: “Bởi vì Tập Cầu Nhi đang ở trong tay ta, y không giúp ta, nhi tử của y sẽ chết chắc. Không tin, ngươi thử hỏi vị đại ca thông minh cơ trí của ngươi mà xem?”.
Tập Mai Hồng bước lên trước, kéo kéo tay áo Tập Tiếu Phong, nôn nóng hỏi liền mấy lượt: “Đại ca, đại ca... có phải không, có phải không? Ca ca...”.
Tập Tiếu Phong vẫn cúi đầu nhìn thanh đao gác trên đùi, không nói tiếng nào.
Lãnh Huyết sải chân bước lên phía trước, chỉ nói một câu: “Ngươi giúp Đường Thất Kinh giết chúng ta xong, bọn chúng cũng vẫn giết ngươi thôi”.
Tập Tiếu Phong chậm rãi ngẩng đầu, cười khổ, cũng chỉ đáp một câu: “Nếu bây giờ ta không giết ngươi, độc mà Đường Thất Kinh hạ trên người Cầu Nhi sẽ lập tức phát tác, ngươi nói xem, ta có thể hại chết nhi tử của mình không?”.
Lời vừa dứt, y liền lập tức xuất đao tấn công Lãnh Huyết.
Đao vừa xuất, đại chiến đã khai diễn.
Đúng lúc này, Tập Thu Nhai cao giọng gầm lên: “Vẫn còn chúng ta! Các ngươi tính sót rồi! Vẫn còn chúng ta!”.
Thế nhưng không ai để ý đến y cả.
.
Cuộc chiến vừa diễn ra đã cực kỳ khốc liệt.
Tập Tiếu Phong khoái đao lướt tới Lãnh Huyết, nhưng cùng lúc y xuất đao, Lãnh Huyết đã bay ngược ra phía sau.
Cùng lúc đó, Thiết Thủ đột nhiên xuất quyền tấn công Đường Thất Kinh.
Đường Thất Kinh đang định xuất thủ, thì đột nhiên thấy quyền đầu nhỏ lại.
Quyền đánh thẳng vào mặt, đáng lẽ phải càng gần càng lớn mới đúng, lại sao đột nhiên lại thu nhỏ như vậy?
Lý do duy nhất chính là người xuất quyền đã kéo dãn khoảng cách.
Khi Đường Thất Kinh phát giác ra điểm này, thì đã không kịp ngăn cản.
Thiết Thủ nhảy ngược về phía sau, tốc độ thật khó thể hình dung, thế nên cơ hồ như cùng một lúc, kiếm của Lãnh Huyết và quyền của Thiết Thủ cùng lúc đâm trúng, đánh trúng người Tập Lương Ngộ. Tập Lương Ngộ kêu lên một tiếng quái dị, lập tức táng mạng tại chỗ, ngã ngửa người xuống đất. Tiểu Trân lập tức được giải cứu khỏi sự khống chế của y.
Thiết Thủ, Lãnh Huyết cùng kề vai tác chiến đã nhiều năm, tâm ý tương thông, vừa xuất thủ đã liên thủ giết được một hảo thủ của đối phương, cứu thoát Tiểu Trân.
Có điều lúc này Đường Thất Kinh đã hú lên cuồng nộ, bổ về phía Thiết Thủ.
Thiết Thủ ở bên trái Tiểu Trân, Lãnh Huyết ở bên phải nàng, thế nên bất kỳ công kích nào với hai người, đều có thể gây nguy hiểm cho Tiểu Trân cả.
Vì vậy Thiết Thủ, Lãnh Huyết lập tức lao lên nghênh chiến.
Điểm khác nhau là, Thiết Thủ nghênh chiến với Đường Thất Kinh, còn Lãnh Huyết thì lao vào một màn đao ảnh.
.
Lãnh Huyết từng giao thủ với Tập Mai Hồng một lần, Thất Hồn Đao Pháp mà nàng sử dụng đã có thể xem là thập phần lăng lệ.
Nhưng so với Thất Hồn Đao Pháp mà Tập Tiếu Phong sử dụng lúc này, đao pháp của Tập Mai Hồng thật không khác gì tiểu hài tử vung đao múa kiếm đùa giỡn vậy.
Thiết Thủ và Lãnh Huyết lợi dụng yếu tố bất ngờ, cứu được Tiểu Trân, giết chết Tập Lương Ngộ, đoạt được tiên thanh, nhưng đồng thời cũng mất đi ưu thế.
Bởi vì hai người làm vậy, cũng là cho địch nhân cơ hội tụ lực phát động. Cao thủ đối địch, chỉ cần một nhân tố khách quan rất nhỏ, cũng đủ để tạo nên hiệu quả hoàn toàn khác biệt rồi. Mà chỉ một ưu thế nhỏ nhoi ấy, cũng có thể xoay chuyển toàn bộ cục thế thắng bại.
Võ công của Thiết Thủ cao hơn Lãnh Huyết một chút, bất phân thắng bại với Đường Thất Kinh. Võ công của Đường Thất Kinh cao hơn Tập Tiếu Phong rất nhiều, vì vậy võ công của Lãnh Huyết, kỳ thực cao hơn Tập Tiếu Phong, nhưng người đối phó Lãnh Huyết, ngoài Tập Tiếu Phong ra còn có cả Tập Anh Minh nữa.
Tập Thu Nhai, Tập Mai Hồng đều muốn giúp Lãnh Huyết, nhưng nếu giúp Lãnh Huyết, không phải là sẽ đối phó với thân ca ca của mình hay sao?
Thế nên, Tập Mai Hồng, Tập Thu Nhai không hề động thủ, cũng không biết nên động thủ thế nào mới tốt, Tiểu Trân không biết võ công, muốn động thủ cũng không thể động thủ.
Chỉ là, Tập Tiếu Phong thêm vào Tập Anh Minh, võ công thực lực có cao hơn Lãnh Huyết một chút.
Huống hồ, Lãnh Huyết đã mất đi tiên cơ, để bị Tập Tiếu Phong tấn công như cuồng phong bạo vũ, phải dốc toàn lực ứng phó. Vì vậy, sau ba mươi chiêu, trường kiếm trong tay chàng đã bị hai thanh đao sử Thất Hồn Đao Pháp của Tập gia cuốn bay khỏi tay.
Nhưng Lãnh Huyết đã kịp thời lợi dụng khoảnh khắc binh khí của mình bị địch nhân hất bay khỏi tay, lướt người về phía sau, đến bên cạnh giá binh khí. Trên giá có đao, bốn mươi thanh đơn đao hình dáng khác nhau.