Ngươi... ngươi là ai? Hưu Xuân Thủy rên rỉ.
Đáp án của nam tử khiến cho thị cảm thấy giống như bị người khác đẩy vào trong một hố băng vậy: “Thịnh Nhai Dư”.
Hưu Xuân Thủy há hốc miệng, hồi lâu sau mới khó khăn thốt lên hai chữ: “Vô... Tình!”.
Đại sư huynh trong Tứ Đại Danh Bộ, niên kỷ trẻ nhất, từ nhỏ toàn gia đã bị cừu nhân sát hại, hai chân cũng bị phế, thân thọ nội thương cực nặng, về sau được Gia Cát tiên sinh cứu chữa, dựa vào trí thông minh trác tuyệt và nghị lực hơn người, đã luyện thành một thân khinh công và ám khí mà người trong giang hồ nghe danh đều phải khiếp sợ, chỉ trong mấy năm đã phá vô số vụ đại án mà những người còn đủ cả tứ chi không thể nào phá nổi, trở thành thủ lĩnh của Tứ Đại Danh Bộ, vì tra án vô tư lãnh diện, xuất thủ cũng lạt thủ vô tình, thế nên người trong võ lâm liền gọi chàng là Vô Tình. Kỳ thực Vô Tình chính là người đa tình nhất trong Tứ Đại Danh Bộ. Tên thật của chàng là Thịnh Nhai Dư, là độc tử của đại tướng Thịnh Đình Điền, hai chữ Nhai Dư là sau này Gia Cát tiên sinh vì cảm khái trước cảnh bất hạnh của chàng mà ban cho.
Thịnh Nhai Dư chính là Vô Tình.
Vô Tình nhìn thẳng vào Hưu Xuân Thủy, hai đạo mục quang sắc lạnh như muốn soi thấu cả nội tâm của thị: “Loại người giống như ngươi, ta không cần phải bắt sống về quy án làm gì, thông thường thì đều lập tức xử quyết tại chỗ, vì vậy tốt nhất là ngươi đừng để ta có lý do làm vậy”.
Hưu Xuân Thủy hít sâu một hơi, ánh mắt chuyển dần xuống hạ bàn của Vô Tình, thở ra nhè nhẹ hỏi: “Chân của người...”.
“Là chân gỗ, vì vậy đứng không được vững”. Vô Tình đáp.
“Nếu là chân giả...”. Tròng mắt Hưu Xuân Thủy chuyển động, giống như ánh mắt của con độc xà ẩn nấp sâu trong động đá: “Vậy ngươi không thể di động đúng không?”.
“Nếu ngươi không ngại thì cứ thử xem”.
Vô Tình khẽ hất tay, chỉ thấy hai ánh kim quang lóe lên, một mũi tên vàng đã ghim chặt đóa hoa đính trên tóc Hưu Xuân Thủy lên bức tự họa trên tường. Kim tiễn xuyên qua cánh hoa, phần đuôi vẫn còn khẽ rung rung.
Vẻ sợ sệt hiện rõ trên gương mặt Hưu Xuân Thủy, chỉ nghe Vô Tình cất giọng nhạt nhẽo nói: “Ta không cần phải đuổi ngươi”. Chàng chỉ nói tới đây coi như đã hết câu, những lời còn lại, chỉ cần liếc nhìn bông hoa ghim chặt trên tường là đã hơn dùng miệng nói một trăm lần rồi.
Thân hình Hưu Xuân Thủy còn run rẩy hơn cả mũi tên cắm trên tường, hai chân thị mềm nhũn ra: “Ta... ta không chạy...”.
Lời còn chưa dứt, thị đã rít lên một tiếng như cú kêu, mười ngón tay cùng lúc chộp vào cổ họng Bạch Hân Như.
Thị không phải muốn giết chết Bạch Hân Như, mà chỉ muốn bắt Bạch Hân Như để uy hiếp Vô Tình thả thị đi, bằng không, cho dù Vô Tình không xuất thủ hạ sát, mà bắt thị đến nha môn thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Thị đã không còn sự lựa chọn nào khác, trừ phi có thể dùng Bạch Hân Như làm lá chắn, may ra còn có một chút sinh cơ.
Nhưng đúng lúc thị bổ tới, thì chợt thấy bóng trắng thấp thoáng, Vô Tình đã biến mất rồi.
Vô Tình ở đâu?
Hưu Xuân Thủy xuất thủ vốn là để uy hiếp Vô Tình, hơn nữa thị từ nãy vẫn luôn đề phòng chàng... nhưng đúng lúc thị toàn lực xuất thủ, thì Vô Tình lại bỏ mặc thị, bất ngờ bỏ đi!
Thị còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã nghe một tiếng “đinh”, một tiếng “soạt” vang lên. Một thanh trường kiếm đã xuyên qua bụng thị, đầu mũi kiếm lòi ra sau lưng.
Bạch Hân Như không rút kiếm ra, mà lướt người về phía sau, gương mặt lộ vẻ chán ghét, kinh tởm. “Đinh!”.
Đúng lúc Bạch Hân Nhi lướt ra phía sau, thì một mũi tên vàng nhỏ cũng rơi xuống từ vạt áo của nàng.Hưu Xuân Thủy há hốc miệng, cuối cùng thì thị cũng hiểu ra.
Vừa rồi Truy Mệnh phóng ra hai mũi tiểu kim tiễn, một mũi bắn bay đóa hoa trên mái tóc thị, một mũi khác thì giải huyệt đạo cho Bạch Hân Như, sau đó thì chàng liền bỏ đi luôn.
Bởi vì Vô Tình biết rõ võ công của Bạch Hân Như cao hơn Hưu Xuân Thủy, cũng tính sẵn Hưu Xuân Thủy sẽ lấy Bạch Hân Như ra làm con tin, hơn nữa lúc hành động sẽ chỉ đề phòng mình mà không phòng bị Bạch Hân Như.
Vì vậy chàng căn bản không cần lưu lại.
Có người đang đợi chàng giải cứu.
Lúc Hưu Xuân Thủy hiểu được điểm này, thị há miệng ra định kêu lên, nhưng cả nửa câu cũng không thốt ra được thành lời, đầu gối khuỵu xuống, cổ cũng ngoẹo sang một bên.
Nhìn như vậy, phảng phất như Hưu Xuân Thủy đang quỳ xuống với Bạch Hân Như, song nàng biết rõ, Hưu Xuân Thủy chẳng hề có chút hối hận nào cả, thậm chí có lẽ trước lúc thị chết, vẫn còn đang oán hận tạo hóa trêu ngươi, ông trời bất công, để thị sinh ra trong nhà nghèo khó, khiến cho thị có tiền mà không có phúc hưởng dụng, khiến thị thất bại trong lúc thành công tưởng chừng đã nắm chắc trong tay... có điều bất luận là Hưu Xuân Thủy có nghĩ gì, máu của thị đã từ từ chảy xuống, từng giọt một...
.
Hề Thái Tang mặc kệ Giang Ái Thiên la hét cầu cứu, dùng hai tay bạnh chân nàng ra. Tiếng kêu rên rỉ của một tiểu thư quyền quý, ngược lại khiến cho thú tính trong người y bốc lên hừng hực, đối với một kẻ bán âm bán dương như y, thì tiếng máu chảy, tiếng xương gãy răng rắc của người bị giết và tiêng rên rỉ run sợ của những nữ tử xinh đẹp đều có thể khiến y (y thị?) cảm nhận được khoái cảm tột đỉnh nhất.
Một kẻ xuất thân bần cùng, cũng có thể hưởng thụ tấm thân của một nữ tử xinh đẹp xuất thân hào môn phú quý.
Đúng lúc y hưng phấn nhất, thì chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc khắp sống lưng, sau đó thì nhanh chóng lan đi khắp cơ thể, khiến cho cơ thịt trên người y như đông kết lại thành băng.
Hề Thái Tang không quay ngoắt người lại, nhưng y từ từ quay đầu, y không lập tức bật người đứng lên, bởi vì y sợ trong lúc y tung người lên đó, y sẽ bị đối phương ghim trở lại mặt đất.
Y quay đầu lại liền nhìn thấy một người ở cách đó chừng hơn trượng.
Bạch y như tuyết, hai đạo mục quang sáng rực như hai ngôi sao dưới hàng lông mày kiếm đen rì, khóe miệng treo một nụ cười lạnh giá.
Hề Thái Tang cảm thấy ánh mắt của đối phương lạnh lùng như băng nơi địa cực, cách hơn trượng mà y vẫn thấy lạnh toát cả người.
“Không ngờ Bạch Hoa Hoa lại là Vô Tình”.
Hề Thái Tang thốt.
“Bạch Hoa Hoa là Bạch Hoa Hoa, Vô Tình là Vô Tình”. Vô Tình lên tiếng đáp: “Có điều, chín vụ đại án đã xảy ra mà vẫn chưa tìm được nguyên hung, mà dựa vào thân phận địa vị thì Bạch Hoa Hoa là sự lựa chọn tốt nhất. Thế nên ta đã nhờ Hoàng bảo chủ hợp tác, hóa trang thành Bạch Hoa Hoa, sau đó để Truy Mệnh tam sư đệ làm bình phong, dụ các người hạ thủ”.
“Được, vậy ngươi bắt ta về nha phủ đi”.
Hề Thái Tang đứng dậy, thở dài nói.
“Không!”.
Vô Tình chậm rãi lắc đầu: “Đưa về nha phủ, có lẽ ngươi sẽ có đồng đảng đến cứu, hoặc giả có thể dùng tiền tài mua chuộc tham quan ô lại... nói tóm lại là vẫn còn đường sống”.
“Vậy thì ngươi muốn gì?” Hề Thái Tang cười lạnh lùng: “Đừng quên rằng ngươi là một bộ đầu, ngươi không thể lạm dụng tư hình, không thể xử quyết phạm nhân, nhất định phải y pháp hành sự”.
“Phải, ta là bộ đầu, nhất định phải y pháp hành sự. Có điều, ngươi lại là ngoại lệ, bởi vì ngươi thực sự không thể xem là một con người nữa rồi”.
“Ngươi là một con thú cuồng điên, có người nào lại bắt dã thú ngồi tù hay không?
Đối với dã thú, chỉ có giết mà thôi, một khắc cũng không thể lưu lại. Ta đã làm mất hứng của ngươi, nhưng giết ngươi lại là để trợ hứng cho ta”. Vô Tình điềm đạm nói.
Hề Thái Tang đột nhiên đưa tay bóp chặt cổ họng Giang Ái Thiên, nhấc nàng lên chắn trước mặt, ánh mắt hung hãn đến độ cả dã thú cũng không bằng.
“Ngươi dám động thủ, ta sẽ giết ả trước”.
Vô tình lắc đầu, thần sắc có bảy phần lãnh mạc, hai phần châm biếm và một phần bi thương.
Chàng lắc đầu hết sức chậm rãi, Hề Thái Tang thì không ngừng đảo mắt tìm đường trốn chạy.
“Vô dụng thôi!” Vô Tình nói.
Sau đó thì chàng xuất thủ.
.
Phía trước Hề Thái Tang còn có Giang Ái Thiên, đây là tấm thuẫn sống của y, vừa có thể uy hiếp được Vô Tình, lại vừa có thể chống đỡ được ám khí.
Vô Tình khẽ cất tay, một đạo lam quang lóe lên.
Hề Thái Tang không thấy ám khí đâu, thì đã thấy sau lưng nhói lên. Y hét lên một tiếng đau đớn, đưa tay sờ thử, thì thấy sau lưng đã găm chặt bảy tám quả thiết tật lê.
Đúng lúc y vòng tay ra phía sau để sờ thử đó, cánh tay ấy đã bị bảy tám mũi cương tiêu cắm ngập vào tới tận xương.
Hề Thái Tang quên cả đau đớn, y chỉ há miệng lên kêu lớn, không phải là kêu đau, mà là xin tha mạng. “Vù!”.
Một mũi phi tiêu bay ra từ tay Vô Tình, xuyên qua cổ họng Hề Thái Tang rồi cắm phập vào tường, mũi cương tiêu được đúc từ thép tinh đó, ngập sâu vào trong tường, chỉ còn lại tua đỏ bên ngoài bay phất phơ, trông giống như một đóa hoa máu vậy.
Lúc Hề Thái Tang ngã xuống, người đã giống như một con nhím đang xù lông ra.
Một con nhím, khắp người “mọc đầy” ám khí.
Vô Tình nhìn thi thể nằm dưới đất của y, thấy nét mặt tịch mịch nhiều hơn là đau đớn, mệt mỏi nhiều hơn là bi thương.
.
Truy Mệnh và Vô Tình gặp lại nhau dưới một gốc cây rải đầy hoa vàng, ánh mặt trời rực rỡ, mỗi khi gió thổi là hoa lại bay đi khắp bốn phương tám hướng.
Truy Mệnh thở dài một tiếng: “Xem ra sự khác biệt giữa dân và quan, giữa giàu và nghèo quả thật quá lớn, người nghèo càng lúc càng nghèo, kẻ giàu lại càng giàu thêm, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra những chuyện khác nữa”.
Vô Tình trầm ngâm một lúc rồi đưa tay kẹp một đóa hoa nhỏ, cẩn thận quan sát từng cánh hoa mềm mại: “Kỳ thực, cứ theo đuổi giàu sang phú quý làm gì, chi bằng theo đuổi sự khoái lạc trong tâm hồn...”.
Chàng khẽ thổi nhẹ cho đóa hoa trong tay bay đi rồi nói: “Đệ nhìn kìa, nó không mong được diễm lệ như mẫu đơn, cũng không mong được đỏ thắm như mai khôi, thứ nó theo đuổi là được gió thổi đi nơi xa...”.
“Trải qua chuyện này, Ân Thừa Phong đã thu liễm lại nhiều rồi, chỉ toàn tâm toàn ý lo chuyện của Thanh Thiên Trại...”. Truy Mệnh nhìn theo đóa hoa vàng nhỏ, thở phào một tiếng: “Long Phóng Tiêu lão anh hùng ở Phong Vân Tiêu Cục đã sai người tới hộ tống Bạch Hân Như về rồi... ông ta là một nghĩa phụ tốt”.
“Cả chuyện này, chỉ có một người được hạnh phúc”.
“Ai?”.
“Giang Ái Thiên”.
Vô Tình khẽ cười: “Nàng ta đã ngộ ra tất cả, cũng đại phát thiện tâm, đem ngân lượng của Giang gia phân phát cho những người nghèo khổ”.
“Ồ...”.
Truy Mệnh cũng mỉm cười, nụ cười của chàng có đôi chút lo âu của những người hành tẩu trong giang hồ.
“Như vậy cũng tốt... Lam Nguyên Sơn thì đã xuất gia rồi”.
Hai người trầm mặc hồi lâu, có mấy bông hoa vàng bay tới dính trên y phục của họ, số khác thì lại nhẹ nhàng bay đi theo gió.
Vô Tình chợt như sực nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Truy Mệnh: “Lam trấn chủ xuất gia ở miếu tự nào?”.
“Kim Ấn Tự ở Thiểm Tây...”.
“Không hay rồi”.
Vô Tình chợt thốt lên.
“Kim Ấn Tự chính là nơi xảy ra vụ kỳ án sơn tăng giết sạch toàn thôn mà chúng ta vừa tiếp nhận, vì vội vàng tới điều tra vụ án này, nên huyết án ở Kim Ấn Tự ta vẫn chưa điều tra được gì”.
“Xem ra thì Lam Nguyên Sơn có muốn làm hòa thượng cũng khó rồi”. Truy Mệnh lẩm bẩm nói: “Chỉ là tại sao y lại tìm một tòa hung miếu ở nơi xa xôi như vậy làm nơi thí phát quy y chứ?”.
“Ta cũng không biết”.
Ánh mắt Vô Tình nhìn theo một đóa hoa nhỏ bay qua vùng đất bằng phẳng trước mắt, chậm rãi nói: “Ta chỉ biết, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi. Giống như những bông hoa vàng nhỏ kia vậy, có gió thổi thì sẽ bay đi”.