Nhận chỗ ngồi……
-Hân hạnh chào đón bạn-khi Mai vừa mới đến bàn thì đã có chàng hoàng tử chào đón nồng nhiệt kèm theo là nụ cười rạng ngời trong nắng.(chị Mai sướng nhá…t/g:mk cũng muốn được như thế…Minh:mơ hão ak….~~)
_Cảm ơn..chào pạn – Mai nở nụ cười thiên thần “đáp lễ”.
_Hyhy…pạn ngồi xuống đi…mk xin tự giới thiệu mk là Trần Quốc Minh – Minh hứng khởi.
_Ukm….như đã giới thiệu mk là Hoàng Tuyết Mai….rất vui được làm quen với bạn-Mai mở lời nêu lên sự thiện chí.
Bàn của Khánh “công tử”:
_Chào…mk là người ngồi cùng bàn với bạn- sau khi đã yên vị trên cái ghế vững chắc thì Thảo Anh mới quay sang người bạn cùng bàn chào hỏi,làm thân(chị này kinh thật chưa làm quen đã đòi làm thân…)
_hj…chào bạn. mk là Nguyễn Minh Khánh…thật may mắn vì có một người ngồi cùng bàn xinh đẹp như bạn-Khánh dở “tuyệt chiêu nịnh hót” cô bạn ngồi bên.Khánh lại tiếp lời:_bạn là Trần Thảo Anh thiên kim nhà họ Trần,gia tộc giàu có xếp ở hạng thứ thế giới…vậy chắc mk phải gọi bạn la Trần đại tiểu thư
rùi..
_ấy…sao thế được chúng ta = tuổi mà bạn gọi mk vậy thì ngại lắm…gọi c – t được rùi-T.Anh lên tiếng.
_Vậy được…bạn đưa ra ý kiến mk phải chấp hành chứ…con trai cũng phải ga lăng thế chứ nhỉ..-vừa ns Khánh vừa nháy mắt,vừa toét miệng cười lộ ra cái răng khếnh dễ thương làm cho nhỏ Anh đơ mất vài giây….
_bạn từ nước ngoài về sao???T.Anh đang đơ người với nụ cười thì bị chủ nhân của nó lôi về với thực tại.
_Ơ..ukm…mk trở về từ Pa-ri-Anh đáp.
_bạn là bạn của Hân hả-Khánh ỏi tiếp câu thứ .
Kẽ nhíu mày trước câu hỏi của Khánh _ukm..là bạn thân…bạn biết Hân sao???có hẳn dấu “?” to đùng hiện lên trong đầu Anh.
_hyhy..mk và bạn ấy gặp nhau lần trong TT thương mại.
_a!!!vậy bạn là người đã tặng nó bộ vòng.
_Thì….chính là vậy…-ns xong Khánh chỉ biết gãi đầu cười trừ…lám cho ai kia phải ngắm nhìn.
…Không gian trở nên vui tươi,sôi nổi. thế giới tràn ngập màu hồng êm ả thì….đâu ai trong cái thế giới ấy hay biết bên cạnh nó là khoảng trời xám xịt và..đen sầm…
Ở bàn Quân – Ngọc
_Hê…gặp lại rùi nhóc hậu đậu-Quân chưa kịp để nhỏ ngồi xuống đã ns móc nhỏ.Thực ra cái tên này để ý Ngọc từ khi nhỏ bước qua cái cửa lớp,từ lúc đấy trong mắt mắt hắn phóng ra hàng loạt những viên đạn bạc lao vào người nhỏ Ngọc.
_A…chào..lại gặp nhau rùi nhỉ GÀ ĐUI..-Ngọc cũng chẳng chịu kém cạnh cười khểnh kích bác lại Quân.
_Nhóc ns ai gà đui anh cho nhóc ns lại đấy-tỏ ra kênh kiệu… “chắc đang tức lắm rùi..”
_Thì….tôi ns cái đứa chết bằm nào ngồi gần tôi ấy,mà đứa nào đui thì chắc nó phải biết chứ-Nhỏ sock lại Quân cách ko thương tiếc.
_Cô…cô..cô giám ns tôi gà đui..lại còn chết bằm..cô muốn chết ak…-Quân lúc này đang rất tức giận,đầu phun hỏa mịt mù..
_ơ hay!!tui ns anh thế bao giờ..nãy giờ có mk anh tự ns mk thôi ak…-Ngọc nhún vai tỏ vẻ(vô) số tội.
_Cô…cô…hừ..hừ..-Quân cứng đờ họng ko thể ns thêm được câu nào nữa..
_Hứ…tôi ns cho anh biết nhá,muốn cãi nhau vs tôi thì đợi tu thêm cả nghìn kiếp nữa đi…haiiizzz….đúng là khổ thân đã đui rồi lại thêm cái óc ngắn nữa..ông trời hình như có hơi bất công vs anh thì phải_nhỏ hất mặt kênh kiệu,rùi lại tỏ vẻ xót thương cho Quân…Từng câu ns của Ngọc Càng ngày càng khiến cho cái đầu ấm nước của Quân sôi lên ùng ục,ko gian bao phủ bởi màu mờ ảo của khói trắng….
“Cố lắm mới thoát khỏi đống ám khói ra ngoài,trán vẫn lấm tấm ướt mồ hôi,thì….ôi trời ơi…kinh khủng…mắt chữ A mồm chữ O….trước mắt là thứ vô cùng là vô cùng nguy hiểm…LỐC VÒI RỒNG…(thương t/g quá ak..hu hu…hết hít khỏi lại gặp bão lốc…kiểu này chắc mún toi lun quá ak..)
Tại vùng đất đang có bão(tức bàn nó vs hắn ý ạ)
Từ lúc nghe chỉ thị nhận chỗ của bà giáo nó chỉ vác mỗi cái bản mặt lạnh lùng ko cảm xúc…nhưng….cái bộ mặt ấy chỉ giữ được đến khi về đến chỗ ở…mặt nó đang chuyển dần từ màu của băng lạnh sang màu tím đỏ vì tức giận tột độ…chả là…vừa về đến bàn đập vào mắt nó là cái cảnh tượng…..
Một thằng con trai vs khuôn mặt đẹp manly,ko chút tì vết,hoang hảo như tượng tạc,da trắng,mái tóc màu xanh rêu bông bềnh có để mái,tai đeo , cái mấm nhỏ màu đen,cổ đeo chiếc vòng bạc hình cánh rơi được dịp lộ ra trên khuôn ngực rắn chắc bởi chiếc cúc áo được bung ra hờ hững,…nhưng đáng chú ý hơn cả là đôi mắt màu xám tro mang âm vực lạnh lẽo…ns chung là hắn đẹp cách bí ẩn, thoáng vẻ bất cần,lạnh lẽo…khiến cho bất cứ đứa con gái nào cũng phải mê hồn,ngây ngất….hắn đang ngồi vắt cả chân lên bàn,cái dáng ngồi chễm chệ như ông hoàng đầy quyền năng..(chiếm gần hết cái bàn)..nhưng ko vì thế mà nó nương tay..
_Biến dùm cái coi-nó ns vs giọng nạt nộ lạnh băng ko thèm xen thêm bất kì cảm xúc nào.
Nghe thấy tiếng ns hắn ngẩng đầu lên nhìn nó bằng dôi mắt xám tro lạnh lẽo_Sao phải biến??miệng hắn khẽ mấp máy phát ra những âm thanh lạnh đến rợn người
_Tôi ngồi-nó bình thản đáp
_Ra chỗ khác mà ngồi-hắn
_ko..
_Sao phải ngồi cùng vs tôi?
_Cô giáo bảo thế..
_Ha..tôi thấy ko phải thế
_anh thất ko phải thế??vậy anh thấy gì??nó nheo mắt nhìn hắn
_Thấy cô thấy tôi đẹp trai nên muốn ngồi cùng-hắn khẽ nhướng đôi lông mày lên nhìn nó.
_Hừ…Kiêu quá rồi đấy…em trai ak- nó nhếch môi ban cho hắn nụ cười nửa miệng lạnh lùng.
_Vậy mà lúc ở TT thương mại tôi vẫn thắng-hắn ns làm nó nhớ lại cái vụ hôm đó,máu lại bắt đầu nóng lên,ns gằn tững chữ_Chẳng qua…đó là nhân viên nữ.
_Vậy..cô cũng là nữ…biết đâu chừng…
_Tùy từng loại thôi..
_Thế cô thuộc loại nào???-hắn đang hỏi đểu nó đây mà.
_Hừ…Muốn biết đi mà tìm hiểu lấy-ko trả lời chỉ hừ…lạnh và thách đố hắn,đồng thời dùng chân đá bay cái bàn khiến cho hắn phải chỉnh đống lại hàng ngũ…
Sau khi hoàn tất mọi việc nó nằm lăn ra bàn để “thưởng thức” cái mà nó yêu thích nhất…đó là ngủ…
Không gian lớp học giờ đây lại trở về vs hiện trạng cũ, vang lên tiếng cô giáo giảng bài,học sinh thì chăm chú nghe giảng _ ngoại trừ đứa (chắc các men cũng phải biết đứa nào rôi chứ ạ),chúng nó mỗi đứa một việc:nó ngủ,hắn nghe mp,Mai,Minh,Ngọc,Quân,Anh,Khánh đều có chung một sở thích đóa là nghịch điện thoại(chơi điện tử,chụp ảnh tự sướng…)