-Bây giờ anh nói cũng chả thay đổi được gì đâu cúng ta …..là không thể xin lỗi tôi đi trước .-nó lạnh lùng dù trong lòng có chút hạnh phúc nhon nhen len lỏi
-Dù biết đa quá muộn để nói lời xin lỗi nhưng anh vẫn muốn dù có nhận được sự tha thứ hay không .Đó là cái giá mà anh phải trả cho sự ngu ngốc của mình vậy nên em …….hãy sống thật hạnh phúc nhé ,quên đi nỗi đau mà anh đã gây ra hãy sống thật hạnh phúc .-hắn nói mà nước mắt lại rơi ,dù vậy thấy thậy sự nhẹ nhõm .Hắn vội quay đi để che dấu cảm xúc của mình lại ,hắn sợ nếu nhìn nó nữa hắn sẽ ko đủ cam đảm để nó ra đi
Nó cũng khóc ,khóc cho nó và cũng cả vì hắn nữa ,nhìn hắn như bây giò thật sự thấy xót xa ,tình cảm của nó dành cho hắn chưa bao giò thay đổi chỉ do vết thương trong lòng quá lớn nên trái tim tạm thời bị đóng băng thôi
-“Anh nghĩ tôi có thể hạnh phúc khi ko có anh sao ,đồ ngốc” “kể cả như vậy nhưng hình như đã quá xa để chúng ta quay lại rồi phải không’” –nó vừ đi vừa khóc nó không giám quay đầu lại nếu quay đầu lại nó sợ trái tim nó sẽ ko cho hắn ra đi và sẽ làm nhiều người tổn thương Họ gặp lại nhau xin lỗi và rồi lại quay mặt đi để che dấu cảm xúc ,cho dù trái tim luôn hướng về nhau nhưng dường như có bức tường vô hình ngăn chặn
Sau này liệu bước thường ấy có được xóa bỏ ???????????????????