Editor:HamNguyet
Vệ Tử Khiêm đã bình phục hô
hấp,ánh mắt trấn an mang theo xin lỗi nhìn nhóm huynh đệ của hắn, hôm nay hắn đích xác có điểm mất khống chế, có lẽ là đối thủ hôm nay quá mức ngoài ý muốn, ngoài dự tính của hắn và cả vài huynh đệ của hắn đều không thể nghĩ được cách ứng đối sách lược vẹn toàn,lão đầu tử kia đột nhiên xuất hiện,nếu không có Vương Tử, hôm nay bọn họ đều sẽ chết tại đây sao?
Hắn nghĩ tới, mặc kệ như thế nào đều phải bảo hộ Vương Tử chu toàn,chính là kết quả đâu,hết thảy đều là Vương Tử làm,chuyện này nhìn như thoải mái giải quyết,chính là,tính mạng mấy người bọn họ cũng do Vương Tử cứu.
Hắn từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh,nhưng có gia tộc chống sau lưng,hắn luôn sống tự do tự tại, chính là,cảm giác không thể nề hà bất đắc dĩ giống như hôm nay vậy,trước nay hắn chưa từng cảm nhận được,đây là quy tắc của thế giới kia sao? Lực lượng là tuyệt đối,phải tuyệt đối cường đại sao?
"Tử Khiêm?"
Vệ Tử Khiêm nghe vậy nhìn về phía Vương Tử, tuy rằng mặt hắn không chút thay đổi, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã học được từ đôi mắt màu đen nhánh thật sâu kia phân biệt được cảm xúc chủ nhân, tựa như hiện tại, nơi đó hiện lên quan tâm,Vệ Tử Khiêm thực muốn cười, hắn phát hiện hắn thích loại cảm giác này,thích đoán cảm xúc của nàng, càng thích cảm xúc lúc này hiện lên trong đó, là bởi vì hắn mà hiện lên.
"Ta không sao, Tử tiểu thư!." Vệ Tử Khiêm cười nói,trong ánh mắt ôn nhuận tràn đầy đầy ý cười,hai gò má hồng nhuận khác ngày xưa, làm cho hắn nhìn qua như đồ sứ men xanh nhiễm màu hồng,mạc danh huyến lệ.
"Trái tim?" Vương Tử nghiêng đầu hỏi Vệ Tử Phương, hắn mới vừa nói tâm suất không đồng đều, là trái tim có vấn đề? Vệ Tử Khiêm có bệnh tim?
"Đúng vậy." Vệ Tử Phương nói, kỳ thật không chỉ có như thế,thể chất Vệ Tử Khiêm từ khi sinh ra vốn đã kém cỏi, không chỉ trái tim, chẳng qua tật xấu chỗ đó là khó giải quyết nhất.
Khi nói chuyện đoàn người đã đi ra khỏi rừng cây,xe mấy người ngừng trên đường quốc lộ, Vương Tử lập tức đi hướng xe Ferrari màu bạc số lượng của Vệ Tử Sở, Vệ Tử Khiêm đi theo phía sau Vương Tử ngồi vào ghế sau, Vệ Tử Phương cười cười ngồi ở ghế cạnh người lái.
"Đưa tay cho ta." Xe vững vàng chạy trên đường quốc lộ,không khí trầm mặc vang lên thanh âm Vương Tử.
Vệ Tử Khiêm nghe vậy nhìn về phía Vương Tử, đây là đang nói với hắn sao?Hai người phía trước cũng bất tri bất giác từ kính chiếu hậu nhìn qua, không rõ lời nói đột nhiên này của Vương Tử có ý gì.
"Khụ khụ..." Lúc này Vệ Tử Khiêm không tự giác ho khan, hô hấp dần hỗn loạn.
Vương Tử gặp Vệ Tử Khiêm như vậy, cũng không hỏi nhiều,đưa tay đặt lên mạch đập của Vệ Tử Khiêm, nàng sống lại trong thân thể Hiểu Trúc khi thân thể này cũng bị bệnh tim, tối thiểu nàng có thể ức chế đau đớn cho hắn.
Thân thể Vệ Tử Khiêm không thể ức chế run rẩy một chút, không biết là bởi vì Vương Tử thình lình xảy ra đụng chạm hay bởi vì độ ấm đầu ngón tay Vương Tử so với thường nhân thấp hơn rất nhiều.Vệ Tử Khiêm rũ mắt,nhìn đầu ngón tay Vương Tử thon dài nhỏ nhắn trắng nõn đặt lên mạch đập chính mình,xúc cảm rõ ràng lạnh lùng nhưng trong lòng hắn lại thực ấm áp,ấm áp đến mức trái tim hắn vốn tổn thương liền nhảy lên vài phần.
Vương Tử không hiểu y lý,nhưng đối với kinh mạch lại rất quen thuộc,tuy rằng kinh mạch Vệ Tử Khiêm thông suốt lại có nhiều chỗ tổn thương, bình thường những chỗ này ít nhiều được Vệ Tử Khiêm dùng nội lực săn sóc ân cần, chính là hôm nay nội lực của hắn hao tổn quá lớn,không đủ để giữ gìn những chỗ này, Vương Tử rút ra một phần linh khí, theo kinh mạch Vệ Tử Khiêm đẩy mạnh một chút.
Vốn dĩ chỉ là thử xem,lại không nghĩ thân thể Vệ Tử Khiêm cư nhiên có thể hấp thu linh khí! Tuệ Viễn phương trượng từng nói qua người không có linh căn sẽ không thể hấp thu linh khí, như vậy có phải hay không nói,kỳ thật Vệ Tử Khiêm có linh căn?
Vương Tử vừa nghĩ,một bên không gián đoạn phát ra linh khí,săn sóc ân cần một chút chỗ kinh mạch Vệ Tử Khiêm bị hao tổn, kỳ lạ chính là! Ở nơi linh khí đi qua,nội lực chiếm cứ trong kinh mạch Vệ Tử Khiêm cũng một chút tràn đầy! Này, linh khí còn có thể săn sóc ân cần nội lực sao?
Vương Tử nhìn về phía Vệ Tử Khiêm, nhưng trong lòng có chút kỳ quái,giống như gia tộc Vệ gia vậy, nếu như xuất hiện người có linh căn, hẳn là sớm biết hơn nữa nhất định sẽ trọng điểm bồi dưỡng a,vì cái gì Vệ Tử Khiêm không có? Vệ Tử Khiêm như thế, kia Vệ Tử Sở Vệ,Tử Phương hẳn sẽ không có khả năng cũng như thế đi?
Tuy rằng trong lòng kỳ quái, nhưng không hỏi ra lời, mấy ngày nay tới giờ,Vương Tử cũng biết thực lực chân chính của Vệ gia cực kỳ thâm hậu, Lý gia cùng Mộ gia cũng như thế,hẳn cũng không phải nàng tò mò đi.
Linh khí theo kinh mạch Vệ Tử Khiêm dạo qua một vòng, chậm rãi chiếm cứ bộ phận trái tim, Vương Tử biết trái tim có tật xấu là một chuyện tình bất đắc dĩ nhất, nhưng nếu Vệ Tử Khiêm có linh căn, tiêu trừ một thân ốm đau hẳn là chuyện sớm muộn, cảm giác không sai biệt lắm, Vương Tử chặt đứt linh khí, thu hồi bàn tay đặt trên mạch đập Vệ Tử Khiêm, nhìn nhìn thần sắc Vệ Tử Khiêm khôi phục tốt lắm cũng không dò hỏi, ngửa
người tựa lưng vào ghế ngồi.
"...Đa tạ" Vệ Tử Khiêm nhìn cổ tay của mình ngốc lăng một lát, chậm rãi nói, hiện tại thân thể hắn cảm giác tốt lắm, chưa bao giờ tốt như vậy, kinh mạch thẳng đường, nội lực dư thừa,địa phương trái tim cũng không còn trầm trọng như ngày thường.
Vệ Tử Phương xoay người lại xem xét mạch Vệ Tử Khiêm, kinh ngạc nhìn nhìn Vương Tử, bình thường Vệ Tử Khiêm hao tổn giống như vậy, tối thiểu phải tu dưỡng hai tuần, không nghĩ tới Vương Tử một giây liền giải quyết, chính là, không biết có biện pháp trị tận gốc hay không, gặp Vương Tử nhắm mắt dưỡng thần, Vệ Tử Phương cũng không hỏi tới, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Mấy người trầm mặc trở về đến chủ trạch Vệ gia, Mộ Thiên Công, Mộ Thiên Dạ cùng Lý Chiến cũng cùng nhau đến đây.
Vương Tử bất động thanh sắc hướng chỗ ở chính mình đi, cảm thấy có điểm kỳ quái,không khí Vệ gia hôm nay thật kỳ quái,trên mặt mỗi người đều mang theo ngưng trọng không thể bỏ qua, chung quanh cảnh giác so với ngày thường hơn gấp hai,ba huynh đệ Vệ Tử Khiêm cùng Lý Chiến, Mộ Thiên Công,Mộ Thiên Dạ vừa tiến vào cũng bị quản gia vội vàng kêu đi, hơn nữa,đình giác Tây Bắc bên kia là viện của trưởng lão Vệ gia, ẩn ẩn vài đạo áp bách từ bên kia truyền đến!
Kiềm chế nghi hoặc trong lòng,Vương Tử trở lại chỗ ở chính mình, hiện tại trời đã sáng, nàng phải mau chóng xử lý hồn phiên kia, ở trong phòng bày ra kết giới, Vương Tử lắc mình tiến vào xích linh.
Xuất ra hồn phiên,lúc này Vương Tử mới cẩn thận quan sát, hồn phiên đen nhánh,trên mặt khắc một mặt quỷ răng nanh, thập phần dữ tợn,mà ở giữa trán mặt quỷ có một con mắt, chính là đôi mắt nửa rũ,tựa như quái thú ngủ gật, không nhìn kỹ sẽ không thấy, mơ hồ có thể thấy được giấu ở trong đó là một đồng tử màu xanh biếc!
Vương Tử gắt gao nhìn chằm chằm con mắt kia, trực giác cảm nhận được, Vương Tử cảm thấy được ánh mắt này tồn tại!
Tay phải Vương Tử phủ lên hồn phiên, điều động thần thức hủy diệt ấn ký linh hồn lão đầu tử lưu lại,chỉ là, ở thời điểm rời khỏi,thần thức Vương Tử thế nhưng bị mặt trên hồn phiên hấp thụ! Hơn nữa thế tới hung mãnh, giống như phải đem thần thức của nàng rút cạn,trong thức hải một trận kích động!Trong lòng Vương Tử hoảng hốt, nhanh chóng điều động thần thức chống cự,khẩn cấp túc trực bên linh cữu đài thanh minh!
Ánh mắt Vương Tử không thể ức chế ngắm nhìn con mắt nửa rũ trên mặt quỷ,trong lục mâu ẩn ẩn lưu động,quả nhiên còn sống! Nói vậy lúc trước lão đầu tử bắt được hồn phiên cũng bị phản phệ đi, bằng không cả người sẽ không mang theo tử khí,bộ dáng nửa chết nửa sống!
"Oanh" trong thức hải lại là một trận kích động,có lẽ hồn phiên cảm thấy không kiên nhẫn nên bắt đầu mạnh mẽ công kích thức hải Vương Tử,Vương Tử choáng váng điều động thần thức đánh trả hồn phiên, hồn phiên này cũng không biết là cấp bậc pháp khí gì, thậm chí có ý thức của mình, hơn nữa hồn phiên tu luyện ra linh hồn lực công kích,linh khí sở hữu tuyệt đối là tốt nhất.
"Rầm rầm..." công kích vào thức hải Vương Tử, thần thức phát ra quá lớn,thức hải màu lam của Vương Tử bị hoà loãng từng chút một,hơi nước màu lam trong thức hải nổi lơ lửng cũng ẩn ẩm hoà tan, Vương Tử phòng ngự dần bị tan rã, thức hải đang lấy tốc độ cực nhanh rút cạn!
Vương Tử tập trung tinh thần lực đánh sâu vào hồn phiên liên tiếp, nghĩ muốn tách ra hồn phiên lôi kéo, nề hà thần thức của nàng như bị bó buộc,động không được! Thái dương Vương Tử chảy ra mồ hôi lạnh, thức hải bên trong hỏng mất!
Vương Tử như thế nào cũng không nghĩ đến, hôm nay thu phục hồn phiên sẽ bị nó tu luyện ra hồn lực phản phệ, tuy không chết, nhưng linh hồn của chính mình sẽ vĩnh viễn bị hồn phiên dẫn dắt! Làm sao có thể, Vương Tử nàng làm sao có thể bị hồn phiên khống chế!
Thần thức còn lại rất nhanh rút ra,trong đôi mắt mặc sắc của Vương Tử có hồng quang lưu chuyển, quanh thân dần dần nổi lên từng trận hắc vụ, bất đồng với sát khí, hắc vụ này càng thuần túy càng nồng đậm, lạnh lẽo!
Hắc vụ bao vây lấy hồn phiên,cường độ hồn lực hồn phiên công kích càng ngày càng yếu, thậm chí một chút rời khỏi thức hải Vương Tử,lục mâu nhân tính hoá trên mặt quỷ hiện lên quang mang khiếp đảm!
Thẳng đến khi hồn lực của hồn phiên ngoan ngoãn lui về,hồng quang trong mắt Vương Tử càng thêm nồng đậm, cho đến khi mặt quỷ trên hồn phiên kích động giống như đang cầu xin tha thứ bình thường. Vương Tử mới cắt qua ngón tay trên hồn phiên đánh xuống ấn ký linh hồn của chính mình, thân thể không thể ức chế xụi lơ xuống dưới, thức hải gần như hư vô!