Editor:HamNguyet
Chỉ trong một khắc như vậy, làm người thấy không khỏi cảm thán quả thật là một tiểu mĩ nhân bại hoại,so sánh bộ dáng chung tình của nàng đối với Vệ Tử Khiêm cùng bộ dáng nàng điêu ngoa khi đối mặt với người khác quả thực là khác nhau một trời một vực,nói là tiểu mỹ nhân rắn rết cũng không đủ, nàng có bao nhiêu yêu thích Vệ Tử Khiêm,liền có bấy nhiêu chán ghét những nữ tử vờn quanh bên người hắn!
Nghe nói một gã chỉ cấp Vệ Tử Khiêm một chén rượu,hôm sau liền bị người chém lìa hai tay, còn có một nữ tử si mê lưu luyến Vệ Tử Khiêm, không biết nàng dùng thủ đoạn gì,mà có thể bức người ta nhảy lầu, kết quả chết không thành, trọng thương nhập viện,người nhà nữ tử kia không thể không mang theo nàng rời xa kinh đô, từ đó không giải quyết được gì.
Muốn nói vì cái gì Vệ Tử Khiêm không khuyên nhủ? Triệu Linh Lung làm những việc này cũng không hề kiêng kị ai,y theo ý tưởng của nàng, Vệ Tử Khiêm không khuyên còn tốt,nếu khuyên nhủ liền chứng minh hắn để ý đến nàng,nói không chừng Triệu Linh Lung còn có thể làm ra những chuyện không ngờ khác.
Nhưng trong đó Lý Miểu đương nhiên là một ngoại lệ tuyệt đối,cũng là người nàng coi là tình địch duy nhất,nhưng Lý gia lại không phải gia tộc tầm thường nàng có thể tùy tiện làm bậy.
Thứ hai Lý Miểu cùng Vệ Tử Khiêm từ nhỏ cùng lớn lên cùng nhau,nếu là người khác Vệ Tử Khiêm sẽ không mở miệng để tâm, đó là bởi vì Vệ Tử Khiêm căn bản không biết nàng chỉnh những người ái mộ hắn là ai, tên họ là gì,nhưng Lý Miểu không giống như vậy,nếu dám động đến Lý Miểu,về sau Vệ Tử Khiêm tuyệt đối ngay cả khóe mắt cũng sẽ không liếc nàng một cái.
Lại nói đến bản thân Lý Miểu, thân thủ bất phàm,là một nữ tử cư nhiên được phong tướng, đó cũng là điều nàng thống hận nhất! Thân phận của nàng(Triệu Linh Lung) nhất định không thể quang minh chính đại đứng ở bên người Vệ Tử Khiêm!
Chỉ thấy Triệu Linh Lung kéo kéo tay áo Triệu Thệ, nói câu gì đó liền xoay người hướng về phía Vệ Tử Khiêm đi tới, càng đi đến gần, nụ cười trên mặt
càng lớn.
"Tử Khiêm!" Triệu Linh Lung đứng ở vị trí phía trước kêu lên, bộ dáng thập phần vui vẻ.
Vệ Tử Khiêm cười cười gật đầu,không nói gì.
Thiên Dạ đứng lên, nhún nhún vai đi đến bên người ca ca nhà hắn Mộ Thiên Công ngồi xuống, tuy rằng hắn không thích Triệu Linh Lung kia, nhưng cũng không đến mức để cho một nữ tử đứng ở bên cạnh,mà thờ ơ không nhường ghế.
Triệu Linh Lung ngồi xuống, đối với việc Thiên Dạ nhường chỗ ngồi cũng không tỏ vẻ cảm tạ, phải nói, ở bên người Vệ Tử Khiêm, nàng căn bản không nhìn tới những người khác.
Triệu sư gia bên kia đã ngồi xuống vị trí, Tá Đằng nhìn thoáng qua vị hoàng trữ cũng đi theo ngồi xuống.
"Tá Đằng tiên sinh thỉnh." Triệu sư gia đi thẳng vào vấn đề nói.
Tá Đằng gật đầu, đưa tay cầm quân cờ trắng hạ xuống, Triệu Thệ tựa hồ nở nụ cười một chút,vân vê quân cờ đen trong tay liền hạ xuống,lại nhìn đến Tá Đằng kia, phát hiện sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, mi tâm nhíu chặt, cầm quân cờ trắng trong tay chậm chạp không hạ!
"Ha hả, Tử Khiêm, hắn không thắng được " Triệu Linh Lung phân thần nhìn thoáng qua hai người đang đánh cờ, ba ba cười nói, mở đầu đã rối loạn như vậy,khoảng cách tới thua cuộc cũng không xa.
Vệ Tử Khiêm không đáp lại, nhưng thật ra nghe được tiếng Triệu Linh Lung nói chuyện,cùng tiếng Vệ Tử Phương nở nụ cười, đây là một bắt đầu tốt, có lẽ dựa theo cách Vương Tử nói sẽ đúng, như vậy, cũng bớt đi nhiều việc.
Theo thời gian trôi qua,tốc độ Tá Đằng ứng đối càng ngày càng chậm, tuy rằng cao thủ đánh cờ cũng cần đủ thời gian suy nghĩ, nhưng không đến mức gian nan như Tá Đằng vậy, chỉ thấy mồ hôi tinh mịn càng không ngừng từ trên trán Tá Đằng chảy xuống, quân cờ trong tay càng nắm càng chặt, ánh mắt rối rắm như đang tiến hành giãy dụa kịch liệt nào đó.
Mọi người dưới đài bắt đầu nhỏ giọng nghị luận,nhìn phản ứng Tá Đằng,Triệu sư gia lợi hại đến nông nỗi như vậy,có lẽ sẽ đem tinh anh hoàng trữ Uy quốc mang đến bức đến thất thố?
Chỉ thấy Tá Đằng hung hăng lắc lắc đầu,quân cờ cuối cùng trong tay hạ xuống, nhưng cùng với thanh âm quân cờ hắn hạ xuống vang lên chính là lời nói bình thản của Triệu sư gia.
"Ngươi thua!"
Thanh âm không lớn, nhưng trải qua micro liền giương giọng truyền vào trong tai mỗi người, Tá Đằng ngược lại,phảmg phất như căn bản không biết chính mình đã thua, bắt giữ quân cờ còn muốn đặt lại lần nữa.
Triệu Thệ liếc mắt ý nói bảo tiêu phía sau tiến lên chế trụ cổ tay hắn, Tá Đằng lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, không hờn giận nhìn thoáng qua bảo tiêu làm càn, hậu tri hậu giác nhìn về phía bàn cờ, vừa thấy liền quá mức sợ hãi,thì ra là hắn đã thua!
Tá Đằng nhìn chằm chằm bàn cờ, lẽ ra bàn cờ này tuy khó, nhưng còn không đến mức thua, còn thua chật vật như vậy! Đứng dậy thật sâu nhìn thoáng qua Triệu Thệ, gật đầu nói:
"Ta thua "
Đi đến trước mặt vị hoàng trữ kia, hoàng trữ chỉ huy phất tay để cho hắn ngồi xuống, vẫn chưa nhiều lời.
Thiên Dạ đè lại Vệ Tử Khiêm đang muốn đứng dậy hỏi:
"Ngươi nhớ kỹ?"
"Ân "
"Được,vậy mang lên!" Thiên Dạ gật gật đầu,từ trong túi lấy ra một mảnh vải màu trắng nói.
Vệ Tử Khiêm nghi hoặc tiếp nhận,ngay lập tức hiểu được.
Vệ Tử Khiêm cùng Triệu Thệ chào hỏi nhau xong liền thong dong ngồi xuống, cũng không bởi vì Tá Đằng thảm bại mà luống cuống, Triệu Thệ tán thưởng cười cười,đây không phải là người mà nữ nhi bảo bối của hắn xem trọng sao?
Triệu Thệ làm thủ thế thỉnh, Vệ Tử Khiêm gật gật đầu nhưng không cầm quân cờ lên, mà cầm lấy mảnh vải trắng trong tay che hai mắt lại.Triệu Thệ sửng sốt, lập tức cười ha ha hai tiếng, lúc trước hắn phải mất vài ngày mới có thể cởi bỏ bàn cờ này, xem ra đến tiểu bối Vệ Tử Khiêm trước mặt này cũng không đơn giản.
Đối với Vệ Tử Khiêm làm như vậy, đại đa số mọi người đều không hiểu ra sao,trên bàn cờ có điểm,che mắt lại hạ, thấy như thế nào cũng giống như có ý định muốn thua a!
Mặc kệ tâm tư mọi người như thế nào, Vệ Tử Khiêm trấn định tự nhiên, đem toàn bộ nội lực tụ tập vào thính giác,thanh âm chung quanh hỗn loạn,nhưng ngay lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.
Cầm lên một quân cờ trắng,hạ xuống sạch sẽ lưu loát.Thấy Vệ Tử Khiêm hạ cờ,Triệu Thệ lại cười, mặt mày giãn mở ra.
Người thường nhìn đoán không ra,không biết có chuyện gì lại khiến cho Triệu sư gia thoải mái như thế,người trong nghề đều thấy rõ hiểu thấu, bàn cờ này vốn là một cục diện bế tắc,cờ trắng phản kích trong vô vọng, chỉ phải kéo dài, mà Vệ Tử Khiêm hạ cờ lại chuyển hướng tử lộ mà đi, nhìn như tự tìm tử lộ, trên thực tế chính là đánh vỡ cục diện bế tắc không đường sống sau đó hồi sinh.
Nếu bàn cờ như chiến trường, cao thủ đánh cờ chính là dùng chiến thuật,chỉ đến tình huống vạn bất đắc dĩ,mới tìm đến một đường sinh cơ, nhưng quan trọng là người quyết định phải định liệu trước, bày mưu nghĩ kế, mới có thể có phương pháp khởi tử hồi sinh.
Vệ Tử Khiêm thể nhược,từ nhỏ đã được gia tộc bồi dưỡng năng lực khác ngoài vũ lực, hơn nữa tính tình đạm mạc, ít có cảm xúc dao động,trong đám tiểu bối là người có định lực hiếm thấy, cùng so sánh với tính tình Vệ Tử Phương thì nhiều hơn vài phần bàng quan, hai người đánh cờ là lúc thường thường so sánh về kỹ thuật.
Vệ Tử Khiêm nghiêng tai lắng nghe đối phương hạ cờ,suy nghĩ một chút liền hạ cờ trắng xuống,đối phương cũng hạ xuống một quân cờ đen, tuy rằng che hai mắt,nhưng động tác trên tay lại mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không sai chút nào!
"Ha hả" Triệu Thệ cười một tiếng, nói tiếp:"Hạ tiếp cũng thế, ngươi bỏ mảnh vải trắng xuống được rồi!"
"A? Sao lại thế này? Vệ Tam công tử thắng?"
"Như vậy cũng có thể thắng sao?"
"Ahhh, hảo soái nha! Vệ Tử Khiêm cười thật ôn nhu nga!"
"Ngươi ở đây phát hoa si cái gì a! Cẩn thận ánh mắt của ngươi!"
Vừa nghe đến lời Triệu nói, tất cả mọi người có chút phản ứng không kịp,tuy rằng hiện tại không có bao nhiêu người nghiên cứu tập luyện cờ vây,nhưng ít nhiều vẫn có người biết đến, mà hai ván cờ vừa rồi, nói là bí hiểm một chút đều không đủ, đầu tiên là Tá Đằng thua cờ chật vật,tiếp tục đến Vệ Tử Khiêm che hai mắt lại hạ cờ, tóm lại, tam đại thế gia ở hiệp thứ nhất--Vệ Tử Khiêm toàn thắng!
Vệ Tử Khiêm bỏ xuống mảnh vải nhìn về phía bàn cờ, cũng rất nhanh nhắm mắt,vươn tay hạ quân cờ cuối cùng,lập tức cười nói:
"Sư gia đa tạ!"
"Ha ha, Tử Khiêm hảo nhãn lực! Hậu sinh khả uý a!"
Muốn nói Tá Đằng thất bại có chút kỳ quái, bàn cờ này huyền diệu ở chỗ ngay tại ban đầu là tàn cục,cờ trắng tiến thoái lưỡng nan, lại vẫn chống đỡ cờ đen xâm chiếm, thế cục như thế được coi là hiếm thấy, nhưng trận pháp phụ trên bàn cờ này mới chân chính là chỗ tinh diệu nhất bàn cờ.
Ban đầu cờ trắng cùng cờ đen rõ ràng ở trên bàn cờ nho nhỏ bày ra một mê trận nhỏ,khi Tá Đằng hạ cờ xuống sắc mặt liền đại biến, bởi vì vào mê trận,nên bất kì một quân cờ nào đi vào đều khởi động trận pháp vốn tồn tại.
Cái gọi là mê trận chính là dựa vào hoàn cảnh bố trí,nhiễu loạn tầm mắt người chơi cờ,thời điểm Tá Đằng phát hiện bố cục trước mắt đã không phải cảnh tượng lúc trước nhìn đến liền biết chính mình mắc mưu, hắn cực lực hồi tưởng ván cờ ban đầu, nề hà hình ảnh trước mắt truyền đến trong đầu làm cho hắn thủy chung không có biện pháp bình tĩnh hồi tưởng.
Cảnh tượng trước mắt nhiễu loạn nhân tâm,quân cờ không ngừng gia tăng,lượng tin tức không ngừng tăng lên làm cho đầu của hắn xử lý càng ngày càng khó khăn, thẳng đến khi cờ trắng của hắn dừng phía trên điểm cấm,liền biết đây rõ ràng là sai lầm!
Hoàng trữ Uy quốc đặt tay tại bên người rất nhanh làm một thủ thế, mà một võ sĩ hắc y tựa như nhận được mệnh lệnh gì đó liền lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.