Về phần Đằng Nguyên kia, Vương Tử cũng không thèm để ý đến, hẳn là sẽ không tiếp tục xuất hiện tại Giám Bảo lâu, bởi vì công trạng hắn thất bại hẳn là đại đa số sẽ quy cho lão đầu kia, không nghĩ tới trên thế giới này còn nhìn thấy người thứ hai có thể dùng tinh thần lực khống chế ngoại vật, cũng không phải thần thức của người tu chân.
(vì chương trước hơi nhì nhằng,t edit cũng có chút khó hiểu nên giải thích thêm cho một vài bạn đọc thấy khó hiểu là lão nhân tóc hoa râm chính là người đã dùng tinh thần lực khống chế xúc xắc giúp Đằng Nguyên nhé)
Phàm nhân không biết đến tinh thần lực, đương nhiên thời điểm âm thầm thao tác căn bản sẽ không bị phát hiện.
Khi Vương Tử trở lại chỗ ở của nàng, đã thấy cách đó không xa trong lương đình một đám người vây quanh cùng một chỗ,không biết đang thảo luận cái gì.
Vương Tử không có hứng thú, nghĩ muốn đi đường vòng trở lại chỗ ở chính mình,vừa đi được vài bước liền bị người gọi lại.
"Tử tiểu thư" Vệ Tử Sở chạy chậm lại đây.
"Tử tiểu thư ngươi đã trở lại, hôm nay có chuyện thực thú vị,có muốn đi qua xem hay không?"
Vệ Tử Sở đứng trước mặt Vương Tử cười hỏi, có điểm thần bí,bộ dáng tựa hồ thật sự rất thú vị.
"Ân, cái gì?" Vương Tử nhìn người trước mặt cười, thay đổi chủ ý hỏi.
"Ngươi đi theo ta a!"
Thân thủ Vệ Tử Sở nghĩ muốn giữ chặt cánh tay Vương Tử, đã thấy Vương Tử nghiêng người tránh đi, Vệ Tử Sở sửng sốt một chút lập tức sang sảng cười cười,đi phía trước dẫn đường tiếp đón Vương Tử.
Vệ Tử Sở mang theo Vương Tử đi vào đám người bên kia, ở bên cạnh Vương Tử thần bí nói:
"Tử tiểu thư, thấy thuỷ đàm kia không?Sáng sớm hôm nay, có người phát hiện bầy cá cùng hải tảo trong nước không thấy, hơn nữa trở nên trong suốt thấy đáy, càng thần kỳ chính là, phàm là đồ vật này nọ bị bẩn rơi vào, lập tức biến mất!"
Vệ Tử Sở nói xong,chờ mong nhìn phản ứng Vương Tử,thầm rằng chuyện tình ly kỳ như vậy có thể khiến cho Vương Tử cảm thấy hứng thú hay không, được rồi, hắn thừa nhận, hắn chính là muốn nhìn một chút trên khuôn mặt than của Vương Tử lộ ra vẻ mặt khác! Chỉ là làm người thất vọng chính là Vương Tử chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có bộ dáng biểu hiện tò mò gì.
Ai, muốn làm cho nàng thay đổi vẻ mặt khác thật khó a! Gãi tai một chút,cũng không thèm để ý đến Vương Tử không để cho hắn mặt mũi, hưng trí bừng bừng ở bên người Vương Tử nhỏ giọng nói một chút đề tài hắn cho rằng thú vị.
"Tử nha đầu! Ha ha ~ "Một thanh âm hùng hậu vang lên, chỉ thấy đám người tách ra, một vị lão giả tuổi hoa giáp cười đi tới, đi lại vững vàng nhẹ nhàng,không chút bộ dáng người lớn tuổi.
"Đại trưởng lão "
Vương Tử kêu,người trước mặt đúng là đại trưởng lão Vệ gia đã gặp qua khi lần đầu tiên Vương Tử đến đây-- Vệ Sùng.
"Ôi chao, Tử nha đầu, hai ngày này ở Vệ gia có quen không?"
"Tốt lắm "
"Ha ha,Tử nha đầu tiến lên đây, nhìn xem kỳ cảnh hôm nay "
Vương Tử đi theo đại trưởng lão tiến vào đình nghỉ mát, lúc này mới chú ý tới bên trong còn có mấy lão giả xấp xỉ tuổi với đại trưởng lão, hơn nữa đều là người tu chân, nhiều luyện khí kỳ, cấp bậc không thấp,còn có gia chủ Vệ gia--Vệ Phong đã mấy ngày không thấy,cũng đang nhìn nàng hữu hảo cười cười, Vệ Tử Khiêm, Vệ Tử Phong còn có mấy người thanh niên đứng bên phải.
Chỉ thấy đại trưởng lão thả xuống một nắm bụi vào thủy đàm,nắm bụi kia vừa mới tiếp xúc mặt nước liền biến mất không thấy, đại trưởng lão quay lại đây cười nhìn về phía Vương Tử, nheo ánh mắt lại lộ ra kim quang.
"Quả thực là kỳ cảnh "
Vương Tử nói, không biết nàng nên nói cái gì, vẫn là Tư Mã Thú ở một bên nhắc, nàng thuật lại nguyên bản.
"Ha ha ~đều là phúc của Tử nha đầu ngươi!" Đại trưởng lão cười lớn một tiếng nói, ý tứ hàm xúc không rõ, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Tử.
"Đại trưởng lão nói đùa." Vương Tử nói.
"Không nói đùa, không nói đùa... Vệ Đồ, ngươi nói một chút" đại trưởng lão chỉ tay vào một vị lão giả bên tay trái nói.
Là một lão giả thân hình gầy yếu,trên người mặc một thân áo choàng phá lệ dài rộng cùng mọi người ở đây bất đồng, chỉ thấy lão giả đi về phía trước hai bước đứng trước mặt Vương Tử, vuốt ve lan can bạch ngọc, ngữ khí còn nghiêm túc nói:
"Vệ gia ở kinh đô vốn có long mạch,từ khi thay đổi thời đại mới là lúc long mạch trở nên mỏng manh, bổn gia đã tìm kiếp phương pháp cải thiện ở nhiều mặt, chung quy hết đường xoay sở, mà đàm thủy này..."