"... Ha hả, nha đầu a, bần tăng thật vất vả tu luyện một chút tâm tình phật gia,trong thời gian ngắn ngủi vài ngày đã bị ngươi đánh hồi nguyên hình a "
Nhìn Vương Tử nhắm mắt tĩnh tọa, Tuệ Viễn phương trượng cúi đầu nở nụ cười hai tiếng nói, lập tức tìm một địa phương khoanh chân ngồi xuống,nha đầu này thật ra vô cùng tự tại, chính mình tĩnh toạ hấp thu linh khí, lưu hắn tại đây hộ pháp a......
Một tòa chùa chiền dù lớn hay nhỏ bên trong đều thiết kế tàng kinh các,tất cả các lịch đại cao tăng đều đem bản ghi chép bình sinh sở ngộ lưu giữ vào sách, truyền giáo hậu nhân, lấy phổ độ chúng sinh,tàng kinh các thường là nơi trọng yếu trong chùa,kiến tạo cẩn thận,phòng ốc khô ráo không thấm nước,theo mỗi định kì đều có các tăng nhân đem kinh thư ra phơi nắng.
(-bình sinh sở ngộ:khi còn sống trải qua hay gặp được.
-phổ độ chúng sinh:làm việc thiện,cứu giúp người qua khỏi bể khổ.)
Hôm nay,đầu mùa xuân khó có dịp thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng,đa số các tăng nhân trong Vạn Thanh tự đều đến nơi này đem kinh thư ra phơi nắng,khoảng sân lớn nhỏ xung quanh phủ kín các loại kinh thư, ngẫu nhiên những cơn gió nhẹ thổi qua tạo ra thanh âm sàn sạt lật sách,khung cảnh thích ý sau giờ ngọ.
Nơi này chỉ còn lại hai tiểu sa di ở lại trông coi, ngẫu nhiên đi qua đi lại sửa sang từng bộ kinh thư.
Trên bậc thang tàng kinh các, một nữ tử thon gầy ngồi tựa nghiêng thân mình,che khuất ánh mặt trời chói mắt,áo choàng màu xám ôm lấy thân thể, tóc dài vơ gọn gàng sau lưng,lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt dưới hào quang không có nửa điểm huyết sắc, cho dù thời tiết có tốt đến mấy tựa hồ cũng không thể nhuộm lên người nàng chút ấm áp nào.
Chỉ thấy dưới chân nàng bày nhiều bộ sách có chút ố vàng, tay trái thỉnh thoảng lật sách,bên cạnh đặt bình bút lông, tay phải cầm một bút lông ghi chép,khắc hoạ hoa văn,vừa hoạ xong đã thấy nàng tiếp tục lặp lại hành động như vừa rồi.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, nữ tử khép sách lại, đứng dậy hơi vươn thân mình sau thời gian ngồi lâu một chỗ, cầm bình bút lông cùng đồ đạc rời đi.
Chỉ chốc lát liền gặp một đám tăng nhân lục tục tiến đến thu sách,mặt trời bắt đầu dần dần lặn về phía tây.
Tại rừng trúc phía sau núi Thanh Thành dược đường, Tư Mã Thú ôm sách chán nản bay tới bay lui,từ buổi chiều sau khi Vương Tử rời khỏi Vạn Thanh tự liền chui vào phiến rừng trúc đến giờ chưa trở ra,lúc đầu thấy nàng cầm xẻng nghĩ đến nàng muốn đi lấy măng, sau lại thấy trong tay nàng xuất hiện một nắm lá cờ nhỏ chôn trong rừng trúc, hắn mới giật mình hiểu dõ, nguyên lai Vương Tử muốn bày trận a.
Lần đầu tiên gặp Vương Tử, nàng mang bộ dáng bệnh tật,tái nhợt, đi vài bước sẽ nghỉ ngơi một chút, nhưng hiện giờ, trừ bỏ làn da tái nhợt không bình thường thật đúng nhìn đoán không ra nàng bệnh tật quấn thân, Vương Tử mỗi ngày đi tới đi lui trong Thanh Thành dược đường, Vạn Thanh tự cùng phiến rừng trúc cạnh khu thảo dược phía sau núi không biết mệt mỏi.
Vạn Thanh tự Tư Mã Thú không dám đi, nào có quỷ hồn nào dám vào chùa miếu, đương nhiên không biết Vương Tử ở Vạn Thanh tự làm cái gì, cư nhiên hiện giờ trong rừng trúc bày trận, về trận pháp, Tư Mã Thú hắn thật đúng là hoàn toàn không biết gì
cả,pháp thuật đều có chuyên môn riêng,hắn không hiểu đồ vật này nọ cũng là điều bình thường...
Gặp Vương Tử từ trong rừng trúc đi ra, Tư Mã Thú bay qua muốn nhìn một chút Vương Tử bày trận pháp gì,ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị bay vào tìm đường chết,trong nháy mắt một cỗ lực lượng vô hình đẩy hắn ra xa, Tư Mã Thú trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Tử, kêu to:
"Tiểu thư!"
"Ha hả, lão quỷ a, ngươi vào không được, chỉ cần là quỷ hồn đều không thể vào được"giọng nói lão nhân già nua mang theo ý cười từ phía sau vang lên, Tư Mã Thú theo bản năng xoay người, gặp một tăng nhân mặc áo bào xám trắng, râu bạch kim mềm rủ xuống chậm rãi bước đi thong thả đến,trong chớp mắt đi đến đứng cạnh bên người Vương Tử.
"Ngạch..." Tư Mã Thú mở to hai mắt nhìn người này, thân thể không ức chế được run rẩy,trên người lão nhân áo bào xám trắng có luồng áp lực lớn khiến hắn không ổn phải lui ra phía sau vài bước.