Tử Cực Thiên Hạ

quyển 2 chương 68: câu xà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor:HamNguyet

Vương Tử kinh ngạc nhìn chuỗi hạt trong tay, linh khí dày đặc như vậy! Chính là bị thứ gì đó phong ấn, thoạt nhìn tựa như một chuỗi vật phẩm trang sức bình thường, nếu không phải ánh mắt nàng độc đáo cùng cảm quan đặc biệt, chỉ sợ sẽ bỏ qua bảo vật này!

Đem chuỗi hạt thu vào xích linh, nên trở về nghiên cứu thêm, chính sự hôm nay còn chưa làm, đang muốn rời đi liền thấy được hồ lô nằm cách đó không xa, đúng là pháp khí chứa hai loài bò sát, Vương Tử tiến lên nhặt lấy, đây rõ ràng không phải là một kiện pháp khí tà ác, như thế nào có thể chứa hai loài bò sát xấu xí kia?

Vương Tử nhìn kĩ hồ lô, không chỉ không tà ác, hơn nữa hồ lô này mơ hồ còn có một cỗ khí chất chính trực! Thì ra là thế...Lại thấy đáy hồ lô mơ hồ có vạn tự kim ấn, là pháp khí phật gia!

Lại không biết hồ lô này tại sao dừng ở trong tay mấy người này.Vương Tử đem hồ lô cẩn thận thu hồi, đối với đồ vật của phật gia, nàng tựa hồ phá lệ để ý một chút.

Phân rõ phương hướng, Vương Tử tiếp tục hướng chỗ sâu trong trung bộ rừng rậm đi đến, phóng xuất toàn bộ thần thức ra, tìm kiếm mục đích.

Tìm được rồi! Thân hình Vương Tử l nhanh hướng tới một phương hướng chạy đi, tận lực không kinh động đến linh thú trên mặt đất, dần dần tiếp cận một hồ nước cách đó không xa.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen xuống dưới, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tần mắt Vương Tử, phía trước là một hồ nước gần trăm thước, dưới bầu trời đêm phản xạ tinh quang trong trẻo nhưng lạnh lùng, lẳng lặng chảy, gió nhẹ thổi qua mang theo hơi nước ướt át, chỉ yên tĩnh nhìn thôi đã có một phen cảm giác an yên tốt đẹp, nhưng chớ quên đây là trung bộ rừng rậm, không có một địa phương nào là không nguy hiểm!

Vương Tử ẩn ở phía sau cự thạch trên bờ tìm kiếm mục tiêu, có linh thú muốn uống nước thật cẩn thận tới gần hồ nước, tựa hồ xác định không gặp nguy hiểm gì, linh thú kia rất nhanh cúi đầu vào hồ nước uống nước, đang muốn lui lại liền nghe được thanh âm phá thuỷ "rầm" một tiếng thật lớn! Linh thú kia cả kinh! Dải khai chân nhanh chóng lui lại phía sau, nhưng không còn cơ hội! Một cái đuôi thật lớn gắt gao cuốn lấy thân thể nó tha vào trong nước!

Chính là hiện tại! Vương Tử phi thân tiến lên, đồng thời vô số đạo dây đằng lớn như cánh tay che trời lấp đất hướng linh thú trong nước cuốn lấy--Câu Xà!

Câu Xà, là linh thú thủy thuộc tính, chiều dài hơn ba mươi thước, xà lân màu nâu vằn, giỏi về che dấu, ẩn núp ở trong nước, rất ít lên bờ, đối phó Câu Xà nhất định phải nghĩ biện pháp đem nó dẫn lên bờ, nếu không ở trong nước kinh động Câu Xà ẩn núp khác, không phải là chuyện tốt.

Câu xà chỉ thích sống một mình, nhưng nếu không cẩn thận một chút sẽ khơi mào ý thức quần công của chúng nó, cho dù ngươi là tu sĩ nguyên anh, ở trước mặt chúng nó cũng không chiếm được ưu thế.

Vương Tử biết rõ điểm này, nên mới ở thời điểm Câu Xà xuất hiện liền khởi xướng công kích, dây đằng che trời lấp đất trong tay hướng Câu Xà quấn lấy, Câu Xà gặp được công kích, không quản linh thú nửa sống nửa chết kia, cái đuôi dài vung lên đem nó ném ra xa, xoay người lại đối phó dây đằng trước mặt.

Cái đuôi thật dài linh hoạt chụp hướng dây đằng, xà khẩu mở ra, vô số đạo băng nhân hàn quang kích phát, lại thấy dây đằng kia giống như vô số xúc tua, không chút nào giảm bớt!

Vương Tử thúc dục dây đằng bò lên phần đuôi Câu Xà, Câu Xà công kích lợi hại nhất ở phần đuôi, phải khống chế phần đuôi nó!

"Rống..." Câu Xà rống giận, huy động phần đuôi muốn bỏ dây đằng này ra, đã thấy dây đằng tựa như sinh trưởng trên người nó, không chút lay động, thân xà thật lớn đã dần dần bị thoát ly từ trong nước, Câu Xà phẫn nộ há mồm, lại là vô số băng nhận đánh úp về phía Vương Tử!

Một bàn tay của Vương Tử phân ra ở trước mặt vung lên, đạo thuỷ mạc lưu động thoáng chốc sinh thành! Hết thảy băng nhận đâm vào thủy mạc, tựa như đập vào bông, bất quá một lát liền biến mất không thấy.

"Rống..." Câu Xà thấy không làm gì được Vương Tử, đầu xà giơ lên gầm thét giận dữ! Thân xà vốn dài hơn ba mươi thước nháy mắt phình lớn!

Dây đằng quấn trên người cũng "bang, bang, phanh" đứt gãy, chỉ thấy thân thể Câu Xà đứng thẳng, đầu xà tam giác cúi thấp, đôi mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Vương Tử, phần đuôi đánh thật mạnh xuống mặt đất tạo ra chấn động lớn, nháy mắt nhảy lên không trung, bức thẳng hướng Vương Tử mà đến.

Tựa hồ lửa giận lôi đình hỗn loạn, đuôi xà hung hăng quét về phía Vương Tử, Vương Tử linh hoạt tránh thoát, Câu Xà gặp Vương Tử có thể né tránh một kích toàn lực của nó, đột nhiên cảm thấy nhục nhã! Băng nhân trong miệng phát ra liên tiếp, phần đuôi thật lớn hỗn loạn theo kình phong không ngừng hướng tới Vương Tử phóng đi.

Vương Tử tế ra phi kiếm, một bên né tránh Câu Xà công kích, một bên tuỳ thời tiếp chỗ bảy tấc của Câu Xà.

(Chỗ bảy tấc: là vị trí tim rắn)

Thấy đúng thời cơ, ngự kiếm trong tay Vương Tử thẳng hướng phần lưng Câu Xà! Trường kiếm trong tay hung hăng hướng tới lưng câu xà đâm xuống!

Câu Xà cảm nhận được nguy hiểm, muốn trở lại lại ngại cho phần đuôi mới vừa rồi đánh tới theo quán tính không thể nhúc nhích! Trên thân quỷ dị vặn vẹo thành một độ cung, muốn tránh đi chỗ yếu hại! Hừ, vảy trên lưng Câu Xà cực kỳ cường ngạnh, nghĩ đến nhân loại kia một phen phá kiếm cũng sẽ không tổn hại tới nó! Nhưng để ngừa vạn nhất Câu Xà vẫn hết sức né tránh.

"Rống..." Một tiếng này là Câu Xà ngoài ý liệu kêu thảm thiết, mặc dù không có đâm chuẩn xác trúng chỗ yếu hại, nhưng trường kiếm vẫn đâm thật sâu vào trong lưng Câu Xà, Vương Tử một kích không trúng, rút trường kiếm ra nhanh chóng lui lại phía sau, né tránh Câu Xà phẫn nội công kích.

"Nhân loại, ngươi dám làm ta bị thương!" Câu Xà sống gần ngàn năm, hiện giờ đã sắp tấn giai trở thành tiên thú, hơn nữa hắn luôn nghĩ đến xà lân cứng cáp cư nhiên bị một kiếm không chớp mắt gây thương tích! Lần này bị thương đã hoàn toàn chọc giận Câu Xà, nó rời đi trong nước một đoạn thời gian, nếu không chấm dứt trận chiến đấu này nó sẽ không có phần thắng!

"Nhân loại! Chịu chết đi!" Câu Xà hung hăng nói, phần đuôi đột nhiên dựng thẳng lên, chỉ thấy môt cỗ sương mù tràn ra, nháy mắt bao phủ hai người Câu Xà cùng Vương Tử, hàn khí lạnh thấu xương đánh úp lại, giống như vô số băng nhận cắt qua làn da, thậm chí rót vào huyết mạch một chút! "Đóng băng vạn dặm"! Là sát kĩ của Câu Xà! Không đến vạn bất đắc dĩ Câu Xà trăm triệu lần sẽ không dùng đến!

Mà bên trong hồ nước sớm bị bao phủ bởi hàn băng lại nứt vỏ tạo thành vô số băng nhận! Vương Tử âm thầm nhíu mày, nàng có chút ngoài ý muốn, mới vừa rồi một kích không trúng, thế nhưng không nghĩ tới Câu Xà còn tuyệt sát cuối cùng!

"Đóng băng vạn dặm" là chiêu số bảo mệnh của Câu Xà, một khi sử xuất thì trong vòng một tháng cơ hồ không thể vận dụng linh khí, chiêu này đặt trong trung bộ rừng rậm nhược nhục cường thực, bất luận một Câu Xà nào cũng sẽ không dễ dàng sử dụng, xem ra hôm nay Câu Xà thật sự mang theo ý tưởng cùng Vương Tử đồng quy vu tận!

(Nhược nhục cường thực: kẻ yếu phải làm mồi cho kẻ mạnh)

Vương Tử rất nhanh vận chuyển linh khí chống đỡ thân thể càng ngày càng cứng ngắc, chỉ là cỗ hàn khí tựa hồ vô khổng bất nhập, thậm chí còn liên quan đến tốc độ vận chuyển linh khí của nàng trở lên chậm rãi! Công pháp ba loại thuộc tính: thuỷ, mộc, phong của Vương Tử đều dựa vào linh khí phát động, chỉ là hiện tại cơ hồ linh khí trong cơ thể nàng đều không quy tụ nổi!

(-Vô khổng bất nhập:chỗ nào cũng có.

-Đồng quy vu tận:cùng chết chung)

"Hừ, nhân loại ti tiện! Phá hỏng bữa tối của ta, ngươi thoạt nhìn so với con linh thú ngu xuẩn kia có vẻ ngon miệng hơn!" Câu Xà rốt cục gặp Vương Tử bị chế trụ, phần đuôi đảo qua hướng Vương Tử quấn tới!

Nếu có hỏa thì tốt rồi, Vương Tử một bên súc tích linh khí, vừa nghĩ đối sách, hỏa! Nàng đã thức tỉnh tam hệ linh căn, vậy hoả đâu? Mắt thấy phần đuôi Câu Xà sắp quấn tới, ở thời khác ngàn cây treo sợi tóc! Vương Tử bất động tại chỗ thoáng chốc quanh thân dấy lên hoả diễm!

Hỏa diễm nóng rực ước chừng một trượng có thừa, kín không kẽ hở bao vây lấy Vương Tử, trong ánh lửa thậm chí ẩn ẩn sợi tơ kim sắc hỗn loạn! Hàn khí vốn lan tràn trong không khí nháy mắt bị hòa tan!

Phần đuôi Câu Xà đụng tới hoả diễm bị cháy kêu thảm một tiếng! Tình thế chiến đấu lật ngược lại! Câu Xà thấy mình ở thế bất lợi, thân xà thật lớn biến hóa nhanh chóng trở về bộ dáng nguyên dạng, linh khí còn sót lại điên cuồng vận chuyển muốn trốn vào trong hồ nước!

Vương Tử sao có thể để cho nó chạy thoát, tế ra trường kiếm, mang theo hoả diễm đỏ đậm tật như tia chớp đánh úp về phía bảy tấc Câu Xà.

"Rống!" Câu Xà thảm hào, thân xà thật lớn phịch một tiếng rơi xuống trước mặt Vương Tử, Vương Tử mặc nó kêu gào giãy dụa, hai tay gắt gao cầm lấy chuôi kiếm đi lên đâm xuống sâu thêm vài phần!

"Thình thịch!" Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, Vương Tử từ trong thân thể Câu Xà, rút trường kiếm còn hãm sâu trong chỗ bảy tấc của nó ra.

Vương Tử ngốc lăng nhìn hoả diễm thiêu đốt quanh thân, cảm giác rõ ràng được trong hỏa diễm này có áp lực không giống bình thường! Thực sự không phải hoả diễm bình thường, mà đúng lúc này hoả diễn dần dần tắt, cho đến khi biến mất không thấy.

Vương Tử nhìn xích linh trên cổ tay trái, lửa đỏ hoa lệ bao lấy cổ tay, giống như một đạo hoả diễn thiêu đốt chân chính bám vào cổ tay nàng, vừa rồi, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc chính là do xích linh phóng thích hoả diễm.

"...Đa tạ ngươi" Vương Tử nhẹ giọng nói, quả nhiên xích linh cường hãn không chỉ là một không gian mà thôi a.

Hoả diễm phía trên xích linh bao lấy cổ tay tựa hồ cao hứng nhảy lên, sau đó vòng tay biến sắc, khôi phục thành cái vòng tay bình thường đến cực điểm.

Vương Tử rất nhanh thu hồi thi thể Câu Xà, mùi huyết tinh của Câu Xà lan tràn ra, đưa tới những linh thú cùng Câu Xà khác cũng không phải là chuyện gì tốt.Đã lấy được thi thể Câu Xà, Vương Tử tế ra phi kiếm thẳng hướng Tây Môn phủ ở phía đông thành mà đi.

Khi trở về phủ trạch ở phía đông thành đã là đêm khuya, Vương Tử không làm kinh động đến bất luận kẻ nào, trực tiếp hướng tiểu viện chính mình bay đi, liền thấy cái bóng đen ở bên trái sân viện hiện lên, tốc độ cực nhanh! Lấy nhãn lực của Vương Tử cũng chỉ nhìn đến một tàn ảnh mơ hồ!

Thân hình Vương Tử phút chốc chuyển động, hướng tới bóng đen đuổi theo, linh lực khổng lồ vận chuyển tới cực hạn, phong thuộc tính tham nhập vào phía trên phi kiếm, Vương Tử chưa từng chân chính thử qua tốc độ ngự kiếm cao nhất như vậy! Tốc độ đã nhanh đến nông nỗi tu sĩ trúc cơ kỳ thậm chí là tu sĩ kết đan kỳ đều không bằng! Nhưng đối phương đến tột cùng là ai? Cứ việc nàng đuổi theo từng bước, ở khoảng cách sắp tiếp cận được lại nháy mắt kéo xa! Lặp lại vài lần như thế, nếu Vương Tử còn không biết là đối phương muốn trêu đùa nàng thì đúng là quá ngốc!

Linh khí trong luân hải điên cuồng vận chuyển, kinh mạch cả người chưa từng phối hợp, nhưng Vương Tử lại phát hiện, vận chuyển linh khí đến cực hạn như thế, luân hải của nàng so với dĩ vãng sinh động hơn rất nhiều, mặc dù không ngừng phóng thích, nhưng cơ hồ đồng thời bổ sung đầy đủ! Hay là, phóng thích linh khí, luân hải sẽ gia tốc vận chuyển?

Vương Tử âm thầm suy đoán, lần trước sử xuất thủy thiên huyễn thì linh khí trong luân hải cơ hồ tiêu hao gần như không còn, nhưng sau đó khôi phục cũng rất nhanh, tuy rằng tu vi không tiến bộ, nàng rõ ràng cảm thấy được năng lực nàng chi phối linh lực có chút đề cao, đây chính là phải mất đi mới có được sao? Dùng hết không còn rồi sau đó lại bổ sung, có ý tứ phá bỏ rồi xây lại, ở góc độ kinh mạch luân hải không ngừng phá tan cực hạn để đột phá?

Trong lòng nghĩ như thế, thân thể cũng đồng thời rất nhanh phản ứng, vận chuyển linh lực càng thêm nhanh, tốc độ tăng thêm một tầng, mắt thấy sắp tiếp cận đạo bóng đen, đã thấy người nọ lại gia tốc bỏ xa Vương Tử, hơn nữa lúc này đây tựa hồ người nọ cũng chơi đùa xong rồi, Vương Tử không thể đuổi theo hắn mãi.

Lại đuổi thêm một đoạn đường nữa, Vương Tử ngự kiếm dừng trên không trung, ánh sao đầy trời, sớm đã không thấy bóng dáng nào!

Vương Tử tập trung nhìn chăm chú, lúc này mới phát hiện đuổi theo một chặng đường, thế nhưng vòng quanh Lăng Tiêu thành hơn phân nửa vòng, mà nàng thủy chung không thể tiếp cận người nọ trong vòng trăm trượng!

Càng không thấy rõ diện mạo cùng với tu vi người nọ, nhưng không thể nghi ngờ chính là tu vi người nọ ở phía trên Vương Tử, không có khả năng là kết đan kỳ, nguyên anh kỳ? Nói không chừng có lẽ là tu sĩ nguyên anh cao giai.

Vương Tử mở bàn tay ra, trong tay hiện lên một tờ giấy vuông gói điểm tâm, chính là trên đường đuổi theo thấy được, ẩn ẩn lưu lại hương vị hoa quế tô, Vương Tử đối với hương vị này thập phần quen thuộc, Vệ Tử Khiêm đã làm không ít cho nàng, tu sĩ cao giai đêm khuya vào phủ trộm, chính là trộm chút điểm tâm?

Đi về hỏi Vệ Tử Khiêm tốt lắm, chỉ cần không phải có người đến tìm phiền toái, ngày đó cùng Tư Đồ Tô Tô xung đột không giải quyết được gì, nàng phải bảo đảm không có người bởi vậy đến gây chuyện! Không còn chấp nhất nữa, Vương Tử thay đổi phi kiếm hướng phủ trạch đông thành mà đi.

Mà sau khi Vương Tử rời đi không lâu, ban đêm yên tĩnh vang lên một đạo thanh âm nữ tử nhu mĩ, mặc dù lời nói uyển chuyển, nhưng ở dưới bầu trời đêm tràn đầy ánh sao tạo ra cảm giác âm lãnh:"Ha hả, thế nhưng bị một tiểu nữ oa đuổi theo một canh giờ, lão đầu tử ngươi thật có tiền đồ, ha ha!"

"Nói nhảm, không phải gia ta nguyện ý, ngươi cho là tiểu nữ oa kia có thể đuổi theo gia được sao?" Thanh âm có chút không thèm để ý, ẩn ẩn hỗn loạn vài tiếng nhấm nuốt, chỉ nghe người nọ nói một chút, sau đó tựa như cảm thấy thực hứng thú nói tiếp: "Nữ oa kia rõ ràng là tiểu thái điểu trúc cơ trung kỳ a, có thể ngự kiếm theo gia lâu như vậy, là hạt mầm tốt a!"

"Ha hả, nếu là hạt mầm tốt, cũng phải cho ta nhìn một cái, hôm nay đi về trước, hôm khác sẽ đến xem tiểu nữ oa kia!"

"Hừ hừ, lại là lão thái bà ngươi, ngươi không nên mở miệng, đừng đem nữ oa kia dọa chạy ta liền cảm tạ trời đất!"

"Ha hả, nếu ta nhìn trúng, há có thể để cho nàng chạy?" Thanh âm nhu mĩ không thèm để ý ha hả cười nói, vừa dứt lời đã phóng xa hơn trăm thước, trong giây lát không thấy bóng dáng.

"Hừ hừ, gia ta còn chưa nói, còn có mấy tên tiểu tử kia cũng không tồi, ngươi cứ như vậy chạy đi, xứng đáng không chọn được đồ nhi tốt, chậc chậc...Tiểu tử bạch diện kia không tồi a, làm đồ ăn ngon như vậy, gia ta có nên suy nghĩ một chút thu ngươi trở về không đây?" Chỉ nghe giọng nam nhân có chút nghịch ngợm lẩm bẩm một mình, ném trang giấy trong tay, vỗ vỗ tay theo phương hướng nữ tử rời đi đuổi theo.

Truyện Chữ Hay