Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

chương 371: hải ba đông nhờ cậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe được lời băng hoàng Hải Ba Đông nói thì người thanh niên tên Nham Kiêu kia cảm nhận được cực kỳ khiếp sợ. Hiển nhiên lời nói của Băng Hoàng Hải Ba Đông khiến hắn không quá tin tưởng. Phải biết được giữa đấu hoàng và đấu tông không phải dựa trên phân biệt theo tinh. Đấu tông và đấu hoàng cơ bản khác nhau về chất. Đấu tông có thể sờ một chút da lông về loại lực lượng không gian trong khi đấu hoàng thì không có cách nào chạm đến cái lĩnh vực thần bí này.

Từ miệng Băng Hoàng Hải Ba Đông nói ra việc mình chạy thoát khỏi tay ba tên cường giả đấu tông đuổi giết. Loại sức mạnh này đủ để ngạo thị đồng giời đi. Vậy mà vào tay của lão già này giống như mình ăn thiệt thòi rất lớn.

Vẻ mặt Nham Kiêu có chút khổ sở, hắn cười khan nói vài tiếng: “Tiền bối, ngươi đường đường một đấu hoàng vậy mà có thể trốn thoát khỏi ba đấu tông vây giết, ngươi chỉ sở cũng không tồi đi!” Nham Kiêu đưa bàn tay nắm lại đặt lên miệng ho khan hướng về phía Hải Ba Đông mà nói.

“Ài” Băng Hoàng Hải Ba Đông lắc lắc đầu, hắn lên tiếng nói: “Tiểu bằng hữu, ngươi đừng nói như vậy. Thật ra lão phu cực kỳ xấu hổ bởi vì lão phu thoát được nhờ có đồng bạn hỗ trợ. Ngươi nghĩ rằng với lão phu với thực lực đấu hoàng nho nhỏ có thể trốn thoát được ba vị cường giả đấu tông đuổi giết hay sao?”

“A” Người thanh niên tên Nham Kiêu kinh ngạc hô lên một tiếng. Hắn ngay sau đó gật đầu một cái. Dường như tại trong lúc này thì lời nói của Băng Hoàng Hải Ba Đông mới trở nên đáng tin cậy. Ánh mắt Nham Kiêu nhìn về phía Hải Ba Đông với một cảm xúc tràn đầy phức tạp ở trong mắt.

Bàn tay Hải Ba Đông nắm lại đặt trước miệng mà liên tục ho khan: “Khụ, khụ, khụ...” Hắn nhìn về phía bàn thân của mình một chút. Hắn phát hiện được toàn thân của mình được băng bằng một đám dây vải trắng. Ánh mắt Hải Ba Đông quét về phía Nham Kiêu, đôi mắt hơi chớp lại một cái: “Tiểu huynh đệ, ngươi là người chữa thương cho lão phu đi!”

Đầu Nham Kiêu nhẹ nhàng gật một cái. Hắn đang hì hụi với một món đồ thịt nướng. Hắn trực tiếp dùng thịt ma thú tiến hành nướng món ăn. Trong lúc này thì hắn vẫn tiếp tục ăn uống tuy nhiên hắn cũng thản nhiên thừa nhân: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!”. Lời nói cực kỳ nghiễm nhiên.

Hải Ba Đông nghe được lời này thì chỉ thầm mỉm cười trong lòng. Hắn không biết được người thanh niên này đang đánh chủ ý gì, nói lời thật lòng còn là giả dối nhưng chắc chắn rằng Hải Ba Đông đã nợ một ân tình với người thanh niên này. Ánh mắt Hải Ba Đông nhìn về phía người thanh niên này sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Hải Ba Đông trong lúc này suy ngẫm một chút rồi nhanh chóng mở miếng hướng về phía người thanh niên kia nói: “Tiểu bằng hữu, ngươi có thể giúp lão phu một sự việc hay không?”

“A” Nghe được lời này thì người thanh niên Nham Kiêu thoáng chút kinh ngạc. Tuy nhiên hắn trực tiếp để con ma thú đã nướng chín vàng. Mùi thơm này bốc ra khiến cho Hải Ba Đông giật mình. Hắn lập tức ngửi được mùi hương thơm do ma thú quay bốc ra khiến cho Hải Ba Đông không khỏi hít hà liên tục.

“Ọt, ọt...” Bụng Hải Ba Đông phát ra âm thánh giéo lên. Trên khuôn mặt Hải Ba Đông xuất hiện nụ cười khổ. Hắn nhớ được người thanh niên Nhan Kia nói bản thân mình đã hôn mê được mấy ngày nay. Trong mấy ngày nay hắn cũng không có ăn bất cứ thức ăn gì hiển nhiên bây giờ bụng của hắn đã đói khiến cho hắn không thể không đưa tay lên sờ bụng, ánh mắt săm soi nhìn về phía Nham Kiêu, miệng chảy nước miếng.

Khi mà Hải Ba Đông quay ra thì thấy được Nham Kiêu cầm một chiếc đùi khá lớn của con má thú hướng về phía Hải Ba Đông đi. Hải Ba Đông lập tức nuốt nước miếng phát ra tiếng ức một cái. Nham Kiêu thấy vậy thì mỉm cười một cách thân thiện, hắn hướng về phía Hải Ba Đông đi tới, bàn tay chìa ra đem chiếc đùi cho Hải Ba Đông. Hắn mở miệng nói: “Tiền bối, mời người dùng!”

Bàn tay Hải Ba Đông trực tiếp vươn ra cầm lấy chiếc đùi. Há hàm răng ra, Hải Ba Động bất kể nóng trực tiếp cắn lấy một miếng thật lớn. Hương thơm bùi, béo nhưng không ngấy đồng thời mùi vị đậm đà, vị mặn vừa phải cùng với vị ngọt của miếng thịt khiến cho Hải Ba Đông tuôn ra nước miếng ầm ầm. Hắn lập tức ăn ngấu nghiến thức ăn mà Nham Kiêu đã đưa cho.

Ngồi ở trên tảng đá, Nham Kiêu cũng trực tiếp cầm lấy một miếng thịt. Hắn đặt miếng thịt trên một chiếc lá lớn sau đó rắc một chút gia vị vào. Miệng hắn há lớn trực tiếp cắn một miếng. Trong khi đang ăn thì Nham Kiêu cũng không quên hỏi Hải Ba Đông: “Tiền bối, ngươi vừa nói muốn ta giúp ngươi làm một việc. Ngươi cần ta làm việc gì?”

Hải Ba Đông nghe được lời này thì lên tiếng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi có nghe đến tên gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, nữ thần y Tiểu Y Tiên cùng với gia tộc Tiêu gia.”

Khuôn mặt Nham Kiêu thoáng qua chút động dụng. Trong lòng hắn thầm một chút, hắn lẩm bẩm nói: “Thế nào mà lão già này có liên quan tới gia tộc Mễ Đặc Nhĩ và Tiêu gia ta?”

Một âm thanh trầm thấp khan khàn truyền vào tai của Nham Kiêu: “Tiểu Viêm Tử, ngươi không phải kỳ quái. Lão già này thực sự chính là Băng Hoàng Hải Ba Đông? Nếu như vi sư không nhớ nhầm thì Hải Ba Đông, hắn là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.”

Lời này nói ra khiến cho Nham Kiêu không phải gọi Tiêu Viêm cực kỳ kinh ngạc. Đôi mắt hắn nheo lại nhìn về phía Hải Ba Đông. Tiêu Viêm liên lạc với Dược Lão: “Sư phụ, người làm sao biết được hắn chính là băng hoàng Hải Ba Đông.”

Dược Lão hướng về phía Tiêu Viêm, giọng trầm thấp nói: “Từ cơ thể hắn tỏa ra đấu khí thuộc tính băng. Thật sự là nhân họa đắc phúc a. Lần này mặc dù đã bị thương nặng nhưng khiến cho hắn phá sau đó lập. Thực lực đấu hoàng bát tinh của hắn sợ rằng không tới một năm nữa sẽ đột phá đến đấu hoàng cửu tinh.” Trong giọng nói Dược Lão phát ra khàn khàn và kích động: “Tiểu Viêm Tử, bất kể thế nào thì một cái thiếu nợ của một vị đấu hoàng cửu tinh tương lai cũng là một chuyện tốt.”

Lời này nói ra khiến cho Tiêu Viêm cực kỳ rung động. Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tiêu Viêm thì Băng Hoàng Hải Ba Đông ai thán thở dài nói: “Xem ra gia tộc Mễ Đặc Nhĩ của chúng ta ở vùng xa xôi hẻo lánh. Tiểu huynh đệ chưa có nghe tới cũng không lạ gì.”

Tiêu Viêm giật mình tỉnh dậy. Ngay sau đó khuôn mặt hắn hơi đỏ lên, bàn tay hắn nắm lại đặt ở trước miệng mình ho khan vài tiếng rồi hướng về phía Hải Ba Đông nói: “Tiền bối, ta đã nghe qua gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, Tiêu gia cùng với nữ thần y Tiểu Y Tiên. Chẳng qua chỉ là có duyên nghe mọi người kể mà chưa từng gặp mặt.” Nói đến đây Tiêu Viêm hướng về phía lão già mà ca ngợi: “Gia tộc Mễ Đặc Nhi là gia tộc làm ăn buôn bán nổi tiếng nhất ở đế quốc Gia Mã, không ai không biết. Những năm gần đây, gia tộc Mễ Đặc Nhĩ sợ rằng đã vượt qua xa Tiêu gia.”

“Hơn nữa, y thuật của nữ thần y Tiểu Y Tiên thì giống như sấm bên tai không ai không biết. Nghe nói y thuật của nữ thần y có thể khiến cho người chết đi có thể sống lại. Lần này ta đến đế đô Gia Mã nhất định phải đi kiến thức một phen y thuật của nàng có hay không giống như lời đồn.” Tiêu Viêm tiếp tục hướng về phía lão già Băng Hoàng Hải Ba Đông nói.

“A, xem ra danh tiếng của Tiểu Y Tiên thực sự không nhỏ” Khuôn mặt Hải Ba Đông xuất hiện vẻ kinh ngạc tuy nhiên sau đó khuôn mặt hắn hơi xuất hiện vẻ vui vẻ một chút. Hắn hướng về phía Tiêu Viêm nói: “Không dấu diếm gì với tiểu huynh đệ, lão phu chính là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.”

Khi Hải Ba Đông nói đến việc mình chính là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thì Tiêu Viêm cực kỳ kinh ngạc. Tuy nhiên ngay tại lúc đó thì Tiêu Viêm đã lâm vào trầm tư. Một lúc sau thì Tiêu Viêm mới hướng về phía lão già Hải Ba Đông hỏi: “Băng Lão, ngươi thân là một cường giả đấu hoàng lại là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ vì sao còn có ba vị cường giả đấu tông đuổi giết ngươi.”

Khi nhắc đến việc Hải Ba Đông bị người đuổi giết thì hai hàm răng Hải Ba Đông khẽ cắn vào nhau. Khuôn mặt Hải Ba Đông biến thành dự tợn. Vẻ mặt của hắn xem ra cực kỳ kích động và tức giận. Hắn ngay sau đó nhìn về phía Tiêu Viêm, hắn hít một hơi thật sâu đem sát khí cùng với tức giận đè nén xuống. Hắn nhìn về phía Tiêu Viêm nói: “Tiểu huynh đệ Nham Kiêu, lão phu có thể nhờ ngươi một việc hay không?”

Tiêu Viêm bình thản không quá kính trọng nhưng cũng không có khinh thường chỉ bình bình đạm đạm hướng về phía Hải Ba Đông nói: “Băng Lão, nếu tiền bối có gì khó khăn cứ nói ra. Nếu như ta có thể giúp được, ta sẽ không chối từ.”

Hải Ba Đông nhìn về phía Tiêu Viêm nói: “Chỉ cần tiểu huynh đệ lần này giúp lão phu truyền tin đến một người vậy thì Hải Ba Đông ta cùng với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nợ ngươi một ân tình. Tuổi ngươi nhỏ như vậy mà đã luyện tới đấu tinh tam tinh, hẳn thuộc về đại gia tộc nào đó. Mặc dù ân tình của lão phu khó làm cho ngươi động dụng nhưng nếu như ngươi có chuyện như bằng hữu, huynh đệ, người thân của ngươi bị thương nặng... lão phu sẽ đi cầu nữ thần y Tiểu Y Tiên. Lão phu không dám nói quá y thuật của nàng quả thực vượt qua nhận thức mà lão phu biết. Y thuật của nàng có khả năng cải tử hồi xuân. Bất kể ngươi có thương nặng đến đâu chỉ cần ngươi còn một hơi thở, nàng cũng có thể đem ngươi cứu lại.”

Nghe được lời này thì Tiêu Viêm càng thêm tò mò về cái tên Tiểu Y Tiên này hơn. Tuy nhiên Tiêu Viêm thực sự muốn để cho đấu hoàng nợ mình ân tình, gia tộc Mễ Đặc Nhĩ nợ mình ân tình mà không phải danh tiếng nữ thần y hư vô mờ mịt nào đó. Nữ thần y dù có y thuật cao cấp đến đâu đi nữa thì cũng chẳng qua là y sư làm sao nàng có thể vượt qua luyện dược sư được. Đây chính là điều mà Tiêu Viêm đáng giá về y sư. Nếu như y sư vượt qua luyện dược sư thì tất cả mọi người đã theo đuổi nghề y sư còn cần luyện dược sư làm gì?

Mặc dù trong lòng không coi trọng nữ thần y Tiểu Y Tiên nhưng Tiêu Viêm cũng không thể nào không tò mò. Hắn hướng về phía lão già Hải Ba Đông nói: “Tiền bối, người cứ nói đi. Không biết tiền bối muốn ta giúp ngươi làm việc gì?”

Hải Ba Đông hướng về phía Tiêu Viêm nhìn một chút, ngay sau đó hắn lấy ra một cái lệnh bài hướng về phía Tiêu Viêm ném đi. Hắn mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ việc này có chút cấp bách nhờ ngươi chuyển tin đến một người. Hắn chính là Tiêu Sơn, nữ tế của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chúng ta. Hiện giờ hắn đã lên đường hồi về Tiêu gia. Hẳn hắn đang ở thành Ô Thản cũng có thể đã trên đường trở về.”

Khuôn mặt Tiêu Viêm hơi ngẩn ra. Hắn không nghĩ ra được Hải Ba Đông lại nói tới cái tên Tiêu Sơn. Phải biết được rằng đối với Tiêu Sơn, Tiêu Viêm vô cùng quen thuộc. Cả hai đều là người từ phương xa tới nơi này sao không thể quen biết được nhau. Thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Viêm thì Hải Ba Đông tò mò hỏi: “Tiểu huynh đệ Nham Kiêu quen biết Tiêu Sơn hay sao?”

Hải Ba Đông vừa hỏi như vậy thì Tiêu Viêm lập tức cười khan, hắn phất phất bàn tay nói: “Không quen biết. Ta cảm giác được cái tên này rất quen. À...” Tiêu Viêm giả bộ ngạc nhiên một chút sau đó nói: “Hắn hẳn chính là tiểu thiên tài của Tiêu gia đồng thời chính là trung tâm mà khắp đế quốc Giã Mã đồn đại. Hắn kết hôn với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi. Hẳn chính là người trong lời đồn đi!”

Đầu Hải Ba Đông gật xuống, hắn mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ phiền ngươi chuyển đến hắn mấy lời như sau: mau trốn, cẩn thận với người Vân Lam tông và đến gặp ta ở nơi lần đầu gặp mặt. Tiểu huynh đệ Nham Kiêu, chỉ cần ngươi tìm gặp bất cứ cửa hàng nào của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, chỉ cần ngươi đưa ra lệnh bài này thì chắc chắn họ sẽ giúp ngươi.”

“A” Nghe được lời này thì Tiêu Viêm giật mình nói: “Chỉ đơn giản như vậy?” Hải Ba Đông nhẹ nhàng gật đầu một cái. Đôi mắt Tiêu Viêm nheo lại hắn cầm lấy chiếc lệnh bài thì chỉ thấy khắc được ở trên đó ký hiệu gia huy của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Ngoài ra còn có chữ Mễ trên đó khá to. Tiêu Viêm đoán có lẽ đây chính là cấp bậc lệnh bài. Lệnh bài này được làm bằng hoàng kim hiển nhiên Tiêu Viêm cũng không lạ gì. Thường thường các đại gia tộc đều thích sử dụng hoàng kim làm lệnh bại.

Bàn tay Hải Ba Đông đưa tay ra, hắn lại tăng thêm tính thuyết phục: “Tiểu huynh đệ, bất kể thế nào thì lão phu cùng với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đều thiếu ngươi một cái nhân tình. Với việc ngươi cứu lão phu một mạng vậy lão phu nợ ngươi hai cái ân tình. Sau này nếu ngươi cần lão phu giúp, chỉ cần việc có thể làm được lão phu nhất định sẽ làm.”

Thở dài một hơi, Tiêu Viêm hơi trầm mặc, trong lòng nhẹ giọng dò hỏi: “Sư phụ, ngươi thấy thế nào?”

“Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng giúp hắn một phen! Nhiệm vụ này xem ra không quá khó. Chỉ cần ngươi bí ẩn làm việc một chút như vậy có thể dễ dàng hoàn thành việc này mà không có khó khăn gì.” Dược lão trầm ngâm nói.

Tiêu Viêm trầm ngâm hỏi: “Vậy ý của người... là đáp ứng hắn?”

“Ân, trước hết cứ đáp ứng hắn đi, hơn nữa một cái ân tình của đấu hoàng cường giả cũng đích xác là đáng giá.” Nói xong thì Dược Lão khe khẽ thở dài: “Tuy vậy thì nó cũng không phải có nguy hiểm gì?”

Tiêu Viêm đảo con mắt một vòng, cẩn thận hỏi mà dò hỏi: “Sư phụ, nhiệm vụ này có gì nguy hiểm? Chỉ là thông báo tin thôi mà!?”

Dược Lão xuất hiện nụ cười lạnh hướng về phía Tiêu Viêm, trong giọng nói Dược Lão mang theo một chút khinh bỉ: “Ngươi nghĩ thật hay? Tiểu tử, vậy ngươi cho rằng tại sao Băng Hoàng Hải Ba Đông bị ba cường giả đấu tông. Ta xem truyện này không có đơn giản như bê ngoài của nó.”

Lời này nói ra khiến cho Tiêu Viêm kinh hãi, hắn lên tiếng nói: “Sư phụ, vậy... vậy thì chúng ta trực tiếp từ chối hoặc chúng ta giả vờ đồng ý sau đó không làm nữa là được.”

Dược Lão trầm thấp đáp lại lời của Tiêu Viêm: “Không cần thiết như vậy! Ngươi chỉ cần đáp ứng hắn là được. Chỉ cần xử lý cẩn thận một chút là không có nguy hiểm gì lớn. Một cái ân tình của một vị đấu hoàng thực sự đáng giá.”

Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới thở phào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang chờ đợi của Hải Ba Đông, khẽ gật đầu mỉm cười nói: “Được, ta đáp ứng ngươi!”

Truyện Chữ Hay