Tu Chân Chi Giới

chương 22: lần đầu ngự kiếm phi hành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phạm vi nội tông Dịch Thần tông là không được phép phi hành vì toàn bộ đại tông môn Dịch Thần Tông là có cấp cao trận pháp bảo vệ, bên trên Dịch Thần tông còn bày cấm không cấm chế đệ tử là không có cách nào dùng phi hành pháp khí được.

Thật ra từ ba ngàn năm trước đây cao tầng Dịch Thần Tông cũng không có cách nào phi hành trừ khi tông chủ mở ra hộ trận, chỉ là từ khi vị Hoá Thần cuối cùng phi thăng sau ba ngàn năm theo thời gian trận pháp hao mòn nên mới có chỗ sơ hở chỉ là thế hệ sau này cũng không có biện pháp nào khắc phục nhưng vẫn luôn được bảo vệ.

“Vậy ba ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không một ai biết.”

Đệ tử muốn rời đi tông môn chỉ có thể tự mình ra cổng nên Kỳ Phong cùng Kiến Huân điều bắt buột phải đi bộ, nói là đi bộ nhưng thật ra đệ tử thường vận dụng linh lực nên đi rất nhanh.

Đến được cửa tông Môn đã là nữa giờ sau, Kỳ Phong từ xa đã nhận thấy có rất nhiều người đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ, có lẽ là đang chờ đồng bạn đi.

Đệ tử muốn hạ sơn rất đơn gian chỉ cần có ngọc bài chứng minh thân phận cùng mục đích hạ sơn mà thôi, nhưng cũng không hẳn là như vậy vì tông môn có quy định hạn chế tu vi đến Luyện khí ba tầng là không được tự một mình xuống núi, ví như Kỳ Phong là Luyện Khí một tầng đệ tử không có khả năng tự đi một mình, nếu muốn xuống núi hoạt động còn phải có người dẫn dắt cùng chịu trách nhiệm cũng chính vì như thế đệ tử đến Luyện Khí ba tầng là không được phép hạ sơn trừ khi có người bảo hộ.

Kỳ phong đi theo Kiến Huân sư huynh đi đến một nhóm đứng lẫn trong đó, đây là nhóm các sư huynh có hẹn trước với Kiến Huân sư huynh gồm có ba người, tuổi cũng không thua kém Kiến Huân sư huynh là bao nhiêu, cũng đều là luyện khí từ tám đến chín tầng. Kiến Huân sư huynh giới thiệu qua một lượt đặc biệt Kỳ Phong chú ý nhất là vị sư huynh mặc đạo bào xanh lam đệ tử nội môn Đan Phong tên gọi Thường Ngôn mà Kỳ Phong chưa từng gặp qua là Luyện Khí chín tầng hậu kỳ.

Thường Ngôn sư huynh có khuôn mặt rất thanh tú, sống mũi cao thẳng trong rất hài hoà, phong thái khí chất cực kỳ tao nhã. Thường Ngôn sư huynh nhìn thấy Kỳ Phong rõ ràng tu vi rất thấp nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi không có xem thường Kỳ Phong hắn. Kỳ Phong cảm thấy Thường Ngôn sư huynh như vậy thân thiết hắn cũng rất vui vẻ.

Thường Ngôn nội tâm thì lại nghĩ khác, hắn quan sát và có cái nhìn người rất chuẩn, hắn thấy Kỳ Phong tuy rằng tu vi thấp nhưng không có dáng vẻ tự ti mặt cảm nói năng khép nép gì mà lại có một loại tự tin cùng cả người khí chất lại tựa như tiên nhân mặc dù ẩn đi khuôn mặt nhưng hắn biết tiểu sư đệ là cố tình che dấu đi, Thường Ngôn nghĩ vị sư đệ này rất có ý tứ.

Nếu Kỳ Phong mà biết tạo hình hoá trang hắn chuẩn bị lâu như vậy liền bị người vừa nhìn đã phát hiện ra ngay thì hắn dứt khoát không cần đi hoá trang nữa cho rồi, chỉ là hắn còn không biết cái tạo hình vụng về của hắn sớm đã bị người nhìn thấu.

Nhận thấy đã có nhiều người lục tục rời đi, nên cả nhóm cũng nhanh chống xuất ra ngọc bài thân phận cho gác môn đệ tử, ra khỏi tông môn là đã có thể phi hành.

Kỳ Phong thấy từng đạo phi kiếm chợt loé rồi nhanh chóng biến mất hắn hâm mộ không thôi. Phải biết là Kỳ Phong tu luyện đến trình độ này rồi mà còn không biết phi hành nha.

Có thể vấn đề phi kiếm chỉ là chuyện nhỏ hoặc cũng có thể Lam Thanh phụ thân là không dùng phi kiếm cho nên trong truyền thừa không có nhắc đến truyền dạy phi kiếm cho hắn vì thế dù là ở Tu Chân Giới tu sĩ trình độ Luyện Khí năm tầng là đã có thể phi kiếm mà hắn hiện tại Luyện Khí mười tầng mà còn không biết gì về phi kiếm nha, nói ra chắc thiên hạ sẽ cười vỡ bụng mất thôi.

Nhìn Kiến Huân sư huynh, Thường Ngôn sư huynh cùng các vị sư huynh xuất ra phi kiếm sau đó biến lớn như kỳ tích làm Kỳ Phong hâm mộ không thôi.

Thường Ngôn đứng kề bên nhìn thấy Kỳ Phong tỏ ra hâm mộ nên nói, “Kỳ Phong sư đệ có muốn sư huynh dạy cho đệ cách điều khiển phi kiếm không?” Thường Ngôn nhìn tiểu sư đệ tỏ ra hâm mộ không hề che dấu hiển hiện hết lên trên mặt hắn thật rất muốn cười nhưng phải kìm nén vì sợ chọc giận tiểu sư đệ mới nhận thức mà đáng yêu vô cùng này.

Kỳ Phong mà biết biểu tình hiện tại của hắn bị Thường Ngôn sư huynh nghĩ là đáng yêu hắn nhất định sẽ mắn “huynh mới đáng yêu, cả nhà huynh mới đáng yêu,” dù gì hai đời cộng lại hắn cũng đã trưởng thành rồi nha, ở đâu còn dùng đáng yêu chứ, đáng tiếc là Kỳ Phong không hiểu được nội tâm của vị Thường Ngôn Sư huynh này a.

Vừa muốn gật đầu đáp ứng lại sực nhớ mình đến đây cùng Kiến Huân sư huynh nên đưa mắt nhìn sư huynh như hỏi ý kiến. Kiến Huân thấy tiểu sư đệ vậy mà còn rất tôn trọng hỏi ý kiến mình làm hắn rất là vui vẻ quay qua Thường Ngôn nói: “Ngôn để Kỳ Phong sư đệ phi kiếm cùng ta sẵn tiện ta dạy đệ ấy luôn.” Thường Ngôn không nói gì chỉ nhìn Kiến Huân rồi nhẹ nhàn cười dẫm lên phi kiếm cùng mọi người rời đi.

“Ách…”Ngôn” gọi thân mật như vậy hai người này có thấy ở đây có chút gì đó mờ ám không vậy, ha…nhìn biểu tình của họ cứ thấy kì kì sao ấy, kệ hắn mới không thèm quang tâm.”

Kỳ Phong nhanh chóng quăng cái ý nghĩ kì quái ra sau đầu, Kỳ Phong vui vẻ ngự kiếm cùng Kiến Huân sư huynh, hắn là dân thể thao nên bay trên bầu trời là môn mà hắn yêu thích nhất chỉ có điều ngồi phi kiếm là lần đầu tiên trải nghiệm nên cảm thấy mới lạ vô cùng.

Hắn nhớ lúc còn ở Phục Sơn, ở trong rừng lần đầu học được cách sử dụng linh lực bay trên những ngọn cây mặc dù rất tiêu hao linh lực nhưng hắn nghĩ hắn cũng học được khinh công trong truyền thuyết nha, lúc đó hắn toàn tranh tốc độ với tiểu Hoả, khi đó hắn bỏng tự cảm thấy tự hào về chính mình nhưng giờ được ngự kiếm phi hành hắn mới thấy mình đúng là thiển cận giờ nghĩ lại tự nhiên cảm thấy rất muốn cười chính mình.

Lúc đến Dịch Thần tông Kỳ Phong còn hôn mê nên không biết tông môn là cái dạng gì, bây giờ từ trên cao nhìn xuống mới thấy Dịch Thần Tông không hổ là đại tông môn đứng đầu Tu Chân Giới.

Nhìn từng ngọn sơn phong cao lớn sừng sững khí thế bàn bạc chọc thủng tầng mây, cỏ cây vươn mình đón gió, linh khí vờn quanh làm phong cảnh càng thêm sinh động. Khi nhìn đến một ngọn sơn phong Kỳ Phong có một loại cảm giác dường như người đứng trên đỉnh sơn phong đó nhìn về phía chính mình, “ha…ảo giác, chỉ là ảo giác thôi, xa như vậy ai có thể nhìn thấy hắn chứ.”

Cùng lúc này tại một sơn phong: Thế nào rồi? “Thưa người đã rời núi” người áo đen nói. “Phái Ảnh đi theo, ta không muốn thấy người trở về.” Người áo đen cung kính “Thưa vâng”, sau khi nói xong lập tức biến mất tại chỗ.

Nữa tiếng sau lúc này Kỳ Phong cùng các vị sư huynh cũng đã hạ xuống phi kiếm đứng tại cổng vào Dịch Thần phường thị.

Truyện Chữ Hay