"Chúc mừng tân nhân, chúc mừng tân nhân, chúc hai vị tân nhân trăm năm hảo hợp, ân ân ái ái, vĩnh viễn không chia cách ~~" Hỉ nương vừa thấy buổi lễ kết thúc, lập tức đến đòi hỉ.
Tân nhân: cô dâu, chú rể (thường chỉ cô dâu)
Tiểu Nghệ là thiếp thân thị nữ, đương nhiên ở bên cạnh chủ nhân, vì chủ tử làm chuyện thuộc bổn phận. Lập tức phát tiền mừng.
Ta cùng Tang tiểu thư sóng vai mà đi, Tang lão gia phía trước dẫn đường, nhất nhất ở trước mỗi bàn giới thiệu.
"Lạc Dục." Tang tiểu thư nhẹ nhàng kêu tiếng.
"Hả?" Ta có chút nghi hoặc nhìn về phía nàng.
"Có thể trực tiếp gọi ta Lạc Vũ hay không." Tang Lạc Vũ mềm mại nói, nói xong, quay mặt đỏ bừng.
Ta hơi quay mặt đi, nhẹ nhàng nói: "Lạc... Lạc Vũ."
"Ân." Tang Lạc Vũ lúc này cực kỳ giống như trẻ con được ăn kẹo, cười đến ngây thơ chất phác, nhất thời chói lóa đến Thương Lạc Dục hoa cả mắt.
Một đôi tân nhân, được Tang lão gia hướng dẫn đi, từng cái đối với mỗi chỗ ngồi đều kính rượu. Về tới bàn chính, Thương Lạc Dục chợt phát hiện, chỗ này chỉ có cha nuôi nghĩa mẫu, còn có Tang lão gia, Gia Trấp còn có... Nữ tử kia.
Chờ Tang lão gia ngồi xuống, ta mới cùng Tang Lạc Vũ cùng nhau ngồi xuống, nhìn một bàn này, cũng đều là người một nhà.
"Tiểu Dục à ~" Cha nuôi cầm bầu rượu lại đây, ta vội vàng chuyển chén rượu qua.
"Hả?" Cảm ơn cha nuôi rồi nhấp một ngụm, đáp một tiếng.
"Mới vắng mặt mấy tháng, sẽ không nghĩ tới ngươi cứ như vậy đưa gả đi!" Cha nuôi một bộ cảm khái nói. "Sau này con chính là người Tang phủ, cũng phải về nhìn chúng ta nha, đặc biệt là Diệp Tử nha, vô cùng ồn ào."
Gia Trấp vừa nghe, mặc kệ, đáng nhẽ ra Dạ Quả nhà mình ở bên đành phải thẹn thùng ngồi, lại nghe cha mình nói như vậy, lập tức phản kích: "Con gái của người ta hiện tại chính là tiểu thư khuê các, náo loạn chỗ nào."
"Đúng vậy nha đúng vậy nha, Diệp Tử của chúng ta cũng là tiểu thư khuê các, nên lập gia đình." Nghĩa mẫu không do dự cười trêu nói.
"Cái... Cái gì lấy chồng á! Ta mới không lập gia đình!" Gia Trấp nóng giận nói.
"Ngươi không lập gia đình, không làm khó được còn muốn cưới người ta à?" Nghĩa mẫu cười nói.
"Ừ..." Gia Trấp nhẹ nhàng đáp lại. Sau đó ở trước mặt mọi người, nắm tay nữ tử kia, nhẹ nhàng nói: "Ta cưới nàng..."
"Phụt!" Nghĩa mẫu hiển nhiên bị dọa đến đứng dậy, lập tức đem nước trà trong miệng mình phun đầy mặt con gái...
"Nương ~~" Gia Trấp u oán liếc nhìn mẫu thân, liền bị nữ tử kia nhẹ nhàng lôi người qua, cầm lấy khăn lụa lau.
Ta có chút kinh ngạc với can đảm của Gia Trấp, có điều đối với hai người bọn họ về chút chuyện hư hỏng kia đã sớm biết. Chỉ là không nghĩ tới Gia Trấp lại sẽ nói ra, xem ra ở cái thế giới này thật không bình thường.
"Diệp Tử à ~~" Nghĩa mẫu lúng túng lau chùi sạch, tiếp tục nói: "Không phải nương không chịu, chỉ là ~~Ngươi có khả năng nuôi con dâu sao?" Trong mắt nghĩa mẫu đều tràn ngập ngươi không thể.
Như thế rất tốt, Gia Trấp một mặt hồng nhạt. Không biết là do tức giận hay đỏ mặt.
"Không có chuyện gì, con gái, con còn có cha, cha dạy con đảo ấm sắc thuốc, cũng có thể no ấm." Cha nuôi không chút do dự cho con gái mình chỗ dựa.
"Tự nàng? Phu quân ~~ ngươi đánh giá rất cao năng lực của con gái ngươi, ngươi cho rằng là con gái nuôi của ngươi sao, rất thông minh sao ~~" Nghĩa mẫu tiếp tục thêm dầu vào lửa.
"Nương, con gái người cũng cực kỳ thông minh, bằng không làm sao mang đến cho người một cô con dâu mỹ lệ hiền lành chứ?" Gia Trấp dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của Dạ Quả nhà mình, lập tức tốt lên, thốt lên.
"À, còn chưa giới thiệu cho thông gia đây. Diệp Tử, hảo hảo giới thiệu." Cha nuôi cười nói, hiển nhiên chuyện này đối với thái độ đã qua mặt cha mẹ rồi.
Nữ tử kia tự nhiên hào phóng đứng lên, khẽ khom người tiện nói: "Tang lão gia hảo, Thương Lạc Dục hảo, ta tên Dạ Quả, chỉ dạy nhiều hơn."
"Hảo hảo hảo, Diệp y, à không, là thông gia rồi. Thông gia, con dâu của con gái ngươi thật không tệ." Tang lão gia cười nói.
"Đâu phải đâu phải, đó là phúc phận của khuê nữ." Cha nuôi cũng cười nói.
"...." Hai lão đánh thái cực tới...
Tang Lạc Vũ mỉm cười gật đầu, ta thì cũng cười nói: "Chào ngươi, Dạ Quả."
Chỉ thấy Dạ Quả mỉm cười gật đầu, mà Gia Trấp thì bảo vệ vợ sốt ruột nói: "Dục Dũng, ngươi có Tang tiểu thư cũng đừng mơ tưởng Dạ Quả của ta, nàng là người của ta."
Ta có chút yên lặng, khi nào thì ta muốn cướp người của ngươi? Ta đầy mắt nghi hoặc nhìn Gia Trấp.
Chi thấy Gia Trấp không chút nào cảm kích, nói: "Đừng giả bộ đáng thương với ta, ta không ăn được ngươi bộ này ~~"
Được rồi, ta không nói gì, dứt khoát không để ý tới cái gì, đang muốn động đũa ăn cơm, nhưng mình lại không ăn hết nhiều như vậy, sợ nói ra tổn thương người ta, không thể làm gì khác hơn là đáng thương nói: "Lạc Vũ, ta nhìn không thấy cơm rồi."
Tang Lạc Vũ đang vui vẻ gắp rau cho Thương Lạc Dục, nghe Thương Lạc Dục nói như vậy mới chú ý tới chén của nàng trên đã tràn đầy thức ăn rồi. Có chút hối hận, đang muốn xin lỗi. Ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt bán manh của Thương Lạc Dục, tâm tình áy náy trong nháy mắt liền biến mất.
"Ha ha, được, trước tiên ăn đi." Bùm cái nở nụ cười, dẫn tới mọi người vây xem, không thể làm gì khác hơn là che miệng cười khẽ. Nhưng trong mắt vẫn chân thành mà mỹ lệ, lại một lần nữa lay chuyển trái tim Thương Lạc Dục. Khuôn mặt nhỏ trước mắt càng ngày càng rối rắm, Tang Lạc Vũ rốt cục không thể cười, thế nhưng trong mắt vẫn nén lấy ý cười ngầm.
Thương Lạc Dục không vui, Tang Lạc Vũ khi dễ người ta, lại chê cười mình. Hừ, không để ý tới nàng.
ii
Thương Lạc Dục cáu kỉnh quay đầu không để ý tới Tang Lạc Vũ, biểu thị bản thân rất tức giận. Lần này ý cười trong mắt Tang Lạc Vũ sâu hơn, nhìn bộ dáng Thương Lạc Dục giận dỗi, trong lòng quả thực không thể càng vui vẻ hơn.
Gia Trấp cùng Dạ Quả đang ân ái, không để ý tới đôi tân nhân này, thế nhưng ba vị đại nhân cứ như vậy yên lặng nhìn chằm chằm, trong lòng đều hiểu rõ, liền đều không đi để ý tới, để cho thanh niên các nàng nháo đi.
"Được rồi, ngoan nào, có ăn cơm được hay không." Tang Lạc Vũ cúi người ở phía sau lưng của ta nhẹ nhàng dụ dỗ, sau lưng mềm mại cứ như vậy đặt ở trên người mình.
"Ừ ~" Có thể không ăn cơm sao? Tang Lạc Vũ đã sắc dụ, có thể không ăn sao?
Ta mắt mèo tràn đầy một bát thức ăn, liền cười nói: "Lạc Vũ, chúng ta cùng nhau ăn đi."
"Ừ, được." Tang Lạc Vũ không chút do dự thì đáp lại, không chút nào phát hiện ý cười trong mắt Thương Lạc Dục.
"Ta đút ngươi ăn, được không?" Ta bán manh hỏi.
Tang Lạc Vũ thấy vậy, xoay qua nhìn thấy người lớn cũng không hướng về phía bên mình nhìn mới đỏ mặt gật đầu.
"A ~" Ta nhẹ nhàng gắp thức ăn trong bát, ở trong mắt Tang Lạc Vũ nhẹ nhàng nói.
"Ân ~" Hé mở đôi môi, một cái miệng nhỏ liền vào trong miệng. Không bao lâu, ta liền đem phần lớn thức ăn trong bát cho vào trong bụng Tang Lạc Vũ.
"Lạc Dục, ta no rồi." Lạc Vũ biết ta gắp chính là trong bát, nhưng không lên tiếng, chờ mình thật sự bi cho ăn no, mới nói.
"À, được, uống chén trà đi." Ta rót chén trà lại đây, Lạc Vũ tiếp nhận nhấp một hớp, liền lấy khăn lụa lau miệng.
"Lạc Dục, ta đút cho ngươi ăn nha." Lạc Vũ có chút rục rà rục rịch, nàng cũng muốn thử cảm giác đút cho người khác ăn.
"Được." Nhìn Lạc Vũ đầy mặt viết chữ "Ta muốn đút cho ngươi ăn", hơi động lòng, rốt cuộc cũng đáp ứng.
Lạc Vũ trực tiếp cằm lấy bát đũa của ta, gắp thức ăn lên, tiến đến gần bên miệng ta. Lòng ta không thể không chuyên tâm, lại cứ như vậy há mồm ngậm lấy.
Cứ như vậy đang khi chúng ta đút nhau ăn, một bàn mọi người đều no rồi.
Ta uống qua trà, liền cảm thấy bên môi mềm mại, giương mắt vừa nhìn, chỉ thấy Lạc Vũ trong mắt ẩn tình hôn nhẹ lau sạch vết bẩn bên miệng ta.
Ta cười cười, cũng tùy ý Lạc Vũ làm.
Một bữa xong xuôi, thì đã là ban đêm, lại là một trận rối ren.