Theo An Quốc Công bị triệu kiến, chuyện của Hiền phi nhanh chóng truyền ra ngoài cung.
Lúc đó Thục Vương đang ôm hủ xem hai con dế chọi nhau.
Bị chiến tích bưu hãn của Úc Cẩn dọa sợ, Thục vương quyết định tạm thời rời khỏi vòng tranh đoạt trữ quân tu thân dưỡng tính, tốn số tiền lớn mua một đôi dế mài giũa tính tình.
Trước đó không lâu hắn dùng đôi dế này đấu với dế của Khang Quận Vương một trận, không ngờ thắng được ngàn vàng, cũng coi như tiết kiệm cho vương phủ một khoản.
Khi nghe tin Hiền phi không còn, Thục Vương run tay suýt nữa làm đổ cả hủ đựng dế chọi, ôm hủ mà trái tim đập thình thịch cả buổi.
Sau khi bình ổn nhịp tim, Thục Vương xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, càng kiên định với ý niệm: Phải cách thật xa yêu nghiệt lão Thất!
Lão Thất làm lão Bát xui xẻo, làm lão Tứ xui xẻo, hiện tại ngay cả mẹ đẻ của mình cũng xử lý nốt……
Cái giề! Chuyện lần này không liên quan đến lão Thất?
Thục Vương cười lạnh.
Sao có thể không liên quan, ai bất hòa với lão Thất liền không chết cũng bị thương, nói tất cả đều là trùng hợp ai mà tin chứ!
Đột nhiên một con dế kêu ầm lên, có chút tâm đắc Thục Vương biết đây là một em trong đó đánh thắng.
Cúi đầu nhìn con dế bự diễu võ dương oai trong hủ, Thục Vương chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
Thôi, kỳ thật nuôi dế cho thật tốt rồi thắng thêm ít vàng bạc cũng không tồi, trước đành tạm chấp nhận vậy đi, chờ sau này lão Thất xui xẻo hắn sẽ lại ngoi đầu lên.
Hiền phi chết mang đến cơn chấn động không nhỏ cho trên dưới triều đình, các đại thần bắt đầu cân nhắc một sự kiện: Các hoàng tử sắp bị Hoàng Thượng xử lý hết rồi, mà ngôi vị trữ quân vẫn còn bỏ không, nếu còn tiếp tục như vậy làm sao mà được, có phải đã đến lúc nên đề nghị Hoàng Thượng lập Thái Tử rồi không nhỉ?
Đám thần tử bấm đốt tay tính toán, phế Thái Tử bị ban chết đã gần một năm, lúc này đề nghị Hoàng Thượng lập Thái Tử hẳn là chắc ăn nhỉ, ít nhất sẽ không vừa mở miệng đã bị Hoàng Thượng dùng chặn giấy đập chết.
Ngay trong bầu không khí nôn nóng bất an này, cách thời gian Hiền phi xảy ra chuyện đã qua hơn nửa tháng, rốt cuộc vào buổi thượng triều đã có đại thần nói ra chuyện lập Thái Tử.
Quân thần dựng râu trừng mắt một phen, cuối cùng tan rã trong không vui.
Trở lại Dưỡng Tâm Điện Cảnh Minh Đế tức giận đến nỗi đảo qua đảo lại trong phòng.
Lúc này mới bao lâu, lại buộc ông lập Thái Tử.Triều đình hậu cung, sao chẳng có bên nào làm ông bớt lo thế nhỉ?
Cảnh Minh Đế sinh ra nỗi ưu thương không người lý giải, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, bất tri bất giác lại đi tới ngoài Khôn Ninh Cung.
Liếc nhìn đại môn Khôn Ninh Cung, Cảnh Minh Đế lấy làm kinh hãi.
Ông đi thế nào mà lại đi đến đây?
Từ hôm cùng Hoàng Hậu tan rã trong không vui —— Ấy, gần nhất tan rã trong không vui cũng có hơi nhiều.
Dù sao ngày ấy sau khi Hoàng Hậu phất tay áo rời đi, ông chưa từng bước vào Khôn Ninh Cung một bước, Hoàng Hậu cũng chẳng phái người tới mời.
Nghĩ đến đây, Cảnh Minh Đế lại phát hỏa.
Không ai phân ưu cho ông thì thôi, Hoàng Hậu còn cho ông ngột ngạt, cuộc sống này quả thật không thể qua mà!
Cảnh Minh Đế trầm mặt đi vào.
Cung nhân vừa thấy Cảnh Minh Đế tới, há mồm muốn xướng báo, bị Cảnh Minh Đế ngăn lại.
Đùa chắc, ông với Hoàng Hậu đang chiến tranh lạnh đấy, bị cung nhân hô to Hoàng Hậu biết được, mặt mũi của ông biết để ở chỗ nào?
Hoàng Hậu lúc này đang ăn nho.
Quả nho như mã não, tim tím mọng nước, dùng nước giếng ngâm lành lạnh ngòn ngọt, ăn xong miễn bàn đã thế nào.
Cảnh Minh Đế đi vào, liền nhìn thấy một cung tì đang lột vỏ nho, động tác khá thuần thục, trong đĩa thủy tinh bên cạnh chất đầy thịt nho màu xanh lục, một cung tì khác thì dùng một cái tăm bạc cắm một quả nho đưa đến bên miệng Hoàng Hậu.
Cảnh Minh Đế giận đến nỗi sắc mặt so với nho đã lột vỏ còn xanh hơn.
Hoàng Hậu bị vắng vẻ không phải nên sợ hãi đến ngủ không yên ăn không ngon sao, tình huống này là thế nào?
“Khụ khụ!” Cảnh Minh Đế ho khan một tiếng thật mạnh.
Hoàng Hậu nghiêng đầu nhìn thấy, vội dùng khăn lau lau khóe miệng, đứng dậy nghênh đón: “Hoàng thượng tới, sao không cho cung nhân thông báo?”
Nét mặt Cảnh Minh Đế vặn vẹo một chút.
Thông báo thì ông có thể nhìn thấy Hoàng Hậu vui vẻ đắc ý ăn nho như vậy?
Thật sự là tức chết ông!
Đi qua người Hoàng Hậu, Cảnh Minh Đế ngồi xuống ghế, duỗi tay cầm lấy cây tăm để cạnh đĩa thủy tinh cắm một quả nho bỏ vào trong miệng.
Hoàng Hậu xua tay ra hiệu cho người hầu hạ đều lui ra ngoài, đi đến bên cạnh Cảnh Minh Đế ngồi đối diện, hỏi: “Rất ngọt phải không?”
Cảnh Minh Đế không khỏi gật đầu.
Thật sự rất ngọt, nhất là lúc đang phiền lòng nóng nảy ăn được một quả.
Hoàng Hậu hơi hơi mỉm cười: “Vậy Hoàng Thượng ăn nhiều chút.”
Cảnh Minh Đế bỗng nhiên tỉnh táo lại: Ông là tới ăn nho à? Ông rõ ràng là tới tìm Hoàng Hậu tính sổ!
Nói tính sổ cũng không đúng, túm cái quần là ông không thoải mái Hoàng Hậu cũng không thể tự tại.
Vợ chồng ngườ ta đều là đồng cam cộng khổ, chỉ có nữ nhân này một chút cũng không hiểu chuyện.
Lại không tự giác ăn thêm một quả, Cảnh Minh Đế mở miệng nói: “Hôm nay đám lão gia hỏa …… Khụ khụ, các đại thần lại nhắc tới việc lập trữ.”
Hoàng Hậu thản nhiên ừ một tiếng, rũ mắt ăn nho.
Cảnh Minh Đế thấy Hoàng Hậu trái một quả phải một quả, trong chớp mắt một đĩa nho đã vơi hơn phân nửa, cắn răng nói: “Hoàng Hậu thấy thế nào?”
Hoàng Hậu dừng tay, nhìn Cảnh Minh Đế một cái, nói: “Hậu cung không được tham gia vào chính sự.”
Cảnh Minh Đế bị nghẹn một chút, tức giận nói: “Ta chỉ là hỏi cái nhìn của Hoàng Hậu một chút, chưa nói tới tham gia vào chính sự.”
Hoàng Hậu lấy khăn lau tay, bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng hỏi cái nhìn của ta, ta liền đánh bạo nói một câu, mong rằng Hoàng Thượng chớ trách.”
“Hậu cứ nói.”
“Các hoàng tử đều đã lớn, vị trí lại trữ quân bỏ trống giống như ban đêm đốt một đống lửa dẫn thiêu thân lao vào, cản cũng cản không được.”
Cảnh Minh Đế trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi: “ Ý của Hoàng Hậu, là cũng tán thành mau chóng lập Thái Tử?”
Hoàng Hậu không đáp lời, tiếp tục ăn nho.
Bà đương nhiên tán thành lập Thái Tử, chẳng những tán thành, mà còn muốn con nuôi của bà - Úc Cẩn - ngồi lên vị trí đó kìa.
Nhưng lời này bà không tiện nói rõ.
Cảnh Minh Đế đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Trẫm phải suy nghĩ thật kỹ mới được.”
Ông đứng dậy đi ra ngoài, còn thuận tay cầm lấy một quả nho cuối cùng ném vào trong miệng.
Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn chằm chằm đĩa thủy tinh không, cuối cùng cong môi bật cười.
Trở lại Dưỡng Tâm Điện Cảnh Minh Đế nhốt mình ở trong phòng, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Thởi niên thiếu, mẫu hậu từng nói với ông một câu: Nếu như ngươi không có tư chất ngút trời, khi tất cả mọi người đều có ý kiến bất đồng với ngươi, vậy chứng tỏ là ngươi đã sai.
Ông không vội lập Thái Tử, thật sự là sai sao?
Thân thể ông coi như khoẻ mạnh, ở trên vị trí này buồn bực thêm mười năm tám năm vẫn không thành vấn đề, hiện tại lập Thái Tử, quãng thời gian dài đằng đẵng ai có thể ngờ được sẽ xảy ra biến cố gì?
Nhìn chung trong lịch sử, những Hoàng Đế sớm lập Thái Tử gần như đều không có kết cục tốt, con vợ cả Úc Lang của ông làm sao không phải như thế.
Có điều các đại thần sốt ruột cũng vì thấy ông tuổi lớn đi, không thể không nói, mấy năm nay ông quả thật có cảm giác sứt đầu mẻ trán, có lẽ là nên quyết định chọn trữ quân thay ông phân ưu.
Phân ưu?
Ánh mắt Cảnh Minh Đế sáng lên.
Đúng vậy, việc triều đình Hoàng Hậu không thể phân ưu, Thái Tử thì có thể mà!
Cũng không thể ngày ngày chỉ có một mình ông khổ đại cừu thâm, các đại thần muốn mắng chửi thì mắng chửi, muốn đụng cột thì đụng cột, nữ nhân hậu cung muốn ăn gà nướng thì ăn gà nướng, muốn ăn nho thì ăn nho, một đám sống so với Hoàng Thượng là ông còn tự tại hơn.
Cảnh Minh Đế ôm bất bình cho mình, bắt đầu cân nhắc tới mấy thằng con.