Sài Gòn .
Phòng . Khách sạn X. Đường Hoa Sứ.
Mặc một chiếc áo sơ mi kẻ tối màu, một chiếc quần bò rách nham nhở.
Mái tóc không dài không ngắn để mặc gió ngoài cửa lùa vào.
Đức đứng tựa lên khung cửa sổ, nhìn ra đường.
Đây chỉ là lầu , thế nên,những dòng xe đang hối hả chen chúc chạy qua, tiếng còi và ánh đèn nhoang nhoáng dưới lòng đường, đều rõ ràng mà thu trong tầm mắt.
Trước đây, có một đêm cậu không về nhà, ba cậu và người dì ghẻ tên Lan kia, nhao nhác mà đi tìm cậu.
Thế rồi, để mong muốn nhận được sự quan tâm hơn của ba mình chăng? Cậu từ đó rất nhiều đêm sau này, cũng không về. Dần dà, ba cậu cũng không quan tâm nữa, chẳng tới tìm cậu. Bây giờ, đối với cậu, ngủ ở khách sạn, hay ngủ ở nhà, cũng chẳng khác gì nhau.
Ở đâu thì cũng thế thôi, ba cậu cũng chẳng mấy khi hỏi tới. Thú vui còn lại của cậu bây giờ là cái gì? Chính bản thân cậu cũng chẳng biết. Cái gì cũng nhạt nhẽo, cái gì cũng như nhau. Thậm chí, tình dục đối với cậu, cũng chẳng có gì là thú vị, chẳng qua là vài hơi rên rỉ, chẳng qua những kẻ vì vẻ bề ngoài hút hồn và cái ví dày của cậu mà muốn bò lên lòng.
Nhếch mép cười một chút nhả ra vòng khói thuốc nhạt nhòa. Cái xã hội này thối nát đến mức, không chỉ là lũ đàn bà làm đĩ, thậm chí bây giờ đến lũ đàn ông cũng dâng mông đi bán. Thật kinh tởm!
Còn về chuyện chơi trai đêm nay?
Thằng Sơn trước khi đi lảm nhảm một hồi, Đức cũng chẳng để vào tai.
Thực sự nói ghét nó thì cũng không phải. Nếu không có nó lắm mồm như thế, e rằng cuộc sống của Đức còn nhạt tới thảm hại hơn. Trong số những đứa bạn chơi bời, cũng phải nói rằng Đức rộng tay với nó hơn cả.
Thế nên hôm nay, nó có xun xoe với Đức rằng, hàng này là hàng tuyển, % là lần đầu, còn trẻ, rất ngon lành mọng nước. Đã ra giá, nên Đức muốn chơi kiểu nào cũng được. Đồ chơi đều để trong ngăn gần giường với tay là có.
Ngon lành mọng nước?
Hiện tại bây giờ, cái duy nhất Đức muốn biết, là xem cái mặt của một thằng đàn ông hèn hạ tới mức bán đ" của mình là cái loại mặt gì?
- Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.
Khải đứng bên ngoài cửa phòng, mặc bên trong là chiếc áo sơ mi màu đen, bên ngoài là chiếc áo ghi lê đồng phục của cửa hàng Piza.
Tuy xem ra là cửa phòng không đóng, nhưng chút lễ phép tối thiểu của một người giao hàng, Khải cũng hiểu rõ.
Không có tiếng trả lời.
Khải lại đưa tay lên gõ lại một lần nữa:
- Cốc Cốc..
Đức đã rời khỏi bậu cửa sổ, ngồi lên trên giường. Nhíu mày . Liền không nặng không nhẹ mà vang ra:
- Vào đi.
Khải đẩy cửa bước vào, thấy vị khách trạc tuổi mình đang ngồi trên giường. Khải nở một nụ cười tươi tiến tới, đưa hộp bánh Pizza ra trước mặt Đức:
- Của quý khách đây ạ! Tổng cộng là ngàn!
- Hừ.
Đức cười hắt ra một cái. Muốn chơi?
Lướt mắt đánh giá thằng con trai trước mặt.
Tóc khá dài, vương trên trán là lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.
Thân hình cao ráo, mảnh khảnh. Làn da trắng. Đôi mắt một mí nhưng lại không nhỏ. Cũng khá đẹp. Đức nhìn bảng tên trước ngực, Thành Khải? .
Đức hơi ngả ra giường, lấy hai tay chống xuống nệm, hắng giọng:
- Cao bao nhiêu?
- Dạ?
- Tuổi?
- ....?
Khải hơi chút bối rối. Nhưng đã đi giao hàng bao nhiêu lâu rồi, những thứ kỳ quặc gặp phải cũng đã quá nhiều. Liền chẳng đắn đo mà trả lời, cũng khuya rồi, sau một ca làm mệt mỏi, cậu thực sự muốn nhanh chóng trở về:
- Dạ, m. tuổi ạ!
- tuổi?
Đức nhăn mặt. Hơn cậu tuổi.
Lần đầu chơi trai lại phải lái máy bay?
Khải đặt chiếc Pizza lên bàn.
Lấy tờ Bill và một chiếc bút đưa cho Đức:
- Của Quý khách là ngàn. Vui lòng ký xác nhận.
Nhìn động tác thuần thục của người thanh niên trước mặt. Vòng eo thon được chiếc ghi lê ôm lấy, Đức khẽ mỉm cười:
- Muốn chơi trò này?
Đôi mắt một mí mở tròn tỏ vẻ không hiểu.
Thái độ ngạc nhiên ấy phút chốc làm Đức cảm thấy thú vị.
Đức đứng bật dậy. Túm lấy tay Thành Khải, khiến chiếc bút bi rơi cách xuống sàn:
- Thích chơi? Tôi sẽ chiều.
- Quý khách làm gì vậy? Buông tay ra!
Khải thực sự muốn giằng tay ra khỏi tay Đức.Không hiểu vị khách này bị cái gì!
Khải càng giãy, Đức lại càng túm chặt lấy. Khải đã bắt đầu cảm giác được có chuyện không ổn, hét lên:
- Anh làm gì vậy? Buông ra!
Đức cười nửa miệng, cánh tay dùng sức, xoay người rồi đẩy xuống. Trong phút chốc, cả cơ thể Khải đổ lên tấm nệm.
- Anh bị điên sao? Buông tôi ra!
Khải cố hết sức giãy giụa. Đức lập tức ngồi lên đùi, đưa tay, giữ chặt lại hai tay của Khải cố định sang hai bên. Cả người Khải cứ như thế mà như bị ghim chặt xuống giường, tay chân dường như không thể cử động.
Khải thực sự hốt hoảng, liên tục giằng đẩy:
- Buông ra! Anh định làm gì!
- Buông tôi ra!
Bình thường Khải cũng không phải loại quá yếu mềm, nhưng so với cánh tay thường xuyên tập luyện với các bao cát thì sức lực của Khải chẳng đáng gì!
Người dưới thân càng giãy dụa kịch liệt, Đức lại càng nổi hứng.
Lâu rồi, mới lại chơi cái trò này. Tuy biết là diễn, nhưng tên trai bao này diễn cũng quá xuất sắc rồi. Khiến Đức thực sự cảm thấy thú vị.
Dịch hông một chút, khiến bộ hạ của Đức trọn vẹn đè lên háng Thành Khải. Đức di chuyển hông cọ qua lại.
Khải thực sự choáng váng, Khi bị ghim lại hay tay Khải đã có dự cảm chẳng lành.
Cậu gần như thét lên:
- Buông ra!. Đồ khốn! Mày làm gì?
- Làm gì?
Đức cười bằng nửa miệng:
- Đóng cũng đạt lắm chứ? Sao không làm diễn viên đi? Mà đi bán đ"t như thế này?
- Mày nói cái gì?
Đức vừa nới lỏng tay, muốn cởi áo.
- Bốp!
Khải bung dậy, đấm một phát lên mặt Đức.
Sững sờ. Đức xoa bên môi nhíu mày.
Lửa trong lòng theo cú đấm mà bùng cháy!
Khải đã sắp giằng được cơ thể ra khỏi đôi chân ghì chặt của Đức.
Nhưng Đức lại mỉm cười:
- Được. Nếu thích chơi. Tôi sẽ chơi tới cùng!
Không nói thêm một lời.
Đức tóm lại người Khải, trong ngăn kéo bên cạnh giường rút ra một sợi dây vải lụa, trong tiếng thét chửi điên cuồng của Khải, Đức mặt không chút biểu tình, trói chặt đôi tay người dưới thân lên thành giường:
- Cút ra! Đồ điên! Mày làm cái gì! Cút ra! Buông tao ra!
- Không ngoan một chút nào!
Hai tay bị trói chặt, Khải thực sự không cách nào giãy dụa. Điên rồi!. Tên này đúng là điên thật rồi!
Thật tiện dụng, trong ngăn kéo có đủ thứ đồ chơi, Một vài cái khăn cũng hiển nhiên là không thể thiếu. Đức rút lấy một cái, đưa đến trước mặt Khải. Bàn tay dùng sức bóp chặt cằm:
- Mở miệng ra, hoặc: em sẽ đau đấy!
- Đồ.. ưmmmm
Một chiếc khăn lập tức nhồi chặt khoang miệng khiên Khải thậm chí còn không nói nổi thành tiếng. Trong cổ họng bật ra những tiếng lại nghe như rên rỉ. Khiến Đức không khỏi cảm thán, cúi đầu cắn mạnh xuống vành tai Khải:
- Tuyệt vời lắm, rên thêm chút nữa biết đâu anh sẽ cứng.
- A...
Vành tai bị cắn rồi liếm, kèm hơi gió theo câu nói của Đức thổi vào khiến Khải thực sự cảm thấy vô cùng tồi tệ. Cánh tay bị trói chắc vào thanh trụ trên thành giường không ngừng muốn giật ra.
Cậu không muốn! trời đất ơi! Là chuyện gì đây?.
Cậu muốn nói, nhưng không thể, cậu muốn thoát ra, lại càng không thể!
Thành Khải dường như bị chính sự bất lực của mình làm cho càng hoảng hốt đến điên dại. Cậu cố gắng giật mạnh, giật mạnh sợi dây trói trên tay, nhưng không được...Tất cả những gì cậu có thể làm bây giờ là khua đôi chân dài lung tung lên không trung.
- Bốp!
Một phát tát rơi thẳng mặt Khải
- Cái này anh trả cho em!.
- Bốp!
- Còn cái này, là khuyến khích cho vai diễn của em...
Hai cái tát giáng xuống...Khải choáng váng....nhưng vẫn điên cuồng giãy dụa, cả phần háng lại càng cọ mạnh lên trên bộ hạ của Đức. Khiến phân thân của Đức dần ngứa ngáy mà đứng dậy. Từng nút áo trên cơ thể Đức theo ngón tay mà bung ra, Đức vứt thẳng cái áo xuống nền nhà rồi đưa tay lên, chỉ vài giây, chiếc áo của Khải đã nhăn nhúm lên tới tận cổ. Hở ra một chiếc bụng phẳng và hai trái anh đào hồng hào.
Đức hơi giật mình. Đi tập gim, đi bơi, Đức đã từng thấy qua vô số đám đàn ông cởi trần, Nhưng hai núm vú hồng hào đo đỏ kia hiện lên trên làn da trắng sữa như vậy, thực quả khiến Đức phải nuốt một ngụm nước bọt. Vốn dĩ, Đức không phải là Gay, và nếu như, thân hình kia đừng vặn vẹo, đừng giãy dụa, đừng di chuyển hai hạt anh đào ấy, có lẽ Đức cũng sẽ không nhanh chóng mà cúi xuống ngậm lấy như vậy:
- Ưm..
Đức vừa liếm, vừa xoa nắn hạt anh đào còn lại, đưa hai ngón tay kẹp lấy, day lấy. Không tệ một chút nào!
Phân thân của Đức đã đứng thẳng. Đôi đầu ti ngon ngọt chỉ một chút đã sưng đỏ, phủ một tầng nước bọt
- Ngon lắm.
- Ưm.. hư,...
Khải choáng váng, giật mình, thổn thức... Cậu không hiểu nổi, cái cảm giác quái quỷ này là gì?
Điên rồi! Cậu điên rồi!. Những xúc cảm từ những tưa lưỡi chà sát lên đầu ngực cậu truyền đến não...
Cậu cũng đã từng mộng tinh vô số lần, cũng đã từng thủ dâm.. Nhưng.. cậu vẫn sợ!. Đến chính cậu cũng sợ tới mức chưa bao giờ dám nghĩ tới việc làm tình trần trụi như thế này!
Cậu giãy dụa.. không... không thể... xin đừng...
Cậu muốn nói, nhưng chiếc khăn trên miệng khiến cậu không thể nói..
Hô hấp của cậu theo sự nức nở từ cuống họng mà trở lên vô cùng khó khăn...
Trời ơi... đừng.. xin đừng ngậm lấy nó nữa..
A....
Đức mạnh mẽ cắn một ngụm, một hình dấu răng lập tức hiện ra bao trọn một bên đầu núm ti của Khải.
Hốt hoảng...
Khải mở tròn đôi mắt..
Đức nhếch miệng:
- Sao nào? Phê rồi?
Đức bắt lấy cằm Khải, cười khinh bỉ:
- Em yên tâm. E rằng chính kẻ đi bán đ"t của mình như em, lại là kẻ sung sướng đấy!
- Ưm...
- A...
Đức lại hạ miệng, cắn thêm một vòng dấu răng lên bên ngực còn lại...
Không hôn.
Không âu yếm.
Đức đơn giản chỉ là cảm thấy có khoái cảm để giải quyết dục vọng.
Một đường lột xuống chiếc quần tây của Khải,
Đôi chân dài hiện ra hút mắt.
Đức đưa tay miết một đường mạnh mẽ lên bắp đùi non của Khải. Da rất mềm, so với con gái cũng không kém là bao, hơn nữa, từng đường lông chân lại ngắn và nhạt màu,. Đức tự thấy, chính bản thân mình thật nực cười. Không hiểu sao mà lại đưa lưỡi lên, liếm láp hai cánh đùi thơm ngon.Một chút vị mặn của mồ hôi và hương thơm từ cơ thể ấy khiến Đức không thấy bài xích,mà mạnh mẽ mút lấy. Đôi cánh đùi lập tức trải đầy dấu đỏ hồng.
Khải thực sự như tê liệt, đầu lưỡi Đức liếm tới đâu, Khải rùng mình và gần như nhũn ra đến đó.
Không thể nào....
Dưới lớp quần lót nhỏ màu xanh xám... Cậu nhỏ của Khải, run rẩy... đứng lên.
Đức đã nhận thấy sự khác lạ: Đồ trai bao hạ đẳng!
- Soạt.
Chiếc quần lót duy nhất còn sót lại trên người cũng theo một bắp chân mà rơi xuống đất. Khải nhắm chặt mắt. Nhục nhã. Xấu hổ. Cậu không thể tin nổi giờ đây chính bản thân mình lại phơi ra toàn bộ trước mặt một người đàn ông khác.
Đức liếc qua một chút. Một bụi cỏ nhỏ mềm mượt, đưa tay tới gẩy hai ba cái lên dương vt đã hơi đứng, lập tức cả người Khải vặn vẹo, đôi chân hư nhuyễn, trong họng buông ra nhưng tiếng không rõ nghĩa. Đức câu khóe miệng:
- Lũ trai bao bẩn thỉu!.
Đức không cởi quần của mình mà chỉ vạch ra, xé lấy chiếc bao cao su, bao lên.
Một chút lạnh lẽo nơi cửa huyệt khiến Khải không thể nào nhắm mắt được nữa. Và khi Đức tách đôi chân của Khải đặt lên vai...Khải biết, hôm nay, thực sự không thể thoát được.
- A!.....
Không mở rộng,
Không thăm dò.
Qua quýt một chút kem lạnh bôi lên trên hậu huyệt,
Đức lập tức đi vào...
Khải đau tới chết lặng, giọt nước mắt theo vết rách toạc nơi hậu huyệt, kéo tràn lên má. Khải liên tục lắc đầu...
Cậu không muốn...
Trời ơi...
Cậu không muốn...
Ông trời đang trừng phạt cậu phải không! Có phải không?
- Hự...
Đức bị kẹt ở giữa, cố gắng thúc sâu vào bên trong. Nhưng hậu huyệt chưa một lần khai mở, nghiến dương vt của Đức tới đau mọng, không rút ra cũng không đẩy vào được.
Đức điên cuồng giơ tay đánh một cái bỏng rát lên bờ hông của Khải:
- Con bà nó!, Thả lỏng ra!
- Hự...
Vẫn chưa thể nào vào được.
Cái cảm giác ấm nóng bên trong hậu huyệt kích thích Đức tới điên. Đức muốn, muốn kinh khủng!
Nhồm tới, tát hai phát liên tiếp nữa lên mặt Khải:
- Bốp! bốp!
- Đù má!. Thả lỏng ra! trai bao kiểu gì vậy!
Khải chết lịm. Hai phát tát khiến đôi má Khải hằn vết ngón tay.
Nước mắt vô thức mà trào ra, nhòe nhoẹt...
Đức không quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa. Đem đổ tràn lọ bôi trơn lên dương vt của chính mình, Sau đó mạnh mẽ tách thẳng đôi chân Khải sang hai bên.
- Hự!
Đi vào được.
- Hự...
- Hự...
Cả cơ thể kéo căng, cảm giác như đang bị xé toạc ra làm hai...
Miệng huyệt đã rách lớn...Những giọt máu đỏ tươi theo cái căng chân và những cú thúc hông liên tiếp của Đức, thấm xuống ga giường...
- Sảng khoái lắm!
- Chật quá.. ư... sướng...
- Dm sướng... Phê lắm... Cái lỗ này thực đáng giá...
- Hự...
Đức dường như sắp lên mây, vừa điên cuồng thúc đến, vừa rên vừa chửi những câu tục tĩu.
Đôi mắt Khải dần mờ đi...
Đau đớn và nhục nhã đến mức, cậu không còn sức để phản kháng..
Trong cơn mơ hồ...
Nụ cười trên khuôn mặt kia, khuôn mặt đẹp đẽ quá, nụ cười đẹp đẽ quá...mà sao.. lại trở thành ác mộng như thế này....
Không còn chút cảm nhận gì...
Chỉ còn lại nỗi đau đớn dưới thân......
Lần đầu của cậu như thế đây sao?
Ước mong đặt chân tới nơi phồn hoa này... Để mong tìm được một người giống như mình..., giờ đây.. dường như lại trở thành trò cười đau khổ nhất...
Thành Khải...
Mày là ai?
Tại sao?
Bố, mẹ....
Có phải, đây là cái giá phải trả, khi con trót là một thằng Gay không?
.......................
Thành Khải lịm đi ngay trong chính những tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của người còn lại...
Giá mà, được chết đi...
//