5
Sau khi nghe lời này, Thẩm Yên Thành có chút sửng sốt, trong mắt dường như có một loại cảm xúc nào đó dâng trào.
Yết hầu của anh hơi cử động, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Cố Đàn cắt ngang.
“Em đang nói cái gì vậy, em vui quá ha?”
Cố Đàn ôm lấy bả vai tôi, lực đạo mạnh gấp đôi bình thường.
Anh ta trên mặt mang ý cười, nhưng lại không chạm tới đáy mắt, ánh mắt thâm trầm.
Chậc, thằng khốn này, còn dám ghen tị à?
Tôi cứ mỉm cười và để họ tự giới thiệu với nhau.
Thẩm Yên Thành khẽ gật đầu và khôi phục lại khí chất người lạ chớ đến gần.
Tôi không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng hình như có mùi thuốc súng trong không khí.
Cố Đàn mở miệng: "Tôi nghe nói đến Thẩm tổng đã lâu, không ngờ Thẩm tổng lại hứng thú với tranh vẽ?"
Thẩm Yên Thành liếc nhìn anh ta một cái.
“Tôi chỉ biết một chút mà thôi, tôi đơn thuần chỉ thích tranh của cô Giản.”
Tôi cười rạng rỡ: “Tôi rất hân hạnh.”
Cố Đàn liếc nhìn tôi và nói chậm rãi.
“Anh Thẩm, xin hãy dành thời gian đi dạo xung quanh, chúng tôi sẽ rời đi trước.”
Thẩm Yên Thành gật đầu, Cố Đàn dùng sức kéo tôi đi.
Toàn bộ cơ thể tràn ngập sự chiếm hữu không thể giải thích.
Anh ghé sát vào tai tôi: "Trò chuyện vui vẻ chứ?"
Tôi cảm thấy hơi đau khi bị anh ôm nên trầm giọng mắng:
"Cố Đàn, anh bị bệnh à?"
Anh mím môi: "Em vì anh ta mà mắng anh à?"
Tôi: "..."
Phía sau, Thẩm Yên Thành không rời đi ngay.
Anh ấy nhìn Cố Đàn và tôi bước đi, những ngón tay vô thức nắm chặt.
Đôi mắt hơi nheo lại, nụ cười nơi khóe miệng biến mất.
……
Tôi không nói một lời nào với Cố Đàn cho đến khi buổi triển lãm kết thúc.
Anh ta cũng vẻ mặt lạnh lùng chờ đợi tôi chịu thua.
Sau khi về đến nhà, tôi đá văng đôi giày cao gót và ngồi phịch xuống ghế sofa mà chẳng có chút hình ảnh nào.
Những đòn thương mại trong kinh doanh thật mệt mỏi.
Cố Đàn đi theo sau tôi, lặng lẽ cất đôi giày cao gót của tôi vào trong tủ.
Sau vài giây đối đầu, anh thở dài.
Anh ta đã chịu thương chịu khó xoa bóp mắt cá chân đau nhức cho tôi.
Tôi ý xấu mà cọ cọ chân anh ta, giọng uể oải.
"Em không phớt lờ anh à? Bây giờ em đang làm gì vậy?"
Anh ta đã ra tay.
Giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể tôi được vác trên vai anh ta.
"Cố Đàn! Thả em xuống! Anh định làm gì?"
Anh ấy chỉ cười.
Đôi môi mỏng chạm vào tai tôi thì thầm điều gì đó.
Sau đó là một khoảnh khắc không trọng lượng.
Trong đêm yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng côn trùng xuất hiện.
Cổ Đàn dùng tay quấn một sợi tóc của tôi, giọng trầm và khàn khàn.
"Thấy em trò chuyện vui vẻ với Thẩm Yên Thành, anh gần như ghen tị đến phát điên, còn em vẫn cùng anh giận dỗi."
Tôi yếu ớt liếc nhìn anh ta.
“Anh ấy chỉ là fan của em thôi, anh gấp cái gì?”
“Thái tử của một tập đoàn khổng lồ, em có nghĩ rằng anh ta sẽ ưu ái một họa sĩ ít tên tuổi không?”??”
Chậc, những gì anh ta nói gần như muốn nói rằng Thẩm Yên Thành đang âm mưu với tôi vậy.
"Em và anh ấy không có điểm giao nhau, làm sao anh ấy có thể trong mộng với em nhất kiến chung tình không thành?"
"Cố Đàn, tốt xấu gì em cũng là một họa sĩ tương đối nổi tiếng, như thế nào trong miệng anh em chính là người vô danh không ai biết?
"Nói đến cùng, anh căn bản chưa bao giờ công nhận giá trị của em. Anh chỉ coi em là vật sở hữu của mình mà thôi."
Lông mi của anh ta hơi co giật và yết hầu của anh cuộn lại, giọng trầm và khàn.
“Anh chỉ sợ em bị người khác cướp đi.”
Nếu là ngày xưa nhìn anh trông đáng thương, tôi sẽ mất bình tĩnh mà an ủi anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ nói:
"Cố Đàn, anh trở nên như thế này từ khi nào vậy?
"Anh có thể đừng vô lý nữa được không?Anh làm em mệt mỏi quá. "
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn tôi với vẻ khó tin.
"Tiểu Tiểu, em... có ý gì vậy? ”
Tôi nhận ra rằng mình không thể để kim chủ thực sự tức giận.
Lợi ích vẫn chưa đủ.
Vì vậy, tôi đã miễn cưỡng cho anh ta bậc thang để đi xuống.
Tôi trèo lên cổ anh và hôn yết hầu của anh ta.
“Ai bảo anh nói điều đó với em? Em, em giận thì...em sẽ trừng phạt anh bằng cách anh phải đưa em đi tắm. "
Quả nhiên, ánh mắt anh ta tối sầm liền bế tôi đi vào phòng tắm.
Nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe thấy anh ta thì thầm vào tai tôi: "Anh xin lỗi."
Và một câu khác: "Anh yêu em."
Rồi tôi căng thẳng và một chân đá anh ta ra khỏi giường.
“Nếu còn làm phiền giấc ngủ của em lần nữa, liền cút ra ngoài!”
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh ta luôn nhìn tôi.
Thật lâu chỉ có tiếng thở dài yếu ớt.
6
Khi tôi tỉnh dậy, Cố Đàn đã không còn ở trong nhà nữa.
Tầm mắt tôi nhìn vào cuốn lịch trên đầu giường, mắt tôi như cứng lại.
Đó chính xác là vòng tròn lớn màu đỏ mà tôi đã vẽ cách đây không lâu.
Có thể thấy sự mong chờ và niềm vui của tôi lúc đó qua những nét vẽ.
Hôm nay là ngày kỷ niệm thứ ba của Cố Đàn và tôi.
Tôi xé trang lịch này ra một cách vô cảm.
Vo vụn thành một quả bóng và ném nó vào thùng rác.
……
Khi Cố Đàn đến đón tôi, tôi vừa tham dự một cuộc triển lãm xong.
Trời đã tối, Cố Đàn nhìn dòng xe cộ phía trước, nhẹ nhàng nói:
“Trước đây không phải em thích tham gia cuộc vui sao? Sao đột nhiên lại không hứng thú nữa?”
Tôi xoa xoa đôi lông mày mệt mỏi của mình.
“Em phải chuẩn bị cho tương lai. Em không thể tiếp tục làm Phật tử mãi được.”
Anh ta gõ nhẹ vào vô lăng và im lặng vài giây, như thể lơ đãng mà thản nhiên nói:
"Sau này không phải có anh sao? Không cần phải vất vả như vậy đâu."
Tôi quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ trong sự nhàm chán, thậm chí còn không muốn chiếu lệ trả lời.
Không gian chật hẹp bỗng trở nên yên tĩnh.
Một bầu không khí ngột ngạt.
Nhưng tôi đã ngủ ngon.
Rốt cuộc, người trong lòng có quỷ không phải là tôi.
……
Đến nơi, đó là một ngôi nhà xa lạ.
Cố Đàn nhìn tôi không cười, trong mắt hiện lên một tia oán trách:
“Em quên hôm nay là ngày gì rồi à?”
Tôi khẽ mỉm cười: “Tất nhiên là em không quên.”
Môi anh ta mấp máy, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Sau khi lên lầu, anh ta dẫn tôi đến một căn phòng kính tinh xảo.
Một biển hoa bạt ngàn nở rộ bên ngoài khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, mộng mơ tựa truyện cổ tích.
Tôi bị mê hoặc.
Cố Đàn ôm eo tôi từ phía sau, tựa cằm lên vai tôi, trìu mến và dịu dàng.
"Em có thích nó không? Ngôi nhà hoa thủy tinh mà em luôn mong muốn."
Tôi hơi nghiêng đầu và thu hẹp khoảng cách.
“A Đàn, em rất thích nó.
“Vậy, đây có phải là món quà kỷ niệm ba năm anh tặng em không? "
Anh ta do dự một lúc rồi gật đầu.
Tôi vui vẻ ôm mặt anh và hôn anh ta.
"A Đàn, cảm ơn anh. "
"Nhưng quà của em vẫn chưa chuẩn bị tốt. Có thể phải mất một thời gian mới tặng được cho anh. Anh có phiền không?"
Cố Đàn nhéo mặt tôi, trìu mến nói: "Đương nhiên là không phiền. ”
Đau đến thế anh có thấy phiền không?
Đồ chó!
7
Cố Đàn đã làm một bữa tối bít tết dưới ánh nến.
Tôi hơi đói nên ăn uống thỏa thích.
Đáng tiếc, Cố Đàn chỉ đang tán tỉnh một người mù thôi.
Bữa ăn này im lặng hơn thường lệ.
Trong tầm mắt của tôi, Cố Đàn có vẻ ngần ngại muốn nói, nhưng lại không dám khiến tôi ngừng ăn.
Phải mất rất nhiều thời gian để chờ tôi ăn uống no say.
Đôi mắt anh ta rơi xuống xương quai xanh mịn màng của tôi, và giọng anh ta không mang chút cảm xúc nào:
“Tiểu Tiểu, sao hôm nay em không đeo chiếc vòng cổ đó?”
Tôi là người không thích đeo trang sức.
Sau khi tôi quen với Cố Đàn, anh ta thường tặng tôi vài chiếc khuyên tai và vòng cổ đắt tiền.
Anh ta nói anh ta thích cách tôi đeo đồ trang sức, nó rất đẹp.
Vì vậy, mỗi lần hẹn hò, tôi đều đeo chiếc vòng cổ đầu tiên anh ta tặng.
Nó có hình lưỡi liềm, rất đẹp.
Lần đầu tiên tôi đeo nó vào, anh ta ngơ ngẩn nhìn tôi, ánh mắt thật nóng bỏng và háo hức.
Trong khi hôn, anh ta sẽ vô thức chà xát chiếc vòng cổ cho đến khi nó nóng lên.
Tôi chỉ nghĩ đây là một số sở thích của anh ta.
Cho đến khi tôi đã nhìn thấy những bức ảnh đó trong phòng làm việc của anh ta.
Một trong số đó, chiếc vòng cổ mà cô gái đang đeo giống hệt chiếc vòng cổ của tôi.
Anh ta muốn tôi hoàn toàn trở thành "cô ấy".
* Ngay cả Cam Béo cũng biết không cho Chân Hoàn mặc quần áo cũ của Thuần Nguyên.
(*Xem Chân Hoàn truyện là biết nhé)
Tôi không biết Cố Đàn chán ghét bạch nguyệt quang hay tôi.
......
Tôi lau miệng, ngước mắt nhìn Cố Đàn, trong mắt không có chút gợn sóng.
“Chiếc vòng cổ bị hỏng, em ném nó đi rồi.”
Biểu cảm của anh ta hơi thay đổi trong giây lát, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Sao em không nói với anh, anh sẽ mua cho em cái khác.”
Tôi nhìn anh ta với nụ cười nửa miệng trong vài giây.
Cho đến khi đầu ngón tay hơi cong lên và khóe miệng không còn giữ được đường cong nữa.
“A Đàn.”
“Có chuyện gì thế?” Anh ta trả lời nhanh chóng.
"Thật ra em không thích chiếc vòng cổ đó. Nếu muốn mua thì hãy mua thứ đắt tiền hơn."
Trong chốc lát, trong ánh mắt của anh ta có cảm xúc kỳ lạ khi nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, Cố Đàn lên tiếng.
"Tiểu Tiểu, anh nghĩ em có chút thay đổi."
Tôi nghiêng đầu: "Điều gì đã thay đổi?"
"Trước đây. Em sẽ không để anh tổ chức một cuộc triển lãm tranh cho em, em cũng sẽ không đòi tôi mua cho em những món quà đắt tiền hơn.”
“Vậy à?”
Tôi không quan tâm: "Anh muốn nói gì?"
Cố Đàn rất giỏi việc giấu đi vẻ khác lạ trong mắt, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, có chút bất lực.
"Ý anh là em đã biết dựa dẫm vào anh nhiều hơn, anh rất thích."
Tôi cũng cười ngọt ngào: "Sau này em sẽ dựa dẫm vào anh sẽ còn nhiều hơn."
“Vì vậy anh nhớ mua cho em một chiếc vòng cổ đắt tiền hơn nhé, em yêu anh. "
Cố Đàn: "..."
8
Tôi đã trở nên bận rộn hơn, thậm chí còn bận hơn cả Cố Đàn.
Có nhiều hoạt động và triển lãm khác nhau mỗi ngày.
Bận mở rộng các mối quan hệ, bận nâng cao kiến thức, bận rộn từ từ kéo Cố Đàn ra khỏi trái tim.
Vì thế, người đi sớm về muộn liền biến thành tôi.
Sau khi Cố Đàn đút cho tôi món canh giải rượu, anh ta thở dài thườn thượt.
Tôi buồn ngủ quá nên ngủ quên trong vòng tay anh ta.
Nửa ngủ nửa mê, tôi cảm thấy có ai đó bế tôi lên và đặt tôi lên một chiếc giường êm ái.
Tôi không thể biết âm thanh trong tai mình là mơ hay thực.
Anh ta nói: "Tiểu Tiểu, cuối cùng thì em cũng bắt đầu dựa dẫm vào anh rồi, anh nên vui mừng mới phải."
"Nhưng tại sao, anh lại cảm thấy em càng ngày càng xa anh? "
Giọng anh ta trầm và khàn, kìm nén một chút buồn bã và hoảng sợ.
Như thể... anh ta thực sự quan tâm đ ến tôi.
… …
“Được rồi, cậu bận rộn bao lâu rồi? Đã đến lúc thư giãn! ”
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Chí đưa tôi ra khỏi nhà chơi.
Cô ấy mỉm cười và giơ hai tấm vé xem hòa nhạc piano trên tay.
“Bạn tớ đã tặng nó cho tớ, chúng ta cùng đi để vun đắp tình cảm nhé. "
Tôi chỉ có thể bất lực gật đầu.
Khi chúng tôi đến hiện trường, ghế ngồi đã chật cứng.
Thẩm Chí thì thầm vào tai tôi: "Nghe nói thiên tài dương cầm này mới từ nước ngoài trở về, tuổi còn trẻ đã đoạt được rất nhiều giải thưởng quốc tế, rất xuất sắc và xinh đẹp! "
"Thật tuyệt vời. ”
Tôi nhìn tên nghệ sĩ dương cầm trên tấm vé - Vân Chỉ.
Một cái tên rất hay.
Thẩm Chí kéo tôi:"Bắt đầu rồi!”
Khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên, máu khắp cơ thể tôi đông cứng lại.
Mọi âm thanh xung quanh tôi dường như đã biến mất.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy trên sân khấu người kia.
Một thân váy trắng thanh lịch, mái tóc đen dài được buộc cao, nốt ruồi ở khóe mắt phải dường như phát sáng dưới ánh đèn.
Tôi cứng đờ ngồi vào ghế.
Không biết đã bao lâu trôi qua nhưng đám đông dường như đang vỗ tay.
Vẻ mặt lo lắng của Thẩm Chí khiến tôi tỉnh táo lại.
"Tiểu Tiểu, cậu ổn chứ? Trông cậu rất tệ?"
Tôi lắc đầu.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu huyên thuyên.
"Trông cậu giống cô ấy quá, vừa rồi tớ rất sốc. Hai người thật sự không phải chị em chứ? Tớ..."
Cô ấy đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn thẳng ở sân khấu.
Tôi nhìn theo tầm mắt xem qua, trong tay nắm chặt đến mức đánh rơi chiếc vé biến dạng xuống đất.
Ở giữa hàng đầu tiên, một bóng người quen thuộc đứng lên.
Anh bước lên sân khấu cầm hoa trên tay, sùng đạo như một người tin vào thần thánh.
Vân Chỉ cười rạng rỡ.
Hai người đứng giữa sân khấu như một cặp đôi trời sinh.
Đôi mắt của Cố Đàn không rời khỏi cô ấy một giây.
Chỉ có tôi mới nhìn ra được trong ánh mắt kiềm chế ấy là tình yêu dâng trào dành cho cô ấy.
Khi Thẩm Chí quay người lại, mắt tôi đã đỏ hoe.
Cô ấy hiểu mọi chuyện.
“Vậy ra đây chính là Bạch Nguyệt Quang của Cố Đàn?”
Tôi chợt phát hiện, ngoài một chút chua chát, trong lòng cũng không có gì xáo trộn lớn.
Vì vậy, tôi nắm tay cô ấy an ủi:
“Chí Chí, tớ thật may mắn khi Chúa đã cho tớ cơ hội khám phá trước tất cả những điều này.
“Hết thảy đều không quá muộn. "
Nhưng dường như cũng vô dụng, cô ấy càng khóc càng buồn.
Thẩm Chí nức nở:
"Cố Đàn, đồ ngốc. "
Tôi cười lớn, nỗi u sầu và bất đắc dĩ dường như dần tiêu tan.
"Ít nhất số tiền anh ta đưa cho tớ cũng đủ để mua màu vẽ mấy đời. “
Thẩm Chí nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng không thể ngừng rơi.
9
Đây là tín hiệu đầu tiên.
Nó cho thấy ngày tôi và Cố Đàn chia tay không còn xa nữa.
Quả nhiên, đêm đó Cố Đàn không có quay lại.
Không gọi video, không có cuộc gọi điện thoại, chỉ có một tin nhắn văn bản.
[Tối nay anh sẽ không về vì phải gặp những khách hàng quan trọng. Em đi ngủ sớm nhé. 】
Trước đây mỗi lần anh ta gửi tin nhắn cho tôi đều là trong một cuộc họp.
Ngụ ý là: đừng làm phiền.
Tôi vuốt dòng chữ trên màn hình và không khỏi mỉm cười.
Nó thực sự khá quan trọng.
Tôi khôn ngoan không làm phiền anh ta và có một giấc ngủ ngon.
……
Ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Thẩm Yên Thành.
Tại triển lãm, chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc.
Anh ấy thường đến gặp tôi để thảo luận về một số bức tranh nổi tiếng.
Thỉnh thoảng tôi trả lời, nhưng anh ấy hầu như luôn trả lời lại ngay lập tức.
Mặc dù đầu óc tôi có chút chậm chạp nhưng tôi có thể cảm thấy thái độ của anh ấy có chút khác thường.
Ví dụ như bây giờ:
"Cô Giản, hình như bạn trai của cô có bạn gái mới."
Tôi: "..."
Giọng nói đầu dây bên kia điện thoại rất êm dịu, nhưng tôi lại nghe ra một tia sung sướng?
Tôi cười lạnh một tiếng: "Vậy là anh gọi điện thoại tới là để chế nhạo tôi?"
Anh ấy dừng lại một giây, hiếm khi cảm thấy có chút bối rối.
“Ý tôi là em có thể thoát khỏi tên cặn bã ấy và tìm một người đàn ông tốt hơn.”
“Người đàn ông tốt hơn không phải là anh chứ?”
Anh ấy ngừng nói.
Tôi có chút tức giận, sao lại để anh ta quấy rối giấc mơ của tôi vào sáng sớm như vậy chứ.
Lại còn vẫn có thể nói những điều vô cảm như vậy.
"Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy."
"Chờ đã!" Anh có chút sốt ruột: "Anh muốn dẫn em đi gặp ông nội anh."
Tôi gần như bật cười. Đào góc tường cũng không phải như vậy đào đi?
“Tôi còn chưa giới thiệu với em, ông nội tôi tên là Thẩm Ôn Tồn.”
Một đống lời chửi rủa mắc kẹt trong cổ họng tôi.
Sau một hồi im lặng, tôi giả vờ bình tĩnh:
“Có phải Thẩm Ôn Tồn, người nổi tiếng quốc tế và được mệnh danh là bậc thầy về hội họa?”
Đầu giây bên kia cười khúc khích một tiếng, âm cuối mềm mại như cọng lông vũ, cào đến vành tai có chút ngứa.
“Chắc là vậy.”
Tôi: “…”
“Chúng ta đến đó gặp ông nhé?”
Tôi: "...đi."