“Miyamine-kun, cậu có thể làm anh hùng của tớ không?”
Phần đời còn lại của tôi đã thay đổi kể từ khi Kei Yosuga hỏi tôi câu ấy.
Tôi chắc chắn đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời mình. Vì thế mà tôi đã chọn làm anh hùng của cô ấy. Tôi biết, tôi không có đủ khả năng để làm điều này nhưng nếu cô ấy đã nói vậy thì tôi sẽ nguyện theo cô ấy đến hết phần đời còn lại. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi ngay cả khi cô ấy lên sơ trung, cao trung hoặc thậm chí cô ấy có giết hơn 150 người đi chăng nữa.
Mỗi lần tôi ho là một lần cơ thể gào thét trong đau đớn. Thật khó chịu khi chỉ nhìn được bằng một con mắt, xương thì chắc cũng đã gãy vài cái rồi. Rất khó để bảo vệ được cô ấy trong tình trạng tồi tàn thế này, nhưng tôi vẫn phải bảo vệ cô ấy, cho đến khi chết vì mất máu.
Tôi cố gắng đánh lừa hắn bằng một nụ cười và cố để không gục ngã lúc này. Hắn ta trợn trừng mắt nhìn tôi một cách khinh bỉ. Tôi tiếp tục nói để đáp trả hắn ta.
“Kei đã giết hơn 150 người không một chút nao núng, thậm chí còn chẳng đụng đến một ngón tay. Cô ấy là hiện thân của một loại bệnh dịch. Một con quái vật thực thụ, và tôi đã giết cô ấy.”
Sau khi nghe tôi thú nhận, mặt của hắn bắt đầu cau có hơn trước. Chắc hẳn hắn ghét tôi đến tận xương tủy. Lý do mà hắn vẫn chưa kết liễu tôi là vì vẫn còn câu hỏi chưa được trả lời. Với tình trạng như này tôi chắc là không thể đáp ứng được rồi.
Với đôi môi đang run rẩy, hắn hỏi tôi.
“Tại sao?”
Tôi trả lời như một lẽ hiển nhiên.
“Vì tôi là người hùng của cô ấy.”
Và rồi một cú đấm trời giáng hướng thẳng vào tôi. Tôi đoán hắn không thể chấp nhận được câu trả lời đấy. Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt và bắt đầu chìm trong bóng tối lạnh lẽo.
Tôi không biết liệu Kei có ở bên đó đợi tôi không.
Và đây chính là câu chuyện về tôi đã yêu một con quái vật như thế nào.