Edit: Sakura Trang
Mới vừa lên xe ngựa, đã nhìn thấy trên xe ngựa có người ngồi, “A Diễn? Sao ngươi lại ở đây?” Chử Dung Cẩn có chút kinh ngạc.
“Ta đi điểm danh cùng ngươi! Từ hôm nay ta sẽ đi cùng ngươi, dù sao ta ở nhà cũng không có chuyện gì! Chờ hết giờ ta lại đến đón ngươi!” Nói xong liền đỡ A Cẩn ngồi ổn trên xe ngựa.
A Cẩn ngồi dựa ở trong ngực hắn, bởi vì bụng quá lớn, đai lưng đã không thể buộc bên eo được, chỉ có thể buộc ở đỉnh bụng, như vậy càng lộ bụng trông lớn hơn. Cũng may quan phục rộng lớn có thể điều chỉnh để mặc, chẳng qua cũng phải chuẩn bị trước, lại thêm một hai tháng nữa là không mặc được nữa rồi.
Đến Hàn Lâm viện, chính là thời gian điểm danh, chỉ thấy Phụ Quốc công Thế tử xuống xe trước, sau đó cẩn thận đỡ Chử Dung Cẩn đi ra, đối đãi với y giống như đối đãi một món trân bảo hiếm thế vậy, đỡ người đi đến, chào hỏi mọi người, thậm chí nhờ mọi người quan tâm đến phu nhân mình hơn, sau đó mới rời đi.
Thật khiến người ghen tị, một vị Thị Độc học sĩ mở miệng: “Chử đại nhân cùng Tương Thế tử thật đúng là phu thê tình thâm nhỉ, một đoạn đường ngắn như vậy cũng phải đưa đến tận nơi.”
Vị đại nhân này họ Tiết, tuổi lớn hơn Chử Dung Cẩn rất nhiều, ở Hàn Lâm viện ngây người không biết bao nhiêu năm, vẫn là Thị Độc học sĩ, sợ rằng đường thăng quan vô vọng, lúc này mới không kiêng nể gì nói lời ghen ghét ở trước mặt Chử Dung Cẩn.
Chẳng qua người như vậy lại dễ đối phó nhất, “Tiết đại nhân nói đùa, chẳng qua là gần đây mang thai, Thế tử không yên lòng ta mới như vậy.” Nói xong cố ý ưỡn bụng về trước, bụng lộ càng rõ ràng.
Tiết đại nhân cứng người lại, “Còn chưa chúc mừng Chử đại nhân, nhìn bụng này của ngươi, đã tầm năm sáu tháng đi, chẳng qua sao ta nhớ là ngươi và Tương Thế tử mới thành thân được một tháng nhỉ? Chẳng lẽ là…” Cố ý không nói hết lời, nháy nháy mắt nhìn Chử Dung Cẩn.
Chử Dung Cẩn ngược lại cũng hào phóng, “Nào có lâu như vậy, chẳng qua là bụng có song thai, nhìn mới hơi lớn chút, chúng ta trẻ tuổi, có nhiều hoang đường, mong rằng Tiết đại nhân và chư vị đại nhân thông cảm một chút.” Vừa nói vừa chắp tay với mọi người xung quanh.
Người chính là như vậy, lúc người khác không thừa nhận thì nói chuyện như đương nhiên, một khi người ta hào phóng thừa nhận, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.
Người ta nói gừng càng già càng cay, hai vị Hàn Lâm hàn lâm học sĩ, một vị họ Tả, một vị họ Phùng. Liền nghe Phùng học sĩ nói: “Là mang song thai ư? Vậy phải chúc mừng Tử Nghiêm rồi, trong viện chúng ta nói chung thanh nhàn hơn so với nơi khác, Tử Nghiêm cũng đừng để bản thân mệt mỏi, mấy tháng này phải chú ý chút mới được.”
Phùng đại nhân giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nói chuyện với Dung Cẩn tựa như dặn dò vãn bối nhà mình, coi như vừa nãy Tiết đại nhân không nói gì. Chẳng qua Dung Cẩn cũng không quan tâm, nếu người khác cho nấc thang, bước xuống là được.
“Chỉ là có lòng báo một tiếng cho hai vị đại nhân biết, nếu không có nhiều việc, sau này mỗi ngày hạ quan sẽ về sớm một giờ.”
Phùng học sĩ định mở miệng nói gì, ngược lại là Tả đại nhân nói chuyện: “Đây là chuyện đương nhiên, ta và Phùng đại nhân tự nhiên sẽ báo lên, ngươi cứ an tâm.”
“Đa tạ hai vị đại nhân! Vậy hạ quan liền vào trong trước.” Tả đại nhân gật đầu một cái, tỏ ý biết.
Chử Dung Cẩn cố ý đỡ eo, từ từ đi vào trong, chỉ chốc lát sau đã đến bàn của mình, chống tay vịn ghế mới ngồi xuống được, động động tìm một vị trí thoải mái liền bắt đầu làm việc.
Bây giờ mỗi ngày công việc y phụ trách là sao chép đối chiếu, ví dụ như nơi nào dùng câu chưa tốt, chữ nào còn có thể chỉnh lại hợp lí hơn, thật ra thì rất phí tinh lực, được nửa ngày, viết không ngừng đến đau cả cổ tay, nơi eo cũng đau nhức.
Âm thầm xoa xoa eo, đã đến giữa trưa, là thời gian ăn cơm trưa, Trần Xung đến gọi y đi ăn cơm, “Đa tạ Bằng Vũ huynh, mải làm không để ý vậy mà đã qua nửa ngày rồi.”
Nói xong liền chống eo đứng lên, lại đi gọi Triệu Tử Hú, ba người đồng khoa đi phòng ăn ăn cơm trưa.
Nhìn Chử Dung Cẩn đứng lên ngồi xuống cũng không quá thuận lợi, Triệu Tử Hú cũng từng sinh sản qua, liền hỏi: “Tử Nghiêm, thai này của đệ mấy tháng rồi?”
“Mới đủ bốn tháng, sao vậy, Hòa Hi huynh thấy chỗ nào không ổn sao?” Chuyện liên quan đến hài nhi trong bụng, Chử Dung Cẩn không khỏi khẩn trương.
“Không phải là không ổn, chẳng qua dù ta chưa từng mang song thai, nhưng cũng đã gặp, Tử Nghiêm thai này của đệ hình như nuôi hơi lớn, đừng trách vi huynh nói lời không hay, ta chỉ sợ thai nhi quá lớn đến lúc đó đệ không dễ sinh thôi.” Triệu Tử Hú là có sao nói vậy, ngay cả Trần Xung bên cạnh cùng gật đầu đồng ý.
“Trước đó cũng chẩn mạch qua, đại phu chỉ nói thai nhi tráng kiện, đệ cũng không suy nghĩ gì nhiều, trở về đệ lại hỏi lại đại phu xem. Đa tạ Hòa Hi huynh nhắc nhở.” Chử Dung Cẩn nói cám ơn với Triệu Tử Hú.
Sau đó lại bàn về tâm đắc tu sử hôm nay, Trần Xung nói: “Tiền triều Sở Triêu Thái tổ Thái tông cũng là người có tâm đế vương, chỉ tiếc, Sở Thái Tông chủ chính nhiều năm, tuổi già đa nghi quá nặng, đưa đến chư vương đoạt đích, cũng theo đó dần rối loạn chôn xuống mầm tai hoạ. Từ đó quốc lực Sở Triêu liền dần dần suy tàn.”
Triệu Tử Hú nói: “Cổ ngữ có câu: Lấy đồng làm gương, có thể chính y quan; lấy sử làm gương, có thể biết hưng suy; lấy người làm gương, có thể rõ được mất. Đúng là không sai, thánh nhân triều ta vì để tránh cho các con tranh trữ luôn luôn lập Thái tử từ sớm, chư vương còn lại không can thiệp chính sự, trải qua chuyện chư vương phản loạn, lại thu hồi đất phong chư vương, trong triều ngược lại là an ổn không ít.”
Đại đa số thời gian Chử Dung Cẩn đều lấy nghe làm chủ, tuổi còn nhỏ, gia tộc lại không có nội tình, đối với chính sự tự nhiên phản xạ kém một chút, cho nên phần lớn thời gian sẽ không nói, hai người khác cũng thói quen.
Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi môt chút, ba người liền trở về chỗ ngồi tiếp tục công việc. Vừa mới đến chính Thân (h chiều), Tương Thư Diễn đã đến, từ biệt chư vị đồng liêu, Chử Dung Cẩn cùng hắn trở về phủ. Ở trên xe ngựa nói với A Diễn chuyện hôm nay Hòa Hi huynh nói thai nhi của mình có chút lớn, A Diễn cũng khẩn trương, gọi Trương đại phu đến, tuy Trương đại phu là lão đại phu có nhiều năm kinh nghiệm, nhưng ông tinh thông xương cốt và khám ngoại, đối với chuyện mang thai sinh con cũng không giỏi.
Tuy nói Thái y tinh thông chuyện sinh sản có không ít người, nhưng không thể lúc nào cũng tới trong phủ chẩn mạch được, Trương đại phu liền đề cử Lý đại phu của Thái Hòa đường, ông ấy chuyên về lĩnh vực này, y thuật không tồi, nhưng gần đây Thái Hòa đường đổi chủ, không muốn Lý đại phu tiếp tục xem mạch. Nghe vậy, Tương Thư Diễn liền mời Lý đại phu vào trong phủ phụng dưỡng, chỉ chuyên khám cho A Cẩn.
Lý đại phu chẩn mạch xong, lại nhấn mấy cái trên bụng tròn của Chử Dung Cẩn. “Ư… Ách…” Chử Dung Cẩn bị ấn có chút đau, siết chặc tay của A Diễn. “Lý đại phu, như thế nào?” A Diễn hỏi.
Lý đại phu thu tay về, “Thai này của phu nhân đích xác là song thai, thai nhi phát triển tốt, nhưng cũng không tính lớn, bụng phu nhân to là bởi vì nước ối trong bụng hơi nhiều so với người bình thường.”
“Có ảnh hưởng gì không?” Tương Thư Diễn vội hỏi.
“Cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chẳng qua vì để sinh sản thuận lợi, mỗi ngày phu nhân có thể đi tản bộ một chút, tăng cường thể lực.”
Trở về phủ thì thời gian còn sớm, Tương Thư Diễn liền đỡ A Cẩn tản bộ trong phủ. Trừ hôm nay ở bên ngoài cố ý ra, A Cẩn rất ít lộ ra tư thế mang thai, đây là thói quen của văn nhân, về nhà, không có người ngoài, A Cẩn liền thoải mái biểu hiện ra. Một tay đỡ eo, một tay đỡ bụng, trọng tâm thân thể hơi ngửa về sau, bụng liền càng lộ rõ hơn, toàn thân nhìn vụng về rất nhiều.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, “Khi còn nhỏ ta từng nhiều lần thấy cha mang thai sinh sản, lúc ấy gia cảnh không như bây giờ, cha phần lớn là làm lụng đến lúc sinh sản, cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi, hiện đến lượt ta mang thai, mới hiểu nỗi khổ của cha.”
“Nếu đau lòng cha, sau này chúng ta phải thật hiếu thuận với hai người. Nhớ cha à, hay là chúng ta đón cha vào phủ ở vài ngày? Trong phủ cũng náo nhiệt hơn.” Tương Thư Diễn đề nghị.
A Cẩn lắc đầu một cái, “Hỉ Hỉ còn nhỏ, cha cần chăm sóc đệ ấy, còn phải để ý chuyện trong nhà, đã rất mệt mỏi, ta chỉ là cảm khái một câu, hơn nữa đã đến tuổi này, cứ làm phiền cha bọn họ còn ra làm sao! Để cho bọn họ trải qua ngày tháng bình yên mới là hiếu kính lớn nhất!”
Tuy nói vận động nhiều có ích cho thân thể, nhưng dẫu sao A Cẩn thân mang song thai, không thể quá mệt mỏi, Lý đại phu dặn mỗi lần tản bộ không thể vượt qua hai khắc đồng hồ, cho nên đi một lúc liền trở về Ninh Hi đường.
Buổi tối ăn cơm với ông nội, mỗi lần thấy bụng mình, ông nội luôn phải nhìn một lúc lâu, mới đầu A Cẩn còn cảm thấy không quen, sẽ còn đỏ mặt, nhưng qua một tháng sống chung, bây giờ đối mặt ánh mắt nóng bỏng của ông nội, y đã có thể hành động thoải mái.
Chẳng qua là hôm nay sao ánh mắt lão gia tử càng thêm nóng bỏng vậy?
“Tử Nghiêm, buổi sáng hôm nay Dật An nói với ta, cháu mang là song thai? Gọi đại phu đến Ninh Hi đường, là trong người có chỗ nào khó chịu sao?” Tương Lâm Lương nghĩ tới một chuyện.
Một tay Chử Dung Cẩn khoác lên trên bụng, đáp lời: “Thưa ông nội, chẳng qua là buổi chiều hôm qua lúc ngồi dậy vô tình va đến bụng, cũng không có gì đáng lo. Bởi vì cháu mang song thai, Trương đại phu cũng không giỏi chuyện phụ khoa sinh sản, A Diễn lo lắng cháu, liền mời người vào trong phủ ở để tiện thăm khám, nay nói với ông nội một tiếng.”
Phụ Quốc công xua xua tay, “Đều là chuyện nhỏ, Dật An làm chủ là được, cũng phải lấy thân thể làm trọng. Mang thai vốn là chuyện khổ cực, Tử Nghiêm lại mang song thai, khẳng định càng cực khổ hơn, cháu phải trân trọng thân thể mình, nhất thiết không được miễn cưỡng đó.”
Dung Cẩn gật đầu một cái, “Ông nội yên tâm, Tử Nghiêm biết.”