Edit: Sakura Trang
Trung Thư xá nhân, quan cư lục phẩm, có bốn người, phụ trách thảo ra chiếu lệnh, theo hầu, tuyên chỉ, tra hỏi, tiếp nhận tấu chương dâng lên. Có thể đảm nhiệm chức vụ này, tối thiểu nói rõ thánh nhân để ý Chử Dung Cẩn, cố ý bồi dưỡng y.
Sau khi nhận được điều lệnh lên chức, ông nội chỉ dặn dò y: “Thiên uy khó dò, làm tốt bổn phận bản thân, những lúc khác nói ít nghe nhiều. Mấy vị tể phụ đều là những người lão luyện, hơn nữa chìm nổi cả đời nơi quan trường, già dặn kinh nghiệm, nhất định có chỗ hơn người, quyết không thể khinh thường.”
Mang theo lời dặn đi dặn lại của ông nội, Chử Dung Cẩn bắt đầu kiếp sống thức khuya dậy sớm lâm triều. Chẳng qua có chỗ tốt là, bởi vì là bốn người luân phiên trực, hạ triều cũng không cần ngồi trong nha môn, Dung Cẩn có nhiều thời gian về nhà chơi với hài tử.
Chử Dung Cẩn bận bịu vào triều, Tương Thư Diễn cũng không thể một mực rảnh rỗi ở nhà, Phụ Quốc công liền dâng tấu chương lên thánh nhân, đại để ý tứ là: Thánh nhân à, người nhìn cháu thần cũng lớn rồi, đều nói trước thành gia sau lập nghiệp, nhưng không biết nghiệp kia ở nơi nào, từ nhỏ đến lớn chỉ có tay chân là có chút sức mạnh, nếu người không chê, để cho hắn làm hộ vệ cho người đi!
Lúc thánh nhân nhìn thấy phần tấu chương này có chút dở khóc dở cười, cầu quan lại cầu trắng trợn như vậy, Phụ Quốc công ngược lại là người đầu tiên. Chẳng qua cũng không phải là chuyện lớn gì, liền phân cho Tương Thư Diễn một chức Hộ vệ Đô úy trong vũ lâm quân, chính lục phẩm, rất nhiều con em nhà huân quý đều ở đây.
Thánh nhân còn lấy chuyện này mà trêu đùa Chử Dung Cẩn: “Xem ra Phụ Quốc công là nhìn Tử Nghiêm lên chức, cháu mình lại chỉ có Huân tước mà không có chức vị, có chút ngồi không yên!”
Mặt Chử Dung Cẩn không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Thánh nhân chê cười, chẳng qua là ông nội nhìn tuổi tác Dật An cũng lớn, hy vọng hắn vì nước xuất lực, cũng làm vẻ vang cho gia tộc thôi, không liên quan đến vi thần.”
Thánh nhân cười như không cười nhìn y, cuối cùng mỉm cười nói: “Thôi, thôi, Tử Nghiêm ngươi trước sau như một cẩn ngôn thận hành, là trẫm không phải, không nên trêu đùa ngươi.”
cẩn ngôn thận hành: Thận trọng từ lời nói đến việc làm
“Thánh nhân nghiêm trọng.” Chử Dung Cẩn thi lễ lần nữa, thánh nhân vẫy tay kêu y lui xuống.
Về nhà, nói chuyện này cho ông nội nghe, lão nhân gia kêu y không cần để ý, “Thánh nhân từ nhỏ đã vậy, ngược lại không cần cảm thấy trong lời nói của hắn có ý ám chỉ, hắn luôn luôn quang minh lỗi lạc, rất ít âm mưu quỷ kế, dù là tâm thuật đế vương, cũng không cần dùng trên người tiểu quan lục phẩm như con. Chuyện hôm nay phỏng đoán là hắn đột nhiên nổi ý, gần đây trong triều có phải có người hay chuyện gì biến động không?”
Dung Cẩn suy nghĩ một chút, nói: “Xác thật có một chuyện, gần đây Thượng thư bộ Lễ dâng tấu xin từ quan, mặc dù thánh nhân không đồng ý, nhưng Thượng thư đại nhân nhiều bệnh, đã hồi lâu không vào triều, mấy vị tể phụ giống như thương lượng xong từ trước, hết sức đề cử Tổng đốc đạo Kiến Nam Chu Vĩ kế nhiệm, dường như thánh nhân có bất mãn, tấu chương vẫn luôn giữ lại không đáp.”
đạo: Đơn vị hành chánh đời Đường, tương đương với tỉnh ngày nay, thời Thanh, đạo là đơn vị dưới tỉnh
“Tổng đốc đạo Kiến Nam? Chu Vĩ? Ta không quá hiểu người này, chẳng qua nếu thánh nhân không muốn người này kế nhiệm, vậy nhất định là có chỗ không ổn, hoặc là chỗ không ổn thật lớn. Họ Chu, không biết có phải họ hàng của Chu Đình Dục không?” Chu thị hiện giờ là đại tộc số một số hai, người trong triều quan hệ với Chu thị cũng không ít, ngay cả thủ phụ cũng kết thông gia với Chu thị.
Phụ Quốc công suy nghĩ một chút, nói: “Gần đây trong triều phỏng đoán sẽ không thái bình, mọi thứ hãy cẩn thận chút đi!”
Quả nhiên Phụ Quốc công đoán đúng, thánh nhân đầu tiên là chuẩn tấu chương cáo lão của Thượng thư bộ Lễ, sau đó để cho tả hữu Thị Lang bộ Lễ tạm quản chuyện trong bộ Lễ, thì ra Tổng đốc đạo Kiến Nam sau khi mãn hạn nhậm chức trở về Dương Kinh phục mệnh, còn trách nhiệm quan trọng khác.
Bốn chữ ‘trách nhiệm quan trọng’ khác có tác dụng lớn trong việc đánh lạc hướng Chu Vĩ và người ở sau lưng hắn.
Kết quả còn không chờ người trở lại, thánh nhân liền làm khó dễ, trên buổi tảo triều, nhiều Ngự sử trong Ngự sử đài tố cáo Chu Vĩ, từng tập tấu chương giống như bông tuyết đưa đến trên ngự án. Có tố cáo đức hạnh Chu Vĩ không đứng đắn, lưu luyến gió trăng; có tố hắn cưỡng chiếm dân nữ, bức bách người tới chết; còn có tố hắn hoành hành ở Kiến Nam, ức hiếp dân chúng… Có lớn có nhỏ, có nhẹ có nặng. Có người tố tấu thì có người cãi lại, trong lúc nhất thời trên triều đình náo nhiệt cực kỳ. Nhưng từng chuyện từng chuyện một, tất cả tố tấu đều có chứng cứ xác thực, còn chưa kịp về kinh, Chu Vĩ liền bị bắt rồi, gia quyến không ai có thể chạy thoát. Sau khi vào kinh trực tiếp giam vào ngục, do bộ Hình thụ lý chuyện này.
Chuyện lần này là một cách để hai phe thế lực dò xét lẫn nhau, thánh nhân muốn biết trong triều rốt cuộc có bao nhiêu người ngoài sáng trong tối dưới quyền của sĩ tộc, mà sĩ tộc cũng muốn dò xét ranh giới cuối cùng thánh nhân ở nơi nào. Còn về Chu Vĩ, từ lúc bị đẩy ra ngoài chính là một quân cờ bị vứt đi, cho dù kết quả ra sao, kết cục của hắn chỉ có một, chính là chết.
Chẳng qua bọn họ không nghĩ đến là, tuy Chu Vĩ không quá có tâm kế, nhưng có thể trở thành Tổng đốc đạo Kiến Nam, cũng nhờ trong nhà có thê tử giúp ích.
Lần này xảy ra chuyện, thê tử cầu cáo không ra cửa, lại cầm ra một quyển sổ sách, phía trên đều là tiền bạc chi tiêu những năm này, mỗi khoản bút trướng đều được ghi chép rõ ràng. Nhổ củ cà rốt mang ra khỏi bùn, cuối cùng vào thời kỳ trọng yếu cuối năm dẫn phát đại án tham ô năm Nghiệp Hưng thứ nhất.
Chẳng qua những chuyện này không có quan hệ gì với Tương gia, một nhà ba người Tương gia đang ở sảnh chính của Vinh Hi đường nhìn hai hài tử đùa nghịch trên đất, ai cũng tươi cười.
“Sao ăn uống giống nhau, Hoan Hoan lại không lớn được như Nhạc Nhạc vậy?” Tương Thư Diễn có chút khó hiểu, Chử Dung Cẩn trợn mắt nhìn hắn: “Hoan Hoan là nữ hài, chẳng lẽ muốn to lớn như nam hài ngươi mới thấy tốt à?” Tương Thư Diễn gãi gãi đầu, cười ngốc nghếch một tiếng.
Buổi tối cho hai hài tử bú sữa, dỗ ngủ, để cho Lập Xuân và Lập Hạ phân nhau ôm vào phòng riêng. Trong phòng liền còn dư lại phu phu hai người, từ lúc Dung Cẩn cho hai đứa trẻ bú sữa, đôi mắt của Thư Diễn đã nhìn chằm chằm ngực của y rồi, ánh mắt nóng bỏng khiến cho vành tai y đỏ ửng.
Bọn họ đã lâu rồi không làm chuyện đó, chỉ thấy Thư Diễn dùng sức đẩy Dung Cẩn ngã trên giường, hôn lên môi, cổ của y, một đường cho đến rốn, khiến y run rẩy một trận.
Không bao lâu sau hai người liền hòa làm một thể, bị khoái cảm dưới thân kích thích, trong miệng Dung Cẩn phát ra rên rỉ: “A… Hô… A… A Diễn… Ừ… Nhanh … Nhanh hơn nữa chút…” Giường lắc lư hồi lâu mới dừng lại…
Gần đến cuối năm, bộ Hình cùng Đại Lý tự, Đô sát viện đuổi ở trước phong ấn thẩm kết án này. Vốn ngày nghỉ ở nhà Dung Cẩn cũng phải cùng ba vị Trung Thư xá nhân khác, ở trong cung vì thánh nhân thảo ra chiếu thư.
Từng đạo mệnh lệnh, Chu Vĩ xử trảm, tịch thu toàn bộ gia sản, nam đinh trong nhà lưu đày Nam Cương, nữ quyến làm quan nô, thê tử của hắn thủ cáo có công, nhưng tội khó tha, xử chém đầu, ban ân tử nữ, miễn lưu đày làm nô, đưa về nhà ngoại.
Phàm là tra có quan viên liên quan, người tham ô ngàn lượng trở xuống, tịch thu gia sản, lưu đày biên cương, ba đời không được thi cử, phàm ngàn lượng trở lên, chém đầu răn chúng, tịch thu gia sản, nam đinh lưu đày biên cương, gia quyến xung làm quan nô, con cháu đời sau vĩnh viên không được làm quan!
Những người còn lại, mọi người xử phạt rõ ràng, lấy phán quyết của bộ Hình làm chuẩn, nghiêm trị theo luật!
Chiếu lệnh viết suốt một giờ, thẳng đến lúc này Dung Cẩn mới có thời gian lắc lắc cổ tay đau nhức do viết quá lâu. Từ Thái tổ đến thánh nhân, đế vương các triều đại Huy Triêu đối với chuyện tham ô đều xử lý vô cùng nghiêm khắc, trừ phản quốc, mưu nghịch, hành thích vua ra, luật pháp phạt tham ô là nghiêm khắc nhất.
Sau đó chính là bổ sung vị trí những quan viên bị trống. Lần này thánh nhân đại hoạch toàn thắng, ở rất nhiều vị trí trọng yếu đưa vào người phù hợp, phần lớn là những nhân tài được bồi dưỡng từ thời Tiên đế trở đi.
Cuộc sống cứ như vậy không ngừng trôi đi, đảo mắt đã là Nghiệp Hưng năm thứ ba.
Trong ba năm này, thánh nhân làm suy yếu không ít quyền hành của nội các, đem tấu chương trước kia đổi thành tấu chiết, là dấu hiệu đang dần dần suy yếu quyền lực của nội các, thông qua tràng án tham ô kia, hai năm này thánh nhân ở các quận đạo thu hẹp không ít quyền lực, mạng lưới quan hệ của các vị Tướng phụ đều có dấu hiệu suy giảm, tuyệt không ổn định như trước.
tấu chương: cần được nội các phê duyệt, sàng lọc mới đưa lên cho vua, quyền lực của vua sẽ bị hạn chế.
tấu chiết: ngược lại, nhưng không phải ai cũng được dùng, phạm vi người dùng sẽ thu hẹp, tránh việc vua cần phê duyệt quá nhiều
Nhưng các vị các lão sẽ không vì vậy thì để quyền hành xuống, mà vẫn muốn tìm cơ hội phản kích, nhưng thánh nhân khôn ngoan chuyên quyền, không cho họ có cơ hội.
Cuối năm Nghiệp Hưng thứ ba, Dung Cẩn lại được chẩn ra mang thai, điều này khiến y rất vui. Từ sau khi hai hài tử ra đời, y và A Diễn cũng không tránh thai, nhưng lại không thấy có. Tìm Lý đại phu xem qua, nói là sinh song thai bị thương thân thể, y còn tưởng rằng sau này không cách nào mang thai nữa, không nghĩ tới lại có.
Ngồi ở cạnh bàn, vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng, ngẩng đầu nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt lo phiền của Thư Diễn, “A Diễn, chúng ta lại có hài nhi rồi, ngươi… Không vui sao?”
Thư Diễn lắc đầu một cái, ngồi xuống tựa đầu lên trên bụng y, “Không phải, chỉ là nghĩ đến ngươi lại phải chịu đựng loại đau đớn đó… A Cẩn, thật xin lỗi, nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không phải chịu đựng nỗi khổ khi mang thai!”
Vuốt ve đầu của hắn, A Cẩn cười nói: “Nói cái gì vậy? Nhiều con nhiều phúc là chuyện tốt! Lời này cũng đừng để cho ông nội nghe thấy, nếu không lão nhân gia khẳng định sẽ đánh ngươi! Vừa nghĩ tới chuyện mấy tháng sau sẽ lại có một đứa bé đáng yêu như Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, thì sẽ không cảm thấy khổ nữa!”
Lý đại phu cười híp mắt nhìn hai người, sau đó nói: “Thế tử yên tâm, thân thể phu nhân đã điều chỉnh ba năm, rất khoẻ mạnh, hơn nữa, lần này hẳn là một thai, chỉ cần bảo dưỡng thật tốt, sẽ dễ dàng hơn trước rất nhiều!”
Lý đại phu dặn dò một vài lời liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại phu phu hai người. Bốn mắt nhìn nhau, cả phòng ấm áp, chẳng qua không gian yên lặng này rất nhanh liền bị đánh vỡ.
Một trận tiếng bước chân ‘đặng đặng đặng’ truyền đến, “Cha, phụ thân, có phải con có thêm tiểu đệ đệ không?” Không thấy người trước nghe tiếng, là Nhạc Nhạc giống như một tiểu pháo đạn chạy vào trong phòng, Hoan Hoan thì đi chậm rãi ở phía sau, còn phun tào hắn: “Không phải là ‘con’, mà là ‘bọn con’ có thêm tiểu đệ đệ, nói bao nhiêu lần rồi, sao mãi không nhớ được!”
Nhìn Hoan Hoan ra dáng như người lớn dạy bảo đệ đệ, hai người trong phòng cùng cười.
Chờ hai hài tử vào phòng, A Diễn liền ôm bọn họ đến trên giường, nói với bọn họ: “Đúng vậy, cha sinh tiểu đệ đệ cho cho Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, sẽ rất khổ cực, khoảng thời gian này các con phải ngoan một chút nhé!” Hai hài tử gật đầu tỏ vẻ biết.
“Nhưng mà tiểu đệ đệ ở đâu mới được? Sao con không nhìn thấy?” Nhạc Nhạc không hiểu hỏi.
A Cẩn dắt tay hai đứa bé đến bụng mình, “Tiểu đệ đệ ở chỗ này, mấy tháng sau liền có thể đi ra chơi, các con đợi tiểu đệ đệ đi ra có được không?”
Thư Diễn thấy tay hai hài tử một mực ở trên bụng tức phụ sờ tới sờ lui, sợ bọn chúng không biết nặng nhẹ, liền lại dặn dò: “Hoan Hoan và Nhạc Nhạc phải ngoan, bây giờ tiểu đệ đệ ở trong bụng cha rất dễ dàng bị thương, sau này không cho tùy tiện nhào lên trên người cha, biết không?”
“Ngươi nói mấy chuyện này với bọn chúng làm gì? Hài tử còn nhỏ, đừng dọa đến bọn chúng!” Dung Cẩn giận trách.