Na Tô Đồ ăn đánh liền biết thành thật, nấp ở phía sau cây cột ồn ào: “Ta nhận thua ta nhận thua! Người Trung Nguyên các ngươi thật vô lại, sao có thể lấy nhiều thắng ít hả?”
Tiêu Vị Tân cười lạnh một tiếng, nâng kiếm đâm tới: “Là ngươi tự dâng tới cửa.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Na Tô Đồ ôm đầu yếu thế, “Tại hạ là thiệt tình muốn làm giao dịch với Vương gia, nếu có đắc tội, xin Vương gia chớ có so đo cùng loại người như ta.”
Với hạng người nửa chính nửa tà không thích đứng đắn như Na Tô Đồ, hắn có thể phát huy đầy đủ bốn chữ “co được dãn được” này tới cực hạn. Thời điểm xin tha liền quỳ nhanh hơn bất kỳ ai, nhưng khi hạ độc thủ thì lại không chút hàm hồ.
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn có việc cầu người liền có thể đặc biệt hạ thấp tư thái, người như vậy không thành đại sự thì còn ai có thể đây?
Du Thư nhìn về phía Tiêu Vị Tân, trường kiếm trong tay vẫn giữ nguyên đặt trên cổ Na Tô Đồ, chỉ chờ một câu của y.
Tiêu Vị Tân đương nhiên không có khả năng thật sự giết Na Tô Đồ, nói thế nào cũng là chất tử, hắn chết liền không dễ công đạo với Tiêu Vị Thâm.
Y dùng ánh mắt ý bảo Du Thư dừng tay, một lần nữa ngồi xuống ghế nâng chén trà lên, để xem Na Tô Đồ rốt cuộc có thể nói được tới đâu. Du Thư thu kiếm vào vỏ, nháy mắt liền có mặt ở phía sau lưng Tiêu Vị Tân, thân ảnh nhanh đến độ mắt thường không cách nào nhìn rõ.
Na Tô Đồ bị tẩn một trận liền không bày ra tính tình dầu mỡ nữa, cầm chén trà lại nốc hết vào mồm, sau đó mới khẩn thiết nói: “Vừa rồi ta còn chưa nói xong, Vương gia không ngại trước hết cứ nghe một chút đi.”
“Nghe nói lần trước Hoàng đế Trung Nguyên của các ngươi bị ám sát? Nói vậy một người thông tuệ như Vương gia tất nhiên cũng đã nghĩ tới, đó chính là bút tích của Vương huynh ta.” Hắn đặt chén trà xuống nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Lão nhân sắp không được rồi, hiện giờ hắn (Tam vương tử) cơ bản đã xem như đương gia của Tây Nhung.”
“Vị Vương huynh kia của ta, thủ đoạn chỉ có thể nói là tàn bạo gấp bội so với vị hoàng đế Trung Nguyên của các ngươi, nếu ta không cơ linh cố ý để bị các ngươi bắt làm tù binh, sợ là hiện giờ cũng đã hóa thành một đống xương khô.”
Tiêu Vị Tân liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Những chuyện này thì có can hệ gì với bổn vương?”
“Ta còn tưởng rằng Vương gia sẽ lý giải cho tâm tình của ta chứ.” Na Tô Đồ làm ra vẻ mà thở dài, “Ngươi cũng thật vô tình.”
Du Thư ở trong lòng cạn lời phun tào hai câu, với loại diện mạo tràn ngập tính công kích này của Na Tô Đồ, gượng ép muốn làm ra vẻ thật sự là rất chướng mắt.
Cũng không biết vì sao, Na Tô Đồ vào lúc này lại đúng lúc giương mắt nhìn hắn, trong mắt cười như không cười.
Du Thư bình tĩnh dời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Tiêu Vị Tân chỉ cảm thấy tay mình lại bắt đầu ngứa ngáy, “Có chuyện liền nói, đừng nhìn chằm chằm người của ta.”
“Được rồi được rồi.” Na Tô Đồ híp mắt cười, rồi lại bỗng nhiên nghiêm mặt, tốc độ biến sắc nhanh còn hơn cả bệnh nhân tâm thần: “Ta biết thủ hạ của Vương gia cao thủ đông đảo, mạng lưới tình báo cũng vô cùng rộng lớn, nếu đã muốn hợp tác với ngươi, ta tất nhiên sẽ không để ngươi phải chịu thiệt.”
“Ta muốn giết Vương huynh đoạt vị, nhưng với sức lực của một mình ta là vẫn chưa đủ, bằng không cũng sẽ không bị đuổi tới Trung Nguyên ngàn dặm xa xôi này.”
“Nếu Vương gia chịu giúp ta một tay, một ngày kia khi sự thành, nắm giữ được quyền khống chế Tây Nhung, sáu thành trì bị cướp đi của các ngươi, ta sẽ hai tay dâng trả. Hơn nữa sẽ còn suất lĩnh con dân lui về ba trăm dặm cách biên cảnh, vĩnh thế đều không xâm phạm biên cảnh của Đại Hạ.”
Lời này của hắn nghe cực kỳ hùng hồn hữu lực, lời hứa xác thật vô cùng khiến cho người ta phải tâm động. Mười mấy năm trước, Tây Nhung và Đại Hạ đã từng giao chiến qua một lần, khi đó tiên đế còn tại vị, tự mình xuất chinh cũng không thể vãn hồi kết cục bại trận, còn suýt nữa đã chết trên chiến trường, sau khi chiến tranh thất bại, biên cảnh liên tiếp bị Tây Nhung khí thế kiêu ngạo chiếm lĩnh sáu thành trì, một đêm đồ thành tàn sát ba vạn dân cư, khiến cho Dương tướng quân phẫn nộ đến mức máu phun đầy đất.
Sau đó sáu thành trì kia liền trở thành nỗi phẫn hận chung của toàn bộ Đại Hạ, người bình thường chỉ cần có chút tâm huyết đều sẽ căm thù chuyện này đến tận xương tủy, Dương lão tướng quân mấy năm nay vẫn luôn không chịu xuất ngũ dưỡng lão cũng chính vì muốn đợi được ngày tự mình đoạt lại sáu thành trì kia.
Đương nhiên, Tiêu Vị Thâm không thuộc phạm vi những người bình thường đó, hắn căn bản là mặc kệ chết sống của bá tánh trong sáu thành trì kia, thậm chí còn không nghĩ tới việc đoạt lại.
Tiêu Vị Tân nghe hắn nói xong những lời khẩn thiết này, rốt cuộc cũng thu liễm vẻ châm chọc trong mắt, chỉ là thần sắc vẫn không được tốt lắm: “Chất tử nói thật dễ nghe, ai chẳng biết Tây Nhung các ngươi bên kia đều không nói danh dự. Nếu ta thật sự giúp ngươi, một ngày nào đó ngươi trở về Tây Nhung xưng vương, quay đầu liền xé bỏ hiệp ước, bổn vương lại có thể làm gì đây?”
“Huống hồ, hợp tác như vậy đối với ta phảng phất như cũng không có chỗ tốt gì, mất đi biên cảnh, ta sớm hay muộn cũng có ngày tự mình cướp về.”
Khi nói những lời này, dáng vẻ tự tin trên mặt Tiêu Vị Tân cũng không phải là giả, không giống như phụ hoàng và hoàng huynh của mình, y tuyệt đối sẽ không cho phép bá tánh và thành trì của mình rơi vào tay kẻ khác!
Na Tô Đồ trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: “Quả thật, ta cũng không có thứ có thể đảm bảo với Vương gia rằng ta tương lai sẽ không thay đổi ý tưởng, nhưng……” Hắn móc trong lòng ngực ra một thanh chủy thủ, toàn thân thanh chủy thủ kia đều được nạm vàng, trên chuôi đao còn được khảm một viên đá ngọc lục bảo nhỏ cỡ một viên đá cuội, hoa lệ quý khí thủ công tinh vi, vừa nhìn liền biết không phải vật mà người thường có thể có được.
“Ta có thể thề với nữ thần Vưu Á.”
Ở Tây Nhung, mọi người có thể không tin phụng Hãn Vương, nhưng không thể không tin phụng nữ thần ánh sáng Vưu Á. Bọn họ tin tưởng vững chắc nữ thần ánh sáng là mẫu thần của mình, phù hộ nhiều thế hệ người Tây Nhung đại phồn vinh an khang, nếu có người không tin phụng nàng, thì kẻ đó sẽ phải chịu lời nguyền rủa tán khốc nhất thế gian, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Thời điểm bọn họ thề với nữ thần Vưu Á thông thường sẽ có một bộ nghi thức nghiêm khắc, người hoàng thất sẽ dùng một thanh bảo đao nạm vàng rạch một đường lên làn da gần trái tim, lấy máu làm vật hiến tế dâng lên lòng trung thành cho nữ thần Vưu Á, nếu người nọ phản bội lời thề, lập tức sẽ bị nữ thần ánh sáng trục xuất vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp linh hồn đều sẽ mang theo dấu vết thất tín bội nghĩa.
Người Tây Nhung chưa bao giờ giảng danh dự chỉ cần thề với nữ thần Vưu Á, liền tuyệt đối không thể vi phạm lời hứa.
Nhưng Tiêu Vị Tân lại không cảm thấy việc này có bao nhiêu bảo đảm, y cũng không thờ phụng bất luận một vị thần linh nào, tất nhiên cũng không cảm thấy vị thần ánh sáng trong miệng của Na Tô Đồ có thể khiến cho một người Tây Nhung tuân thủ lời hứa: “Thật đáng tiếc, lời thề của ngươi cũng không thể đả động tới bổn vương.”
Na Tô Đồ biết người này không dễ bị lừa gạt, nhưng lại không ngờ được y cư nhiên sẽ thật sự cự tuyệt, “Vì sao ngươi lại không hề suy xét một chút?”
“Ta ở kinh thành cũng có thế lực của mình, nếu Vương gia trợ giúp ta, ta tất nhiên cũng sẽ quay đầu phụ trợ Vương gia, việc này đối với chúng ta chính là đôi bên cùng có lợi, không phải sao?”
Tiêu Vị Tân cười nhạo, khinh thường nói: “Không có ngươi, ta vẫn có thể đạt thành đại sự, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Nếu như không còn việc gì khác, chất tử có thể trở về rồi.”
Nếu là người khác bị hết lần này đến lần khác cự tuyệt như vậy, nhiều ít cũng có chút mất mặt, nhưng Na Tô Đồ lại dùng một ánh mắt giống như dã lang mà nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Vị Tân một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn không ra một chút nóng giận: “Vương gia đích xác còn khó đối phó hơn ta tưởng tượng.”
“Tuy rằng đây đã là lần thứ hai ngươi cự tuyệt ta, bất quá ta cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, nếu Vương gia muốn thấy thành ý của ta, ta đây liền cung cấp đầy đủ.”
Na Tô Đồ đứng dậy khỏi ghế, lưu loát thu hồi bảo đao của mình, xoay người nói: “Vương gia an tĩnh chờ tin lành của ta.”
Dứt lời, hắn rời đi không quay đầu lại, hấp tấp tựa như khi hắn tới, khiến người khác không bắt giữ được chút gì.
Du Thư nhìn bóng dáng hắn đi xa, thầm than tâm tư của nam hai cũng thật phức tạp.
Tiêu Vị Tân một mình ngồi ở sảnh ngoài uống trà, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi cảm thấy người này như thế nào?”
Du Thư sửng sốt, vội trả lời: “Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ…… Thuộc hạ không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.”
“Nhưng hắn có vẻ là thiệt tình muốn hợp tác với ngài.”
Tiêu Vị Tân một tay chống cằm không biết đang suy nghĩ gì, “Ta đương nhiên biết hắn khẩn cầu sự hợp tác, bằng không hắn đã không nhiều lần tìm tới cửa như vậy.”
“Nhưng hắn nhất định còn nắm giữ một con át chủ bài chưa xuất ra, người này hỉ nộ vô thường tâm tư quỷ bí đến cực điểm, mạo muội tiếp nhận đồ vật hắn đưa tới sợ là sẽ có hại.”
Du Thư do dự trong chốc lát, lại hỏi: “Vậy Vương gia cần phải đáp ứng hợp tác với hắn?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Tiêu Vị Tân trước kia tuyệt đối sẽ không thương thảo những việc này với hắn, cũng không biết vì sao lần này lại mở miệng hỏi, căn bản không xem hắn là người ngoài, hỏi một cách thập phần tự nhiên, “Nếu Tạ Phi Viên đã cố ý để ngươi tương lai tiếp nhận chức vụ, có một số việc tham dự vào cũng tốt.”
Du Thư cẩn thận phân tích những lời này, tức khắc tâm hoa nộ phóng, đây…… đây chắc chắn chính là ý tứ muốn bồi dưỡng hắn làm tâm phúc!
Hắn thật sự sắp thăng chức tăng lương rồi!
“Thuộc hạ cảm thấy nếu có thể liên thủ với chất tử, nhất định là làm ít công to. Chỉ là tính tình của người này không chừng là không dễ khống chế, Vương gia nếu hợp tác với hắn, tất nhiên là phải làm đủ chuẩn bị.”
Tiêu Vị Tân cười khẽ, “Nói như vậy, ngươi hy vọng ta sẽ hợp tác với hắn?”
“Thuộc hạ không dám can thiệp tâm tư của Vương gia.” Du Thư trả lời, hắn biết cốt truyện kế tiếp, cho nên mới dám cam đoan nam hai tương lai sẽ không thất hứa.
Tiêu Vị Tân cười trong chốc lát, thưởng thức miếng ngọc bội bên hông, lại nói: “Na Tô Đồ chưa xuất ra con át chủ bài, bổn vương sẽ liền không dễ dàng tin tưởng hắn như vậy. Nơi này là địa bàn của ta, ta muốn hắn sống liền sống, muốn hắn chết…… Chẳng qua cũng chỉ cần một câu.”
“Nếu như có thể lợi dụng đôi chỗ, cũng không tính là chuyện xấu.”
Du Thư âm thầm cho y một câu tán thưởng.
Tiêu Vị Tân kết thúc đề tài này, bỗng nhiên vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, ôn nhu nói: “Ngồi đi.”
Mặc dù việc này không hợp quy củ, nhưng Du Thư vẫn nghe lời mà ngồi xuống, có điều chỉ dám ngồi nửa cái mông, một nửa kia bỏ không ngoài ghế, tận lực tiểu tâm cẩn thận, không dám thở mạnh.
Nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của hắn, Tiêu Vị Tân cười khẽ: “Ngươi rất sợ ta?”
“Thuộc hạ là ảnh vệ của Vương gia, tất nhiên là sợ.” Du Thư cúi đầu không dám ngẩng lên.
Tiêu Vị Tân vuốt cằm nhìn chằm chằm vào sườn mặt của hắn trong chốc lát, cảnh xuân từ tiền thính trước cửa rọi vào trong, đúng lúc chiếu vào trên mặt của tiểu ảnh vệ, từ góc độ của y mơ hồ còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ kim sắc tinh tế, chợt thấy liền có chút đáng yêu.
“Không cần câu nệ như thế, bổn vương chỉ là tâm tình tốt muốn tìm người tâm sự thôi.”
Du Thư gật gật đầu, nghe lời hỏi: “Vương gia muốn nói chuyện gì?”
Tiêu Vị Tân ra vẻ trầm tư, lại nói: “Tỷ như…… Ngươi tên là gì?”
“A?” Du Thư không nhịn được mà quay đầu nhìn y, thần sắc mờ mịt: “Thuộc hạ tên là Ảnh Tam, trước kia Vương gia đã hỏi qua.”
Khóe môi Tiêu Vị Tân hơi câu lên, đáy mắt lộ ra một tia giảo hoạt: “Không, ta không hỏi cái kia.”
“Ngươi tuổi mới gia nhập môn hạ của Tạ Phi Viên, vậy trước đó—— ngươi hẳn là cũng có tên của mình đi?”
Đầu óc Du Thư như bị sét đánh.
Đi vào thế giới này mười lăm năm, chưa từng có ai hỏi hắn về vấn đề này. Ảnh Thủ đại nhân từ ngày đầu tiên mang hắn về liền nói với hắn, mặc kệ hắn trước kia gọi là gì đều không quan trọng, một khi đã tới Ảnh Vệ doanh thì mọi thân phận đều trở thành phế thải, bọn họ chỉ có thể tồn tại bằng những danh hiệu. Còn thứ nằm bên dưới cái danh hiệu kia, không cần hỏi, cũng không cần nói, lại càng không ai quan tâm.
Bởi vậy giữa đám ảnh vệ bọn họ cũng không ai hỏi han nhau về việc riêng tư này, rất ít người biết tên thật của nhau, mặc dù Du Thư biết tên thật của những người khác, nhưng không một ai biết tên thật của hắn.
Không ngờ khi đã cách mười lăm năm, người đầu tiên hỏi cư nhiên lại là Tiêu Vị Tân.
Cổ họng Du Thư có chút nghẹn lại, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Vương gia, thuộc hạ cần phải trả lời câu hỏi này sao?”
“Ừ.” Tiêu Vị Tân gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta hỏi, ngươi nhất định phải trả lời.”
“Không được gạt ta.”
Đáy mắt Du Thư có chút gợn sóng, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đã an tĩnh trở lại, thấp giọng trả lời: “Thuộc hạ gọi là Du Thư.”
“Viết như thế nào?” Tiêu Vị Tân tò mò hỏi tiếp.
“Du hồng ở dã du, mây cuộn mây tan thư.”
Ba hắn năm đó lật từ điển đặt tên, nói cái tên này bức cách cao, hôm nay nói ra liền cảm thấy quả thật không sai.
Nghe kiểu gì cũng thấy hay hơn Nhị Cẩu Tử của Ảnh Ngũ.
Tiêu Vị Tân duỗi tay chấm nước trà trong chén, rồi sau đó nghiêm túc viết xuống hai chữ ‘Du Thư’ ở trên bàn, ngẩng đầu hỏi hắn: “Là như thế này sao?”
Du Thư cúi đầu nhìn, hai chữ nằm trên bàn kia thanh lệ tuyển tú, từng nét viết đều có thể thấy rõ.
Đã rất nhiều năm không gặp qua hai chữ này, cách nhiều năm như vậy mới lại thấy chúng được người khác quang minh chính đại viết ra, tựa như bừng tỉnh đại mộng.
“Du Thư…… Du Thư……” Tiêu Vị Tân thấp giọng nỉ non hai chữ này, tựa hồ như muốn nhai nát hòa tan hai chữ này vào trong miệng, thời điểm mở miệng nói đều lộ ra một cổ ôn nhu rất khác.
“Tiểu Thư.”
“Tên hay.”
Tiêu Vị Tân ngẩng đầu lên, đón ánh sáng nở một nụ cười ôn nhu với Du Thư.
Không phải Du Thư chưa từng thấy Tiêu Vị Tân cười, lạnh nhạt, châm chọc, mất mát, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy y cười ôn nhu như vậy, trong mắt chứa đầy ánh sáng, cứ như vậy mà ý cười doanh doanh nhìn hắn, chuyên chú lại nhu hòa.
Ở khoảng cách gần như vậy, hắn cơ hồ như có thể cảm giác được hô hấp của y mềm nhẹ đánh vào trên mặt mình.
Du Thư đột nhiên cảm thấy bản thân mình tựa như chìm đắm vào nụ cười đó, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được trái tim mình vừa lỡ mất một nhịp.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?