Tú Ái

chương 81: công khai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời tiết rét đậm, bông tuyết tung bay, toàn thành phố như được khoác chiếc áo tuyết trắng. Bọn trẻ trong tiểu khu vui vẻ chơi tạo người tuyết, trên đường lớn, mấy người trẻ tuổi bọc mình trong áo lông thật dày đội các loại mũ xinh đẹp, làm cho thành phố đầy tuyết trở nên trẻ trung đầy sức sống.

Giang Bình từ bỏ chiếc Corolla của cô, dùng chiếc Volvo ổn trọng đưa Dương Hi đến Mỹ Diệp.

Ngay ngày đầu tiên, các trang báo tài chính và kinh tế lớn nhỏ đều đăng tin Phương Mậu Sinh, nguyên Phó tổng điều hành của Mỹ Diệp rời cương vị công tác, đồng thời, căn cứ vào tin tức nội bộ, trong khoảng thời gian ngắn gần nhất, Mỹ Diệp tiến hành điều chỉnh nhân sự quy mô lớn, trên là Phó tổng, dưới là cấp quản lý công ty, có không ít người nhận tiền bồi thường rồi rời cương vị công tác, trong thời gian ngắn phải rời khỏi Mỹ Diệp. Tin tức này lập tức gây sốc ngay cả đối với những người vốn không xem trọng Mỹ Diệp, bình luận viên bâng quơ nói, Mỹ Diệp e là đã đến bước đường cùng, sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian, phá sản có lẽ ngay trong năm nay. Đương nhiên, Mỹ Diệp sụp đổ, rất nhiều người đang cầm cổ phiếu Mỹ Diệp trong tay chỉ đành khóc không ra nước mắt, sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất.

Mà hôm nay, tin tức Dương Hi, người thừa kế Phổ Dương chính thức tiếp nhận chức Tổng giám đốc điều hành của Mỹ Diệp nhanh chóng được truyền tải trên các trang mạng. Hành động của Mỹ Diệp và Phổ Dương vào thời khắc mấu chốt này, làm cho tất cả mọi người mở to mắt, không thể nào lý giải, nhưng lại tràn ngập chờ mong.

Nghe nói, đây chỉ là bước đầu tiên trong việc hợp tác của Phổ Mỹ. Sự giao thoa của cán bộ quản lý cấp cao khiến cho Mỹ Diệp và Phổ Dương không chỉ đơn giản là mối quan hệ hợp tác, mà trở nên thân mật như là hôn nhân chính trị. Nhưng tất cả rất khó phân biệt, rốt cuộc là động thái trước khi thu mua, hay chỉ là đầu tư? Bàn luận khắp nơi ùn ùn kéo đến, nhưng không ai có thể nhìn rõ ý của Phổ Dương, mà Tổng tài Dương Khanh của Phổ Dương chỉ mỉm cười: Rất nhanh sẽ có kết quả.

Tuy nhiên bất luận thế nào, một ngày này, cổ phiếu Mỹ Diệp lần đầu tiên tăng cao liên tục trong suốt thời gian qua.

Tại phòng họp ở Mỹ Diệp, Giang Bình tươi cười đứng ở trên bục chủ tịch nói với tầng lớp cấp cao tham dự hội nghị:"Từ hôm nay trở đi, tiểu thư Dương Hi sẽ đảm nhiệm vị trí Tổng tài điều hành tập đoàn, đương nhiên, từ nay về sau, chúng ta và Phổ Dương càng có nhiều phương diện hợp tác làm ăn. Tôi nghĩ, Mỹ Diệp sẽ đạt được tiến bộ lớn hơn nữa trong sự cố gắng của tất cả mọi người."

Nhóm quản lý cấp cao ở Mỹ Diệp đã sầu khổ suốt thời gian qua giờ bắt đầu thấy được hy vọng, mỗi người đều bắt đầu nâng cao tinh thần, quyết định phấn đấu vì sự nghiệp của mình, bởi vì kỳ tài thương trường trong truyền thuyết là Dương Hi đã đến đây, càng bởi vì trước khi Dương Hi đến, ngay cả Tổng tài Giang Bình lúc trước không làm được gì cũng ra tay hạ sát, dọn dẹp sạch sẽ sâu mọt trong tập đoàn. Cảm giác đẩy ra mây mù gặp trời sáng làm cho mỗi người đều tràn đầy nhiệt huyết.

Mỹ Diệp sống. Đó là một kỳ tích. Mặc dù về mặt kinh doanh sản xuất còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết, nhưng mấy thứ đó đều là chuyện sớm muộn.

Thiếu tiền? Không ai dám hoài nghi sau khi Dương Hi gia nhập Mỹ Diệp, Phổ Dương sẽ bỏ mặc Mỹ Diệp.

Thiếu nhân tài quản lý? Không ai dám hoài nghi năng lực của Dương Hi. Tuy rằng nàng thoái ẩn hai năm, nhưng nàng dù sao từng là ngôi sao ưu tú trên thương trường một thời, đương nhiên không thể bỏ qua thân phận người thừa kế Phổ Dương của nàng.

Không ai hoài nghi gì, tất cả mọi người chỉ là không nghĩ ra, Dương Hi vì sao đến Mỹ Diệp. Nhưng rồi cũng qua, vì dù sao nàng cũng đã đến, không phải sao?

Mỹ Diệp ồn ào huyên nào suốt nửa tháng, sau đó bắt đầu chậm rãi hồi phục, trên mạng, báo chí bắt đầu tìm kiếm mấy tin tức nhạy cảm linh tinh khác. Mà Dương Hi táo bạo mạnh mẽ thực hiện các ý tưởng chỉ đạo trong nội bộ Mỹ Diệp như một cuộc tái sinh. Tuy rằng đối với một công ty đã hình thành thói quen lười nhác, cần nhanh chóng đổi mới không phải dễ dàng như vậy, nhưng tầng lớp quản lý ở Mỹ Diệp đã thống nhất ý kiến hơn nữa sau khi tập trung quyền lợi, mảnh đất khô cằn bắt đầu chấp nhận ý tưởng mới.

Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.

"Chúng ta đi chụp hình cưới đi!" Trong văn phòng, Giang Bình ôn nhu nhìn Dương Hi.

"Ai hứa kết hôn với Bình!" Dương Hi kiêu ngạo.

"Đang chờ em nói câu này đó, em không kết hôn với tôi, tôi mới có thể đi tìm cô gái khác chứ. Hôm qua, với lại hôm kia nữa, lúc tôi tan ca, mấy em gái đẹp trong công ty cứ luôn đi theo tôi hỏi han ân cần, chủ động đòi làm tài xế cho tôi, còn chủ động nói tự tay làm đồ ăn cho tôi lúc tôi tăng ca nữa kìa." Giang Bình bâng quơ nói.

"Ai!" Nét kiêu ngạo của Dương Hi sớm bị quăng xa tám ngàn dặm, bây giờ là một đôi mắt muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm vào Giang Bình.

"Em muốn làm gì?" Cả người Giang Bình dựa về sau ngã vào lưng ghế.

"Hừ, ai dám trêu chọc Bình, em làm cho cô ta sống không được!" Dương Hi trong nháy mắt biến thành cọp cái:"Còn Bình nữa, dám đi cùng mấy tiểu yêu tinh không đứng đắn kia, xem em trừng trị Bình thế nào."

"Tôi rất sợ đó nha......" Khuôn mặt Giang Bình tỏ vẻ rất muốn nếm thử.

"Nếu không tin Bình cứ thử xem!"

"Tôi mới không thử, em là đại tổng tài, ở trong công ty là lão đại, về nhà em vẫn là lão đại, tôi làm sao dám!" Giang Bình vui cười:"Thôi mà, tôi nói nè, buổi tối đến nhà tôi ăn cơm. Bữa tối dưới ánh nến."

Dương Hi gật đầu, sau đó lại lắc đầu:"Đến nhà của em đi."

Giang Bình để tách cà phê xuống, thu hồi vẻ trêu đùa:"Ừ, đi, tôi nghĩ thời cơ cũng đến rồi, tôi hẳn là nên cùng ba em nói chuyện. Chuyện của chúng ta không thể kéo dài."

"Cái gì gọi là không thể kéo dài?" Dương Hi cảm thấy lời này nghe không được tự nhiên.

"Tôi muốn cùng em danh chính ngôn thuận ở bên nhau á. Mỗi ngày cùng em ăn cơm, mỗi ngày ôm em ngủ, mỗi ngày thức dậy vừa mở mắt là có thể nhìn thấy em." Trong lời nói Giang Bình tràn ngập khát vọng.

Dương Hi gật đầu, chuyện như vậy, ai không muốn a!

Sau khi tan sở, Giang Bình liền đi theo Dương Hi về nhà. Sớm đã nhận được điện thoại của con gái báo tình hình nên Dương mẹ đã cố ý chuẩn bị một bữa tối phong phú.

"Bình Bình lại đây ngồi con. Hi nhi nói con muốn tới, dì cố ý chuẩn bị món con thích ăn đây." Dương mẹ vô cùng nhiệt tình.

Giang Bình chào hỏi Dương mẹ và Dương Khanh, sau đó liền cùng Dương mẹ tán gẫu:"Dì nấu ăn thật giỏi, sắc hương vị đều đầy đủ hết."

"Nhưng Hi nhi nhà dì nói tay nghề của con giỏi lắm, khen con không dứt lời. Được rồi, tụi con đi rửa tay trước đi, sau đó chuẩn bị ăn cơm." Dương mẹ bưng thức ăn lên bàn.

"Vậy hôm khác dì nghỉ ngơi, còn con sẽ làm đầu bếp, để dì chấm điểm ạ."

"Con sống một mình, cũng chỉ tự lo cho bản thân, ở nhà có ăn uống đầy đủ không? Theo dì thấy, dù sao Hi nhi bây giờ cũng cùng con đi làm, nhà ở đây cũng lớn, hay là con đến đây ở đi, cùng đi làm cùng tan sở có thể giúp đỡ nhau dễ hơn, hơn nữa, cũng giảm bớt chuyện nấu nướng, dì thì đã về hưu, vừa vặn có nhiều thời gian làm chuyện đó." Dương mẹ bắt đầu quan tâm cuộc sống của Giang Bình.

Dương Khanh đang ở phòng khách xem TV nghe Dương mẹ nói vậy, mặt mày nhăn lại thành một đoàn. Từ khi nào mà vợ mình và Giang Bình có quan hệ tốt như vậy?

Nói chuyện vài câu xong, cả nhà bắt đầu ăn cơm, Dương mẹ vẫn luôn nói chuyện với Giang Bình, cũng nhìn ra được, bà cực kỳ hài lòng đối với Giang Bình. Chỉ là Dương Khanh không nói gì, gương mặt già nua không nhìn ra biểu tình gì.

Sau khi ăn xong, Giang Bình không có ý rời khỏi, ngược lại ngồi xuống đối diện Dương Khanh:"Chú Dương, chúng ta nói chuyện được không?"

Trong lòng Dương Khanh lộp bộp một chút, vẫn không muốn nghe những lời này của Giang Bình, nhưng dường như bản thân ông cũng đang chờ nghe những lời này lâu rồi——chuyện gì nên đến thì cũng phải đến. Dương Khanh có đôi khi cũng không biết sao mình lại chấp nhất đối với chuyện này như vậy.

"Đương nhiên." Dương Khanh bảo trì phong độ thương nhân.

"Chính là liên quan đến chuyện của con và Hi nhi." Giang Bình nói xong nhìn Dương Khanh. Đây là chuyện mọi người đều biết, chính là hôm nay đâm tầng cửa sổ giấy này, mở ra mà nói thôi.

"Như vậy tôi trước tiên cho cô thấy thái độ của tôi, tôi không muốn Hi nhi đi theo một cô gái cả đời." Dương Khanh tựa hồ có chút vội vàng. Điểm quan trọng khi đàm phán là lúc bắt đầu cần nói ít nghe nhiều, nhưng ông ngay từ đầu đã lập tức nói thẳng.

"Vì sao ạ?" Giang Bình cũng không sợ bị Dương Khanh cự tuyệt. Thực tế Giang Bình biết, khi Dương Khanh nói những lời này cũng là đã cho mình cơ hội. Một người kinh doanh thâm sâu thông thường khi nói lời này không phải là để kể lể ý muốn của bản thân, mà là đặt ra vấn đề này để mong muốn đối phương có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục làm hài lòng mình.

Giang Bình là bác sĩ tâm lý, và cũng coi như là một nửa thương nhân.

"Tôi không cảm thấy con gái tôi đi theo một cô gái có thể được hạnh phúc." Dương Khanh nói lời có chừng mực.

Giang Bình gật đầu, dùng ngữ điệu vô cùng thành khẩn mà nói:"Chú Dương, về vấn đề này, con muốn nói cách nhìn của con, nếu chú Dương thấy có nghi vấn hoặc là có ý kiến phản đối, chúng ta có thể nói chuyện lại."

Dương Khanh gật đầu, lời nói của Giang Bình không gay gắt không phản kháng, lại cho hai người có đường lui, là một thương nhân, Dương Khanh không tìm được lý do để từ chối cô nói tiếp.

"Hơn hai năm trước chú chỉ biết Hi nhi là đồng tính. Khi đó chú không có cực lực phản đối mà lựa chọn tôn trọng. Con nghĩ, ý nghĩa này là chú coi trọng hạnh phúc của Hi nhi, lúc ấy chú cảm thấy chỉ cần Hi nhi thích, chỉ cần Hi nhi thấy hạnh phúc, như vậy thì chúc phúc cho em ấy, nhưng mà hai năm trước Hi nhi xảy ra biến hóa lớn làm cho chú hối hận, cảm thấy mình đối với Hi nhi quan tâm không đủ, không làm tròn trách nhiệm của người cha mà bảo vệ con gái của mình. Vì vậy hôm nay chú phản đối em ấy và cô gái khác ở bên nhau. Đây là bởi vì chú cảm thấy con gái sẽ mang đến tai nạn cho em ấy, đồng thời, chú chấp nhất là vì trong lòng có một phần áy náy đối với em ấy. Con hiểu như vậy đúng hay không?" Ngữ điệu lúc nói chuyện của Giang Bình thong thả mà nhu hòa, tràn ngập tha thiết chân thành.

Dương Khanh châm điếu thuốc, xuyên qua làn sương khói nhìn Giang Bình, thật lâu sau mới gật đầu:"Tôi rất tự trách."

"Như vậy, chú Dương, để con nói cho chú biết, hai năm trước, Hi nhi sở dĩ lâm vào tình trạng như vậy là vì người em ấy yêu nhất đã chết, chết vì tai nạn xe, em ấy chính mắt nhìn thấy hiện trường tai nạn, vì vậy em ấy bị đả kích rất lớn. Đây là chuyện ngoài ý, cùng tình yêu không có liên quan. Có thể nói thế này, nếu lúc đó bạn gái em ấy còn sống, em ấy nhất định là hạnh phúc. Lựa chọn của chú Dương lúc đó cũng không sai. Vì vậy, không phải đồng tính luyến ái làm cho em ấy bị đau khổ lớn như vậy, mà là một tai nạn ngoài ý mang đến."

Dương Khanh không nói gì, chỉ là động tác hút thuốc đã dừng lại. Chuyện ngày đó ông vẫn không hiểu được nguyên do, nay từ miệng một người ngoài nghe được, cảm giác của Dương Khanh khá phức tạp.

"Chú lo lắng con không thể cho em ấy hạnh phúc, con nghĩ khi một người cha giao con gái của mình vào tay một người khác đều có nghi ngờ này, không chỉ là nhắm vào con, mà là nhắm vào việc con lấy gì để chứng minh có thể cùng Hi nhi sống bên nhau đến già. Với tình thương vĩ đại của người cha tất nhiên sẽ tràn ngập cảm giác bất an. Nhưng mà chú Dương, con hy vọng chú có thể tin tưởng con."

"Cho tôi một lý do đầy đủ."

"Con có thể làm cho em ấy thoát khỏi bóng ma, có thể làm cho em ấy vui vẻ, làm cho em ấy cảm thấy an toàn. Con hiểu được lòng của em ấy, hiểu được em ấy cần cái gì. Quan trọng nhất là, con yêu em ấy. Mà em ấy cũng yêu con."

Truyện Chữ Hay