Tú Ái

chương 77: chuyện ngoài ý cuối cùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Bình nói cái gì?" Dương Hi đột nhiên đẩy Giang Bình ra, dùng ánh mắt khó tin nhìn Giang Bình.

Giang Bình cười ôn hòa, sau đó dùng thâm âm vô cùng rõ ràng chậm rãi lại chắc chắn nói:"Tôi từ nhỏ theo họ mẹ, tên là Giang Bình, nhưng tôi còn có một tên khác, tên là Sở Hạnh, chị của tôi theo họ ba, tên Sở An."

Môi Dương Hi run rẩy nửa ngày, nhưng không nói ra được một câu nào, chính là ánh mắt nhìn Giang Bình từ khó có thể tin trở nên xa lạ, rồi sau đó là một nỗi đau đớn kịch liệt. Trong lòng một trận chao đảo, đã không biết phải nói gì mới được, Giang Bình chính là Sở Hạnh, chính là Tổng giám đốc của Mỹ Diệp, chính là em gái của Sở An, người mình từng yêu. Vì thế, cô ấy quan tâm Mỹ Diệp như vậy, vì thế, cô ấy có dáng vẻ giống Sở An như vậy.

Thân phận này đơn giản như vậy, nhưng lại phức tạp như vậy.

Điều này còn có nghĩa là tình yêu này vốn từ đầu không phải đơn giản là mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân như mình đã nghĩ. Nó còn bao hàm càng nhiều ý nghĩa khác, tỷ như về Sở An, tỷ như về Mỹ Diệp và Phổ Dương, cũng hoặc là tỷ như, tính chân thật của mỗi một câu mà Giang Bình đã nói với mình......

Dương Hi cảm thấy mình đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ còn trong lòng vừa đau vừa loạn.

Giang Bình bình tĩnh mà thật tình nhìn nàng:"Hi nhi, tôi đã từng nói, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều nhất định phải nhớ rõ, tôi yêu em. Không có nguyên nhân gì khác, chúng ta đi tới ngày hôm nay, chính là bởi vì tôi yêu em, không bởi vì cái gì khác."

Không muốn giải thích cái gì, hoặc là nói, giải thích gì cũng đều là dư thừa. Cho tới nay, Giang Bình không dám đem chân tướng nói ra, không chỉ là sợ Dương Hi sẽ hận mình, càng sợ hơn là Hi nhi vẫn chưa bình phục, năng lực tiếp nhận trong lòng còn chưa đủ, khi cái tên Sở An áp đặt lên người nàng yêu hiện tại là Giang Bình, nàng có thể tiếp nhận hay không, có thể đối mặt hay không, có thể bình tĩnh hay không.

Hai chữ Sở An khắc trong lòng Dương Hi quá sâu, nàng là một cô gái rất chung tình, vì người mình yêu mà giết người, vì tất cả những chuyện này mà đẩy mình về phía bờ vực thẳm vạn kiếp bất phục. Giang Bình cứu nàng, nhưng nếu bởi vì thân phận Giang Bình là em gái của Sở An này lại đẩy Dương Hi trở lại hoàn cảnh không tin tưởng bất luận kẻ nào, như vậy Giang Bình sẽ bị tội nghiệt này đeo bám, càng khó tha thứ cho sự vô ý của mình.

Mà đêm nay, sau hai ngày bôn ba, ở trong trường học giữa sườn núi, sau khi đối mặt với thiên nhiên chân thực nhất, với bọn trẻ thành thật nhất, Giang Bình cảm thấy, Hi nhi trưởng thành, trong lòng của nàng tràn đầy thương xót cùng tình yêu, tràn đầy ý thức trách nhiệm và cảm giác sứ mệnh, nàng hẳn là tìm lại được bản thân mình trước kia rồi.

Mà đối với Giang Bình mà nói, sau khi cùng mọi người leo núi vượt sông, sau khi cùng mọi người hưởng thụ trời xanh mây trắng, sau khi chứng kiến sự nghèo khó mà mọi người trải qua, cảm thấy giữa hai người, hẳn là phải tinh khiết giống như núi tuyết, không có bí mật gì.

"Tôi yêu em, Hi nhi. Không vì gì khác. Em có thể cảm giác được tình yêu tôi đối với em, đúng không?" Giang Bình ôn nhu mà mong mỏi nhìn Dương Hi, thời điểm này yếu ớt nhất là Hi nhi, nhưng mà Giang Bình càng không yên tâm, có lẽ ở một khắc kia, cô cảm thấy mình giống như miếng thịt trên thớt, đợi người ta cắt xuống. Mà người sắp hạ đao, quyết định cắt mình thành từng miếng hay băm nhỏ, lại là người mà mình yêu nhất, tra tấn như vậy càng làm cho người ta khó chấp nhận.

Dương Hi không nói gì, ánh mắt xa lạ nhìn Giang Bình tràn ngập đau đớn, nàng lắc đầu, miệng nhẹ giọng nói:"Không......" Sau đó nhanh chóng chui ra khỏi túi ngủi, mở lều trại ra rồi xông ra ngoài.

Gió gào thét giữa núi, sân trường có nhiều hố không bằng phẳng, Dương Hi vọt chạy ra bên ngoài, không để ý rằng nước mắt đã rơi đầy mặt.

Phía sau là tiếng bước chân dồn dập, sau đó một cái áo khoác thật dày bay lên trên người Dương Hi, cái người không biết xa lạ hay quen thuộc kia đã gắt gao ôm nàng thật chặt vào trong lòng:"Tôi yêu em. Hi nhi, tôi yêu em."

Trong tiếng khóc, Giang Bình nhẹ nhàng lau nước mắt đầy mặt Dương Hi:"Tôi yêu em. Em là tình yêu thật sự duy nhất trong đời này của tôi."

Dương Hi vừa khóc, vừa run run nở nụ cười, lạnh lùng nói:"Không, tôi không cảm giác được, tôi không biết câu nào của cô là thật, câu nào là nói dối. Tôi tin tưởng cô, nhưng cô không có chỗ nào đáng để tôi tin tưởng, cô luôn luôn giấu diếm với tôi, thậm chí lừa gạt. Cô muốn tôi lấy gì để tin tưởng cô? Giang Bình, tôi không cảm giác được tình yêu của cô. Bỏ tay ra!"

Giang Bình lại ôm Dương Hi nhanh hơn:"Tôi đương nhiên sẽ không để em đi, em là người con gái tôi yêu, tôi sao có thể để em đi, tôi là bác sĩ tâm lý, em là bệnh nhân, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là, tôi yêu em, mà em tiếp nhận tôi rồi. Tôi là Sở Hạnh, là em gái Sở An, em là người chị tôi từng yêu, nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là tôi gặp em, hiểu em, hơn nữa là yêu em, mà em cũng yêu tôi. Chuyện này cùng thân phận không liên quan."

"Sao lại không liên quan!" Dương Hi thấp giọng rít gào đẩy Giang Bình ra:"Sao lại không liên quan? Sao lại không liên quan? Cô làm sao hiểu được, đối với tôi, cô có ý nghĩa gì? Tôi từng là thương nhân, từ thời khắc tôi trở thành thương nhân ưu tú kia tôi bắt đầu hiểu được lòng người rất đáng sợ, tôi chỉ biết con người là không thể tin. Tôi chỉ hoàn toàn triệt để tin tưởng qua hai người, một người là Sở An, một người là cô, Giang Bình......Cô là người còn sống duy nhất trên thế giới này bất luận nói cái gì, tôi cũng đều tin tưởng tuyệt đối, chỉ cần là lời cô nói, tôi sẽ không suy nghĩ, cũng không phán đoán, chỉ cần cô ở bên cạnh tôi, tôi liền cảm thấy an toàn, cảm thấy hạnh phúc. Cô có biết ý nghĩa này là gì không? Cô nói không liên quan đến thân phận, nhưng đây chính là nghĩa giấu diếm, là nghĩa lừa gạt."

Dương Hi vừa nói vừa lui về phía sau, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt đau xót, nàng lắc đầu, suy nghĩ lung tung đã chiếm hết ý thức của nàng.

"Tôi không muốn giấu diếm, nhưng nếu không như vậy, em sẽ không thể nào tốt lên, nếu không như vậy, em vĩnh viễn cũng sẽ không yêu tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu em gái của Sở An." Thanh âm Giang Bình khàn khàn, gió thổi tay áo của cô, cảm giác lạnh như băng lẫn đau đớn rơi vào đáy lòng.

"Tôi cần tình yêu thẳng thắn thành khẩn, chứ không phải lừa gạt. Cô là bác sĩ tâm lý, nhưng đây không phải là cái cớ. Cô biết tôi để ý đến quan hệ của cô và Sở An đến cỡ nào, cô cũng biết tôi để ý đến mỗi câu nói của cô đến cỡ nào. Vậy cô lại dùng lý do gì thuyết phục tôi tin tưởng là cô thật sự yêu tôi? Cô rõ ràng biết chuyện này sẽ gây tổn thương, nhưng cô vẫn tiếp tục gây tổn thương, cô lại tìm cái cớ gì để nói tình yêu của cô là thật sự tồn tại? Giang Bình......đây là ưu thế của bác sĩ tâm lý sao? Dễ dàng đột phát phòng tuyến trong lòng người, dễ dàng đạt được tình yêu của người khác, sau đó giẫm lên." Trong thanh âm của Dương Hi là tiếng khóc hỗn loạn. Nước mắt nóng bỏng chảy xuống trên mặt nhanh chóng trở nên lạnh như băng. Người trước mặt này, vẫn là người mình yêu nhất sao?

Tha thứ cho Giang Bình, cô ấy là bác sĩ tâm lý, vì sự bình phục của mình, tha thứ Giang Bình đã giấu thân phận bác sĩ tâm lý, nhưng muốn mình tha thứ sự thật thân phận em gái của Sở An này? Dương Hi muốn làm, nhưng thật sự làm không được

Khi tình yêu mất đi tín nhiệm, mọi thứ đều không còn nền tảng, Dương Hi nhìn Giang Bình, trong phút chốc cảm thấy vô cùng xa lạ. Tất cả ngọt ngào đã trải qua đều chỉ là một giấc mộng, tất cả hạnh phúc đều chỉ là lời nói dối lừa mình gạt người. Giang Bình, đây là tình yêu của Bình sao! Đây là cái tình yêu duy nhất mà Bình nói sao!

"Hi nhi cẩn thận!"

Dương Hi nghe được tiếng kêu sợ hãi của Giang Bình. Nhưng nàng không hiểu được nét kinh hãi trên mặt Giang Bình đại biểu cho cái gì, nàng cười khổ lắc đầu......Đây là tình yêu!

Đây là tình yêu!

Đây chính là người nàng từng yêu như thế!

Một màn khung cảnh ngày xưa nổi lên trong đầu. Thay thế cho người đang đứng trước mặt mà không biết đang nói cái gì.

Lúc mình hoảng sợ không khống chế được, lúc mình điên cuồng, Giang Bình luôn ở bên cạnh mình, ôm, an ủi, chưa từng rời đi, cũng không hề sợ mình không khống chế được mà đả thương cô ấy.

Lúc mình không thể thoát khỏi nội tâm thống khổ của mình, Giang Bình luôn dùng ánh mắt chắc chắn nhìn mình, nói cho mình biết có thể làm được. đam mỹ hài

Lúc mình mỗi ngày ngẩn người đối diện với bức tường, Giang Bình luôn đúng giờ dọn lên bàn món ăn mà mình thích nhất, sắp xếp chén đũa, sau đó với tạp dề hình gấu con mà gọi mình ăn cơm.

Giang Bình luôn nói, phải ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút mới tốt cho sức khỏe.

Mỗi một ngày yêu nhau, mình đều ở trong cái ôm ấm áp của Giang Bình mà đi vào giấc ngủ, và đều tỉnh lại trong hơi thở dịu dàng của cô ấy, cả hai bên cạnh nhau đối diện với ánh mặt trời. Mỗi một ngày, mỗi một phút, trong cuộc sống của mình, cô ấy đều tốt như vậy.

Nhưng mọi thứ này, làm sao chống lại sự lừa gạt và giấu diếm kia?

Nếu tất cả những việc này chỉ là bởi vì mình là con gái của Dương Khanh, là người thừa kế Phổ Dương, mà Giang Bình là Tổng giám đốc Mỹ Diệp. Nếu tất cả những chuyện này chỉ là bởi vì mình là người yêu của Sở An, mà Giang Bình là em gái của Sở An. Nếu tất cả những chuyện này chỉ là bởi vì chuyện xảy ra trong quá khứ, vậy thì tình yêu này còn có thể dựa vào cái gì để kéo dài đây?

Thử đi suy đoán một chút tâm tư của người mình từng yêu nhất này. Dương Hi đột nhiên phát hiện, thì ra, nàng thật sự không xác định Giang Bình là vì lợi ích mà đến bên cạnh mình, vẫn là bởi vì Sở An mà đến bên cạnh mình.

Thì ra trên đời này không có trùng hợp, chỉ có âm mưu!

"Cẩn thận! Hi nhi, đừng lui!" Thanh âm hỗn loạn của Giang Bình.

Rồi sau đó là tiếng thét chói tai của Dương Hi.

Sân trường tiểu học giữa sườn núi không có vòng bảo hộ, sân trường gồ ghề, phía bên ngoài nó là một mảnh đất trọc đã bị nông dân chặt cây về làm củi, vì vậy đường núi rất dốc, có vài nơi còn có đá nhô ra, bên cạnh là những bãi cỏ đã héo khô.

Núi rất cao. Gió rất lạnh. Tiếng thét kia rất nhanh dừng lại.

Lúc Lão Khai, A Sam, Phương Bồi, Trương Tử Thanh và lão hiệu trưởng vội vã từ nơi ở trong trường lao ra, sân trường đã rơi vào một mảnh im lặng.

Gió lạnh gào thét, thổi qua khuôn mặt giống như ẩn dấu rất nhiều dao nhỏ, từng nhát từng nhát, cứa vào trên mặt, rất đau. Sao trên trời rất ít, bởi vì ánh trăng rất sáng. Bầu trời cao xa, ánh sáng mặt trăng chiếu rọi sông núi, yên tĩnh mà tốt đẹp, xa xa trên ngọn núi là tuyết trắng tĩnh lặng, đối diện núi là nơi ở của tiều phu sơn dã, cũng tĩnh lặng...

Từ giữa sườn núi nhìn xuống hướng chân núi, cũng vẫn tối tăm như vậy. Tối đến cái gì cũng không nhìn thấy!

Truyện Chữ Hay